Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

chương 149: khảo nghiệm đầu tiên ở khoa dược tễ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thầy hướng dẫn Điền giới thiệu một lượt từng dụng cụ trong phòng thí nghiệm và cách sử dụng chúng cho mọi người nghe.

Chiêm Uyển Nguyệt quan sát mọi người một lượt rồi cười nói: “Tiếp theo hãy đi theo cô.”

Sau đó bà đưa mọi người đến một dược điền khổng lồ, nói: “Bắt đầu từ ngày mai thầy hướng dẫn Điền sẽ phân cho mỗi người các em một mảnh dược điền, mỗi ngày các em đều phải định kỳ đến dọn dẹp.”

Bà ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Sau đó các em sẽ bắt đầu làm quen với tất cả các loại dược thảo trên mảnh đất này. Khi nào có thể nắm vững hình dáng, thuộc tính, công hiệu của tất cả các loại dược thảo thì khi ấy mới có thể chính thức tiếp xúc với tinh chế dược tễ.”

Trừ Ngu Thanh Thiển, mọi người nghe xong lời của bà đều ngẩn ra một lúc, rõ ràng không ngờ tới nhiệm vụ khảo nghiệm đầu tiên lại là dạng công việc này.

Doãn Minh nghiêm túc ghi nhớ trong lòng. Năm người còn lại thì hơi khó chịu, cảm thấy vừa mới tới đã bắt bọn họ phải làm công việc thế này, thật quá xem thường bọn họ rồi. Có điều cũng không ai đưa ra ý kiến phản đối.

“Các em còn ý kiến gì nữa không?” Chiêm Uyển Nguyệt dịu dàng mỉm cười, nhìn mọi người hỏi.

Nữ sinh tự tin kia giơ tay hỏi: “Thưa trưởng khoa, cô cho em hỏi ngoài việc làm quen với dược thảo và dọn dẹp dược điền thì sau này chúng em có phải học môn dược tễ nào khác không ạ?”

Đâu thể cứ bắt bọn họ làm việc này mãi được.

Dược điền ở nơi đây cực kỳ rộng lớn, có thể nhìn ra ít nhất cũng có hơn chục ngàn loại dược thảo trở lên, bọn họ căn bản không thể quen thuộc toàn bộ dược tính và công hiệu trong thời gian ngắn được.

“Không cần. Khi nào các em hoàn thành nhiệm vụ thì khi ấy mới bắt đầu học lớp dược tễ.” Chiêm Uyển Nguyệt khá nhẫn nại trả lời.

“Vậy nếu tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của bọn em không giống nhau thì sao ạ?” Nữ sinh không nhịn được lại hỏi thêm một câu.

Trong ấn tượng của nàng ta, Doãn Minh và nữ sinh dịu dàng ít nói kia đều không hề xuất chúng, nếu như đến lúc đó làm chậm chân mọi người thì biết làm sao?

Đã trải qua thí luyện giành cho tân sinh cộng với bài kiểm tra của khoa dược tễ và khoa thực văn, cái danh thiên tài của Ngu Thanh Thiển đã sớm lan rộng, thậm chí còn vượt qua Hỏa Ly Nhã để trở thành người đứng đầu trong đám tân sinh.

Nàng ta cũng không xếp Ngu Thanh Thiển vào hàng ngũ những kẻ làm chậm chân người khác mà chỉ coi Ngu Thanh Thiển là đối tượng mà bản thân cần vượt qua.

Chiêm Uyển Nguyệt liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tư của nàng ta: “Ai hoàn thành nhiệm vụ trước thì cũng sẽ học lớp dược tễ trước. Tinh luyện dược tễ phải dựa vào thiên phú và quá trình lĩnh ngộ. Đến lúc đó tiến độ học của các em cũng không thể giống nhau được.”

“Cảm ơn trưởng khoa đã giải đáp thắc mắc cho em.” Nữ sinh kia giống như thở ra một hơi.

“Em nào còn câu hỏi gì khác nữa không?” Chiêm Uyển Nguyệt như có như không liếc nhìn Ngu Thanh Thiển.

Ngu Thanh Thiển giơ tay, cười hỏi: “Xin hỏi trưởng khoa, người làm quen với dược điền nhanh nhất từ trước đến nay mất bao nhiêu thời gian?”

“Mất ba tháng.” Chiêm Uyển Nguyệt bổ sung thêm một câu: “Là một vị sư huynh trước các em hai khóa.”

“Vậy người hoàn thành chậm nhất mất bao nhiêu thời gian ạ?” Một nam sinh khác tò mò hỏi.

Chiêm Uyển Nguyệt trả lời: “Chậm nhất mất một năm.”

“Các em đừng tưởng rằng làm quen với thuộc tính và công hiệu của dược thảo trong dược điền là đơn giản. Đến khi đã quen thuộc rồi chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra các em. Nếu như không trả lời được câu hỏi thì vẫn phải tiếp tục, trả lời được mới coi như qua môn.”

Sắc mặt Chiêm Uyển Nguyệt bình tĩnh, vẫn mỉm cười dịu dàng tựa cơn gió mùa xuân như cũ, thế nhưng trong lòng đã phán đoán biểu hiện của mọi người.

“Dạ, trưởng khoa.”

“Được rồi. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên các em có thể tự chủ động thời gian. Bây giờ các em có thể chọn đi làm quen với dược điền hoặc có thể chọn đến các khoa khác nghe giảng.” Chiêm Uyển Nguyệt dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi.

Doãn Minh đi đến trước mặt Ngu Thanh Thiển, hỏi: “Thanh Thiển, bây giờ ngươi muốn đến dược điền sao?”

“Ừ, làm quen xong sớm một chút thì có thể học lớp dược tễ sớm một chút.” Ngu Thanh Thiển gật đầu.

Doãn Minh gãi đầu sau đó gật đầu như mổ thóc: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Thế là hai người đi thẳng đến dược điền, sau đó phân ra bắt đầu nghiên cứu dược thảo ở bên trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio