Edit: Sóc Là Ta -
"Đại hoàng tử, sao ngài lại đến nơi này? Ngày hôm nay, ngài không phải muốn nghỉ ngơi cùng tỷ tỷ sao?"
Kỳ Nguyệt nhìn thần sắc của đại hoàng tử dường như đang si mê thì trong lòng không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Mình chỉ là một quân cờ không hơn không kém, thậm chí ngay cả hài tử của chính mình cũng đều là quân cờ, mà đã là quân cờ thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt trừ.
"Nguyệt Nhi, nàng đang suy nghĩ gì?" Đại hoàng tử ôm thân thể đang dần lạnh lẽo của Kỳ Nguyệt nói.
Kỳ Nguyệt cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Nghe nói khi có tuyết đứng dưới cây hoa mai này cầu phúc, thần Hoa sẽ nghe được nên thần thiếp cũng đến thử."
"Tay nàng lạnh như vậy rồi, đứng trong đêm một lát nữa chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Nàng nên chăm lo hơn cho thân thể của mình.” Đại hoàng tử đau lòng nói.
Ánh mắt Kỳ Nguyệt cong lên vừa lúc lại thấy đại hoàng tử phi đang đi về phía mình, nàng nhanh chóng ngả đầu vào lồng ngực hắn nói: "Vừa nãy thần thiếp cầu xin một nguyện vọng, chính là hi vọng tỷ tỷ có thể mang thai hài tử, như vậy Vương gia cũng sẽ không bị làm khó dễ, cũng không bởi vì thần thiếp mà tỷ tỷ không vui."
Đại hoàng tử sững sờ: "Thật là một nha đầu ngốc, hài tử đáng thương của chúng ta."
Kỳ Nguyệt cúi đầu, lúc này đại hoàng tử chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt Kỳ Nguyệt óng ánh nước mắt.
"Là do thần thiếp không có phúc khí, thần thiếp sẽ không oán hận bất cứ ai. Hiện tại chỉ cầu xin thần thánh cho đại hoàng tử ngài có một tiểu hài nhi, như vậy phụ hoàng cũng sẽ hài lòng."
Đại hoàng tử nhìn mặt Kỳ Nguyệt hỏi: “Nàng thật sự hiểu chuyện, thật khiến bổn hoàng tử đau lòng."
Kỳ Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện.
"Đêm nay, sao muội muội lại đứng chịu lạnh lẽo ở đây chứ?" Tĩnh Nguyệt dẫn theo nha hoàn, khí thế hùng hổ, nhìn thấy Kỳ Nguyệt đang được đại hoàng tử ôm ấp trong lòng thì trong Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n,bụng cũng liền chực trào một cơn tức giận.
Kỳ Nguyệt cũng mau mau hành lễ, e dè nói: "Bái kiến tỷ tỷ."
Tĩnh Nguyệt cũng không nói lời nào, liền cứ để Kỳ Nguyệt quỳ trong tuyết như vậy.
Đại hoàng tử cau mày nói: "Tuyết lạnh như vậy, nàng cũng mau mau đứng lên đi."
"Bổn hoàng tử phi cho phép ngươi đứng lên sao?"
Kỳ Nguyệt kéo tay đại hoàng tử nói: "Đại hoàng tử, đừng nổi giận với tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ vui vẻ thì dù Nguyệt Nhi có quỳ bao lâu cũng đều được."
Kỳ Nguyệt cũng không phải đứa ngốc, nàng cũng biết đại hoàng tử phi đang muốn bốc hỏa lên rồi.
"Nguyệt Nhi, trước tiên nàng cứ đứng lên đi. Tĩnh Nguyệt, ngươi tốt nhất nên an phận." Đại hoàng tử cũng bước tới ôm Kỳ Nguyệt đang quỳ trên mặt đất đứng lên.
Tĩnh Nguyệt tức giận nhìn đại hoàng tử, hắn lại ở trước mặt mọi người mà đối xử với mình như vậy. Nàng trong phút tức giận muốn giơ tay lên tát vào mặt Kỳ Nguyệt.
