Edit : Sóc Là Ta – diễn đàn Lê Quý Đôn
Bàng Lạc Tuyết nói xong mời bọn họ ra ngoài, cuối cùng có vài người âm thầm theo sau , cũng không nói gì.
Bàng Lạc Tuyết thở dài, nhanh chóng đi thẳng về phía sau lò thuốc, từ Hải Đường dưới tàng cây đào có vài hũ rượu ngon, phủi bùn đất, đi vào trong đình lấy ra mấy cái chén, nhìn bên ngoài nói: "Nếu không đi, một chén cũng không cho các ngươi."
Nói xong Bàng Lạc Tuyết ngửa mặt uống một chén, chép chép miệng, đây là rượu Bách Hoa thực sự rất ngon, hương thơm nồng nặc.
Tô Ấp và Dự vương cũng đồng ý: "Đi hay không?"
Dự Vương sờ dưới mũi nói: "Ta tương đối hiếu kỳ nàng làm sao biết chúng ta ở đây ."
Tô Ấp nhíu mày nói: "Mình tự đi hỏi là tốt nhất ."
Dự Vương gật đầu nói: "Tô huynh nói rất có lý."
Nói xong hai người tiến vào trong viện.
Dự Vương nhìn Bàng Lạc Tuyết đi vàotruyencuaDd&LQd^ đình ngồi yên lặng, bốn phía đều trồng cây trừ một ít hoa đào, hoa hạnh, còn có hải đường thông thường, còn những cây khác tất cả đều là dược thảo, nhất là có một chút ít hoa cỏ tướng mạo kỳ quái, thậm chí một ít đất có màu sắc đỏ hồng, màu tím. Dự Vương nhíu mày, nha đầu này thật thú vị.
Tô Ấp nói: “Phủ Bàng quốc công thực sự không phải là nơi nên vào, nhìn cách bố trí thế này, e là người bình thường cũng không vào được."
Bàng Lạc Tuyết lười biếng nói: "Nếu không thích vào, tại sao hai người đến đây ."
Tô Ấp nhíu mày nói: "Đó là bản công tử cũng hiểu chút ít về thuật ngũ hành bát quái."
Dự Vương nhìn bóng đen trên tường nói: "Tướng quân, ngươi đã tới, sao không xuống đây?”
Bàng Lạc Tuyết giật mình. Tướng quân? Hắn tới sao? Nhìn theo tầm mắt của Dự Vương, quả nhiên thấy trên tường viện, một bóng đen nhảy lên. Trong bóng đêm, chính là Nam Cung Trạch đang đứng hóng gió.
"Tướng quân thật hăng hái, thần cũng không ngủ được, ngược lại thần thích ngồi xổm góc tường, xem ra ngươi cũng cảm thấy có hứng thú với Bàng quốc công phủ này." Con ngươi Dự Vương thâm thúy đặc biệt chói mắt, giơ tay lên, hăng hái đưa vò rượu trong tay cho tướng quân. Đêm khuya không ngủ được, ngược lại thích ngồi xổm góc tường, xem ra ngươi cảm thấy có hứng thú với hầu phủ này." Con ngươi Thương Địch thâm thúy đặc biệt chói mắt. Giơ tay lên, vò rượu trong tay bỗng nhiên bắn nhanh ra, bay về phía Nam Cung thiên duệ.
Con ngươi Nam Cung thiên duệ đen, căng thẳng, nhìn vò rượu cách mình càng ngày càng gần, tay vừa nhấc lên, vững vàng bắt được miệng vò rượu, rượu chưa vẩy ra chút nào, ngửa đầu uống một ngụm rượu ngon, chống lại tầm mắt Dự Vương, "Vậy, đa tạ Dự vương điện hạ thưởng rượu. Không ngờ Tô huynh cũng ở đây."
Cảm thấy hứng thú gì đó sao? Ánh mắt không dấu vết liếc qua chỗ ngồi của Bàng Lạc Tuyết bên cạnh Dự Vương, hắn cảm thấy hứng thú sao, sợ rằng người có hứng thú cũng chính là bọn họ!
Hôm nay quân đội chiến thắng trở về. Hắn thức trắng đêm không ngủ không nghỉ, gấp gáp trở về chính là muốn gặp nàng. Cho nên đêm nay hắn tới, lại không nghĩ đến Dự vương Triệu Chính Dương cũng đến đây, Dự vương mặc dù tùy ý tìm hoa, nhưng cũng có quý khí bức người, nghe nói Dự vương thâm hiểm không lường được, hành sự bí hiểm, có lẽ tin đồn là thật, hắn cũng không cách nào tìm kiếm được chút ít nào tâm tình từ trong con ngươi thâm thúy kia. Mà Tô Ấp, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, lại là vị tài tử ưu tú, xem ra hai người đều có ý với Tuyết nhi.
