Ngu Thanh Thiển không hề để ý thái độ của hắn, tâm trí trấn định, lòng bàn tay chảy ra từng luồng khí màu xanh xuyên vào người đối phương.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, trán của Ngu Thanh Thiển lấm tấm mồ hôi, sắc mặt của Hỏa Ly Nhã lộ ra vẻ đau đớn.
“Phù!” Sau một giờ đồng hồ, miệng của Hỏa Ly Nhã phun ra một dòng máu đen đặc quánh.
Sau khi bàn tay của Ngu Thanh Thiển rời khỏi lưng của hắn, nàng đứng dậy đi về phía trước mặt mượn đoản kiếm rạch một đường trên ngón tay trỏ của hắn.
Nàng dùng lực nặn, ngón tay trỏ của Hỏa Ly Nhã nhỏ ra từng giọt máu đen, đến khi màu sắc biến thành màu đỏ bình thường thì nàng mới dừng tay.
Tiếp theo nàng cầm ra một bao nhỏ bột thuốc xoa vào ngón trỏ của hắn, vết thương còn đang chảy máu phút chốc đã cầm máu.
Hỏa Ly Nhã từ từ mở mắt, ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc: “Nàng đã tu luyện kích hoạt hệ chữa trị của Linh Thực Sư rồi sao? Nhưng tại sao lại không có sóng linh lực?”
“Ngươi thấy ta có ngu ngốc đến nỗi kích hoạt tu luyện Linh Thực Sư trước mười ba tuổi sao?” Ngu Thanh Thiển tất nhiên sẽ không nói với hắn là mình có dị năng chữa trị: “Ta là thiên phú dị bẩm.”
Hỏa Ly Nhã không có nghi ngờ lời của nàng, dù sao thì mở tu luyện Linh Thực Sư trước mười ba tuổi là việc tự hủy căn cơ, hắn tin người thiếu nữ thông minh trước mắt sẽ không làm vậy.
Hắn từng nghe qua có Linh Thực Sư trời sinh được ông trời chiếu cố, sau khi sinh ra sẽ có những thiên chất bất phàm nào đó, thiếu nữ này có thể là một trong số đó.
“Nàng tên là gì?” Khuôn mặt trắng bệch của Hỏa Ly Nhã đã có thêm vài phần hồng hào trở lại: “Ta sẽ làm ba việc cho nàng.”
Hắn không ngờ là nàng thật sự đã giải được độc tố ẩn sâu trong người hắn nhiều năm, đây là việc các Linh Thực Sư hệ chữa trị cấp cao ở trong cung cũng không làm được.
Hắn tuy có hiếu kỳ nhưng lại không hỏi nhiều.
Điều quan trọng là trước mắt nàng vẫn là một vị Linh Thực Sư, tuy không tưởng tượng được năng lực trời sinh của nàng ta, nhưng rất có lợi đối với mình, hắn không ngại mà biểu thị ý muốn kết giao bằng hữu với một người như vậy
“Ngu Thanh Thiển.” Ngu Thanh Thiển tự cảm thấy được chuyển biến về thái độ của thiếu niên đối với nàng. Người trong hoàng thất càng xem trọng lợi ích, về điểm này đúng là không sai, nhưng mà cũng không có gì không đúng: “Ngoài việc làm cho ta ba việc trong tương lai, ngươi cần phải đồng ý với ta một điều kiện nữa.”
“Nàng có phải muốn ta không nói ra việc ngày hôm nay phải không?” Hỏa Ly Nhã nhướng mắt hỏi.
“Ngươi rất thông minh” Ngu Thanh Thiển không muốn việc giải độc ngày hôm nay đem lại phiền phức cho nàng.
Nàng phát hiện đối phương tuy chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, nhưng bất luận là lòng dạ, tâm cơ hay là thủ đoạn đều thâm sâu hơn hai hoàng tử mà nàng đã gặp ở trong thành nhỏ nhiều.
Hỏa Ly Nhã cười nhẹ, trên nụ cười tuấn mỹ có mấy phần tà mị: “Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.”
Người con gái thú vị như vậy đương nhiên càng ít người phát hiện càng tốt, nếu như có thể thu nhận về dùng thì càng tốt.
“Độc của ngươi đã giải xong rồi, giao dịch của chúng ta tạm thời kết thúc, ta đi trước đây.” Ngu Thanh Thiển đứng dậy, bộ dạng uể oải nói.
Dị năng chữa trị của nàng chỉ là cấp một, để chữa trị cho Hỏa Ly Nhã là rất tốn sức. Nàng cần ăn thứ gì đó để bổ sung thể chất, sau đó luyện hóa tinh hoa độc tố hút ra từ người hắn ta.
“Nàng cũng đang đi đăng ký thi vào Học viện Hoàng gia sao?” Trước khi nàng bước đi, Hỏa Ly Nhã cất tiếng hỏi.
“Ừ.” Ngu Thanh Thiển gật đầu.
“Không ngại thì kết bạn cùng lên đường được không.” Hỏa Ly Nhã đứng dậy bộ dạng như muốn đi cùng nàng.
Ngu Thanh Thiển có ý thâm sâu quan sát chàng, sau đó không quan tâm nói: “Tùy ngươi!”
Nói xong bước tới rừng cây không xa, ngựa Xích Diệm của nàng vẫn đang đợi ở bên ngoài.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hỏa Ly Nhã nở ra một nụ cười gian xảo như có như không, nhanh chóng bước theo.
Hai người đều không phát hiện ra, ở một nơi khác không xa trong rừng cây, có một người đàn ông y phục trắng tuấn mỹ như ngọc đang dựa trên một cái cây lớn, ánh mắt thản nhiên quan sát những việc xảy ra trước đây.