Tay mắt cùng thân thủ lanh lẹ, đại hoàng tử cũng nhanh tay nắm lấy tay của đại hoàng tử phi nói: "Tĩnh phi, ngươi đủ rồi đó, ta cho ngươi biết, phủ đại hoàng tử này là do ta làm chủ. Nếu ngươi muốn tiếp tục sống ở đây chờ đợi thì cũng nên an phận một chút cho ta."
Tĩnh Nguyệt mạnh mẽ nhìn Kỳ Nguyệt: "Tiện nhân, ngươi hãy cẩn thận. Ta sẽ nói chuyện này với mẫu thân ta."
"Đại hoàng tử..." Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Người đâu, nơi này là chỗ ở của thứ phi, không có lệnh của ta, không ai được phép cho đại hoàng tử phi đến nơi này." Đại hoàng tử ôm lấy Kỳ Nguyệt xoay người rời đi.
Đại hoàng tử phi không nhịn được căm ghét khóc thảm thiết một hồi.
"Đại hoàng tử, hay là ngài nên đến với tỷ tỷ thì hơn. Thần thiếp lo lắng, lỡ như....." Kỳ Nguyệt cau mày.
“Lỡ như cái gì?" Đại hoàng tử cau mày.
"Dù sao tỷ tỷ dù sao cũng là một nữ nhân, mẫu thân lại đặc biệt yêu chuộng nàng như ngọc ngà châu báu. Nếu tỷ tỷ trở về nói với phụ thân chuyện đó thì khó tránh khỏi sẽ làm hỏng chuyện đại sự của Vương gia rồi. Vương gia vẫn không nên vì chuyện thần thiếp và tỷ tỷ huyên náo không vui mà bị ảnh hưởng. Nếu có chuyện gì, thần thiếp sẽ hối hận cả đời."
Đại hoàng tử cau mày suy nghĩ một chút: "Vẫn nên nghe lời muội thì tốt hơn. Được rồi, ta sẽ đi xem Tĩnh phi thế nào, chờ đến lúc bổn hoàng tử trở thành thái tử thì nàng – người bản vương thương yêu nhất - chính là phi tử của ta."
"Chỉ cần trong lòng của Vương gia có vị trí của thần thiếp thì Nguyệt Nhi cũng không tranh giành bất cứ điều gì cả."
Kỳ Nguyệt cũng thật rất khôn ngoan, trước mặt người nam nhân quyền thế uy lực này, những điều nàng nói là quan trọng nhất.
Quả nhiên đại hoàng tử phi vừa về đến phòng mình thì bắt đầu nổi nóng.
"Đồ tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!" Đại hoàng tử phi bắt đầu ném đồ vật loạn xạ trên sàn nhà.
"Nương nương, nương nương, ngài đừng ném. Ngài đừng ném, xin ngài bớt giận. Nàng ta chỉ là thứ phi, nương nương tội gì phải nổi giận với ả." Nha hoàn đứng bên cạnh cẩn thận nói.
"Hừ! Rốt cuộc con tiện nhân kia có gì tốt, đã vậy đại hoàng tử còn đối xử với ta như vậy. Hiện tại, hắn muốn dựa vào nhà mẫu thân Bbn cung mà bây giờ lại đối xử với ta như vậy. Ta nhất định phải giết con tiện nhân kia." Ánh mắt Tĩnh Nguyệt đỏ vằn như hai giọt máu.
"Nương nương, có lẽ chuyện lần trước, đại hoàng tử đã biết rồi. Nếu để cho đại hoàng tử biết ngài muốn giết Nguyệt phi nương nương, chắc chắn ngài ấy sẽ rất tức giận."
"Haizz, hiện tại hắn còn đang dựa vào nhà mẫu thân bổn cung đấy."
"Đồ tiện nhân."
Đại hoàng tử đẩy mạnh cửa ra, cũng tàn nhẫn tát một cái vào mặt Tĩnh Nguyệt.