"Một ngày đẹp trời như thế này, tướng quân chịu nể mặt là việc hiếm thấy, nếu tướng quân không để ý, hãy cùng nhau ngồi xuống cùng chúng ta uống thật thoải mái." Triệu Chính Dương như cười như không nhíu mày, trong mắt có phần kính nể đối với Nam Cung Trạch, hắn biết năng lực của Nam Cung tướng quân, ra chiến trường giết địch, lấy một địch vạn, vì Đông Tần quốc lập được chiến công hiển hách, được hoàng đế tán thưởng sâu sắc. Huống chi hiện tại lại đại thắng trở về, nhớ không lầm, hôm nay hẳn là còn đang theo đại quân chiến thắng trên đường trở về, không ngờ nhanh như vậy đã trở về, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Trạch, trên y phục cũng dính đầy bụi đất, thì biết hắn trở về bằng cách nào.
Ngược lại, hắn có chút nghi vấn với người này, âm thầm nhìn Bàng Lạc Tuyết bên cạnh liếc mắt một cái, con ngươi thâm thúy, Bàng Lạc Tuyết có cảm giác thân thể cứng lại, bí mật đã bị tiết lộ, hai người này chắc hẳn là có quan hệ , mà rốt cuộc là quan hệ thế nào? Chẳng biết tại sao, nhưng hắn lại muốn biết.
Dự vương và Tô Ấp nhìn Nam Cung Trạch đến gần, nhận lấy vò rượu từ tay, ngửa đầu uống một ngụm.
Bàng Lạc Tuyết thấy Nam Cung Trạch ngồi ở bên cạnh mình, trong khoảng thời gian ngắn, bốn vị trí cực kỳ quỷ dị, Bàng Lạc Tuyết ngồi ở giữa Dự vương và Nam Cung Trạch, Tô Ấp ở đối diện nhìn nàng với đôi mắt chờ đợi, khóe miệng không khỏi giật giật, vì sao nàng cảm giác bầu không khí này làm cho người ta hít thở không thông, vì sao đêm khuya bọn họ lại xuất hiện ở Lạc Tuyết các của nàng?
"Nghe nói tướng quân đánh thắng trận, chắc hẳn trên chiến trường đao kiếm vô tình, thân thể Nam Cung tướng quân bị thương đã lành hẳn chưa?" Bàng Lạc Tuyết mở miệng, đánh vỡ không khí trầm mặc quỷ dị giữa bốn người, nàng đương nhiên biết vết thương của hắn đã không còn đáng ngại, nhìn hắn xuất hiện trước mặt nàng, sắc mặt hồng hào, thì biết vết thương vài ngày trước ở trên chiến trường đã khỏi hẳn.
"Đa tạ Tuyết nhi quan tâm, ta không có việc gì ." Nam Cung thiên duệ ôn thanh mở miệng, trong lòng hắn tràn đầy cảm động, Tuyết nhi quan tâm hắn, hắn cũng rất thương nhớ nàng.
Lại một trận trầm mặc, Bàng Lạc Tuyết bỗng nhiên đoạt lấy vò rượu của Dự vương, uống xong một ngụm, lại bởi vì quá chát, khiến cho nàng ho một trận sặc sụa, Dự vương lấy vò rượu trở về, vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, "Rượu này ngươi không thể uống như thế."
Trong lời nói có chứa quan tâm, Nam Cung Trạch với đôi mắt thâm trầm, con ngươi nặng nề trĩu xuống, "Không bằng hãy phạt rượu, thua thì uống rượu!"
Bàng Lạc Tuyết và Tô Ấp đều ngẩn ra, phạt rượu ư? Trái lại chủ ý không tệ, bất quá... Mặt mày Dự vương trĩu xuống, như cười như không, "Thua đối đáp, nếu như đáp không được, bị phạt rượu, thế nào?"
Tô Ấp và Nam Cung tướng quân nhìn về phía thương địch, đối đáp? Mặt mày Bàng Lạc Tuyết chùng xuống, xem ra tiệc rượu đêm nay che giấu một cuộc tàn sát khốc liệt!