"Đại hoàng tử!" Tĩnh Nguyệt sợ hãi nhìn đại hoàng tử.
"Chuyện Kỳ Nguyệt sẩy thai lần trước, ta đã tha cho ngươi một mạng mà hiện tại ngươi lại còn muốn hướng nàng mà đánh. Ta cho ngươi biết, nếu Kỳ Nguyệt xảy ra chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi tự lo lấy, Hừ!"
"Đại hoàng tử. Đại hoàng tử!"
…………………
"Hiện tại ngươi có thể danh chính ngôn thuận lưu lại đây, đại hoàng tử đã đồng ý với ta rằng ta được phép mang theo một nữ tỳ biết võ công." Kỳ Nguyệt đắc ý nói.
"Chủ nhân nói nếu không nể mặt mũi thì nhất định đại hoàng tử phi sẽ không vui nhưng ta cũng nghe nói tâm tư của Vương hầu gia và đại phu nhân cũng không giống nhau. Đại phu nhân nhất mực muốn mạng của ngươi mà Vương lão gia lại đang cần một ngoại tôn. Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n,Vương Phi hiểu ý của ta không?"
Kỳ Nguyệt gật gù: "Tỷ tỷ ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha ta như thế. Dù ta có hài tử, ta sợ cũng không giữ được."
U Nhược gật gù: "Đây cũng là lẽ tự nhiên, ngày mai sẽ có một lão nô đến đây, đó là người của tiểu thư sắp xếp. Ngươi chỉ cần thu nhận lão thì lão sẽ giúp ngươi điều trị thân thể."
"Ừm."
Ngày hôm sau, quả nhiên vào thời điểm Kỳ Nguyệt đi tắm nắng thì nhìn thấy một lão phụ khoảng năm mươi tuổi đang nằm ngất trước chùa. Kỳ Nguyệt không chút suy nghĩ liền dẫn lão trở về. Hiện tại Vương gia có sai thị vệ đến hầu hạ nàng, lại để cho nha hoàn hầu hạ nàng nên Tĩnh Nguyệt cũng không dám ra tay với nàng.
"A, đại hoàng tử đâu?" Tĩnh Nguyệt nhìn người tỳ nữ hỏi.
"Có phải là lại đi đến chỗ của con tiện nhân kia rồi không? Các ngươi hãy đến bẩm báo với mẫu thân ta, hiện tại ta chỉ muốn nó chết, chết ngay bây giờ."
"Nương nương, nương nương bớt giận, hiện tại đại hoàng tử cũng đang tức giận rồi, nếu như.."
"A, ta không thể chịu được nữa, ta không chịu đựng được nữa." Tĩnh Nguyệt lấy hai tay ôm đầu rống to.
"Nương nương, nương nương, người làm sao vậy?" Tỳ nữ sốt ruột nhìn Tĩnh Nguyệt.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ sao vậy?" U Nhược đỡ Kỳ Nguyệt nhìn đại hoàng tử phi quỳ trên mặt đất la to. Nàng lo lắng lên tiếng hỏi.
Hai mắt Tĩnh Nguyệt đỏ lên nhìn Kỳ Nguyệt, còn Kỳ Nguyệt thể hiện nét mặt đầy vô tội nói: "Tỷ tỷ, tỷ quỳ trên mặt đất làm gì vậy? Tỷ là chính phi, ta chỉ là thứ phi, sao tỷ tỷ lại hành lễ long trọng với muội vậy chứ?"
Ánh mắt đại hoàng tử phi đỏ ngầu, giẫy giụa đứng lên nhìn Kỳ Nguyệt: "Tiện nhân, lúc trước lúc ngươi được sinh ra thì mẫu thân ta nên trực tiếp bóp chết ngươi. Chỉ tiếc mẫu thân ta quá thiện tâm chỉ bóp chết mẫu thân của ngươi mà để lại cho ngươi một tính mạng.”
...
Hết chương