Tô Ấp miễn cưỡng nói: "Phạt rượu thật sự phiền toái , ta không muốn dính vào mấy người, ta đến chính là muốn xem Tuyết nhi có bình an vô sự hay không, tiện thể cho Bàng huynh một cái công đạo, các ngươi cứ uống, ta đi đến chỗ Bàng huynh, Lâm huynh báo tin, luôn tiện thăm bọn họ một chút."
Bàng Lạc Tuyết thở gấp, việc này càng ít người tham gia càng tốt, từ trên bàn cầm lên một bình rượu phóng tới tay Tô Ấp nói: "Đa tạ Tô công tử ."
Khóe miệng Tô Ấp giật giật, hắn nghĩ hắn nói vậy, Bàng Lạc Tuyết sẽ lưu hắn lại. Lại không nghĩ đến, nàng lấy rượu đưa cho hắn, trong lòng Tô Ấp nổi lên một trận cay đắng. Đành phải cứng rắn nói: "Vậy ta đi đây ." Nói xong cầm rượu giẫm hoa mà nhảy ra.
Bàng Lạc Tuyết trở về vị trí, phát hiện ra không khí trở lại một hồi quỷ dị trầm mặc.
Tầm mắt Nam Cung Trạch rơi trên người Bàng Lạc Tuyết, con ngươi lóe lên.
"Vậy bắt đầu đi."
Bàng Lạc Tuyết và Nam Cung Trạch đồng thanh nói, lập tức, trong mắt ba người thể hiện ý vị cao thâm, ba người đều muốn đối phương mở miệng trước. Hiện tại muốn xem ai công lực thâm hậu, ai có thể giữ được bí mật!
"Ta bắt đầu trước." Bàng Lạc Tuyết giương mắt, trong miệng mùi rượu tràn ngập."Rượu không say người người tự say."
Dự vương nghe thanh âm Bàng Lạc Tuyết ấm áp mềm mại, khóe miệng khẽ nhếch, "Say nghe mưa gió ủng thoa miên."
"Ngủ song nhật ấm thêm u mộng." Nam Cung Trạch mở miệng, ba người nhìn nhau cười. Ván đầu tiên. Ba người hòa nhau, bất phân thắng bại.
Bàng Lạc Tuyết nghĩ đây chỉ là làm ấm người mà thôi, kế tiếp là một ván ước định từ "Cùng" chữ khởi, "Người" chữ chỉ , Dự vương mở đầu trước, "Tương phùng bất ẩm không trở lại, cửa động hoa đào cũng cười người."
Con ngươi Bàng Lạc Tuyết lóe lên. Mặt mày trĩu xuống, "Quen biết khắp thiên hạ. Tri kỷ có mấy người?"
Bàng Lạc Tuyết nói xong, Dự vương và Nam Cung Trạch đều ngẩn ra, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, tri kỷ có mấy người?
Tay Nam Cung Trạch bỗng nhiên nắm chặt, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn muốn nàng biết lòng hắn nghĩ gì, thế nhưng... Nghĩ đến phong thư hai năm trước kia, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, mặc dù im lặng hai năm, trở lại kinh thành, hắn với nàng cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Con ngươi thâm thúy của Bàng Lạc Tuyết thoáng qua vô số tình tự, người tri kỷ? Trong lòng khẽ rung động, hắn chưa bao giờ có cảm giác như thế, muốn thỏa mãn nàng bất cứ nguyện vọng gì, muốn bảo vệ nàng dưới tay hắn, muốn làm tri kỷ của nàng như câu thơ kia!
"Nam Cung tướng quân, ngươi thua." Dự vương nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng.
Nam Cung Trạch cay đắng cười, ván này bị phạt rượu, hắn thua!"Hỏi đi!"
"Nam Cung tướng quân có thích Tuyết nhi hay không?" Dự vương cao giọng mở miệng, không quanh co lòng vòng, vào thẳng vấn đề trực tiếp mà sắc bén.
Nói xong, mắt Bàng Lạc Tuyết và mắt Nam Cung Trạch thoáng qua tia khó tin, Bàng Lạc Tuyết không ngờ Dự vương sẽ hỏi vấn đề này, mà Nam Cung tướng quân thì lại càng không ngờ tới hắn hỏi trực tiếp như vậy, hắn cho rằng Dự vương sẽ quanh co thăm dò, không ngờ... Trái lại trong lòng hắn đối với Triệu Chính Dương có một chút kính nể, trực tiếp sắc bén như vậy, khí thế bức người, thực làm cho người ta vui mừng.
"Có." Nam Cung tướng quân cũng không kiêng dè, thứ nhất mượn trò chơi để tỏ rõ lòng mình, thứ hai không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Triệu Chính Dương, nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, lại chỉ thấy nàng cúi đầu, nhíu mày, trong bóng đêm, không nhìn rõ tâm tình của nàng.
Đạt được đáp án, chân mày Dự vương nhăn lại, đôi tròng mắt sâu thẳm không lường được.
Ván tiếp theo, Nam Cung Trạch mở đầu, trầm tư chốc lát, cao giọng mở miệng, "Ầm tự ba xe, dư đấu tự thành tà; xe xe xe, xa thượng hàn sơn thạch kính tà."
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết khẽ nhếch, "Hình tam giác ba miệng, thủy dậu tự thành rượu; miệng miệng miệng, khuyên quân càng tẫn một ly rượu."
Bàng Lạc Tuyết vừa nói xong, Nam Cung Trạch và Triệu Chính Dương đều kính nể, Bàng Lạc Tuyết tài hoa, làm bọn họ giật mình!
Bàng Lạc Tuyết lại nhìn về phía Dự vương, trong lòng nàng hi vọng Dự vương không đối lại được , chỉ có như vậy, nàng mới có thể hỏi những nghi vấn chất chứa trong lòng cho tới bây giờ, thế nhưng, khôn khéo như Dự vương, làm sao lại bị phạt rượu đây?
Bất quá, trầm mặc một lát, bình tĩnh nghe thanh âm Triệu Chính Dương cười khổ.
"Ta thua." Khuôn mặt tuấn mỹ dị thường của Dự vương nhu hòa, giọng nói ảo não do đối không được.
Bàng Lạc Tuyết giật mình, mừng rỡ, "Tốt lắm, Dự vương điện hạ, ngươi là con hoàng hậu, vì sao lại buồn rầu khổ sở như vậy?"
Dự vương dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn ra màn đêm đen nhánh, hít thở không khí thật sâu, trầm mặc hồi lâu sau, cuối cùng lạnh lùng nói , "Đây là cốt nhục thân tình trong hoàng cung, nhìn đơn bạc nhưng tràn ngập họa sát."
Bàng Lạc Tuyết hơi nhíu mày, nàng không nghĩ đến sẽ là đáp án này, con ngươi thần bí của Dự vương đang che giấu chính là khát vọng tình thân sao? Đơn bạc mà lại tràn ngập sát cơ?
Nam Cung Trạch nhìn thần sắc Dự vương, nhưng trong lòng thì đều rõ, vừa rồi Dự vương cũng không phải là thực sự thua, mà là hắn cố ý thua, để Bàng Lạc Tuyết hỏi vấn đề, xem ra, lòng hắn đối với Bàng Lạc Tuyết không thua gì mình!
Tiếp theo cuộc quyết đấu, ba người bất phân thắng bại, không muốn trả lời vấn đề, liền uống rượu thay thế, may mà ở đây là viện Bàng Lạc Tuyết, không biết Thích Dao từ nơi nào lấy được những rượu ngon này, toàn bộ đều giấu ở đây, rượu quá ba tuần, trò chơi tiếp tục như trước, nhưng ba người cũng đã say.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Bàng Lạc Tuyết "die%nda$nLq&D"hơi phiếm hồng, giọng nàng ấm mềm lúc bị phạt rượu, càng làm cho người trầm mê, giống như ngoài say rượu còn say lòng người, tầm mắt của Dự vương và Nam Cung Trạch cũng không thể rời nàng, vì say, khi nàng giơ tay nhấc chân, đều là ẩn ẩn mềm mại đáng yêu, đây là những cử chỉ mà bọn hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy qua .
"Ta thua." Thân thể Bàng Lạc Tuyết khẽ tựa vào phía sau trên cây khô, cười đến ngây thơ, hào khí muôn vàn chỉ vào đêm đen nhánh không, "Phóng ngựa qua đây, vấn đề gì ta đều không cự tuyệt!"
Ai đến cũng không cự tuyệt sao? Con ngươi Dự vương thâm thúy lóe lên, chói mắt dị thường, vấn đề vẫn như cũ vẫn trực tiếp cay độc như trước, làm cho người ta trở tay không kịp, "Nếu như ta và Nam Cung tướng quân , ngươi chỉ được chọn một người làm phu quân, ngươi sẽ chọn ai?"