Ngu Thanh Thiển theo bản đồ trên thông báo nhập học kiếm được khu ký túc xá của học viên nữ.
Từng tòa lầu nhỏ đứng sừng sững, xung quanh được bao phủ bởi màu xanh của cây cối, hoa cỏ. Môi trường rất tốt, ở giữa còn có đầm hoa sen đang nở rộ những cánh hoa sen đầy màu sắc.
Ngu Thanh Thiển bước tới cửa lớn của khu ký túc xá, một người phụ nữ trung niên bước ra từ cửa phòng, hỏi với thái độ ôn hòa: “Trò là học viên mới đợt này phải không?”
“Dạ, đây là lệnh bài thân phận của em.” Ngu Thanh Thiển gật gật đầu đưa lệnh bài ra.
Người phụ nữ trung niên sau khi kiểm tra lệnh bài xong thì chỉ tòa lầu thứ sau phía sau nói: “Trò ở phòng số , đi đi.”
“Đa tạ!” Ngu Thanh Thiển nhận lại lệnh bài, cảm ơn đối phương rồi đi về hướng tòa lầu số .
Lối đi vào lầu nhỏ rộng rãi sáng sủa, trên bức tường treo những chiếc đèn tường chiếu sáng.
Ngu Thanh Thiển nhìn thấy ngọn đèn treo tường thì lộ ra vẻ hứng thú, thế giới này vốn không có đèn, nhưng vì Linh Thực Sư, Minh Văn Sư và Đoán Tạo Sư mà trở nên rất sinh động.
Đèn tường này là được Đoán Tạo Sư và Minh Văn Sư cùng nhau chế tạo ra, chỉ cần dùng hạt nhân tinh thể cấp thấp của thực vật và ma thú đặt vào thì có thể luôn duy trì được năng lượng chiếu sáng, độ sáng gần giống như bóng đèn mà nàng từng thấy qua ở kiếp trước.
Bước tới cửa phòng số sáu, nàng cười cười, số , là con số tốt, may mắn.
Cầm chìa khóa mở cửa phòng, nàng vừa đẩy cửa thì thấy có hai người ngồi trong phòng khách của gian phòng.
“Ồ, Ngu Thanh Thiển là ngươi à!” Hạ Oanh ngồi trong phòng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Ngu Thanh Thiển đang bước vào.
“Chào các bạn!” Ngu Thanh Thiển xách hành lý bước vào, kiếm một chỗ trống để ngồi.
Nàng bước vào cửa quan sát phòng ốc của mình, có một phòng khách dùng chung, còn có bốn phòng đóng chặt cửa.
“Xin chào!” Ngoài ra có một thiếu nữ khí chất cao ngạo lạnh lùng, tướng mạo thì thanh khiết ngẩng đầu lên chào hỏi nàng.
Hạ Oanh nhiệt tình giới thiệu bản thân với Ngu Thanh Thiển và thiếu nữ kia: “Ta là Hạ Oanh, đến từ nước Đại Ngự.”
“Ta tên là Tạ Thư, đến từ nước Thiên Hạo.” Tạ Thư tiếp tục giới thiệu.
“Ta tên là Ngu Thanh Thiển, đến từ nước Đại Diễm.” Ngu Thanh Thiển nói.
Ba người nhìn nhau cười, rõ ràng là ấn tượng đầu tiên về nhau không tệ.
“Rầm!”
Đột nhiên, cửa bị đá ra, một thiếu nữ tuyệt sắc y phục đỏ lòe loẹt ôm một đống đồ bước vào.
Nàng ta nhìn ba người Ngu Thanh Thiển ngẩn người ra, sau đó ném đống đồ lên đất, nở nụ cười xinh đẹp yêu kiều: “Chào ba vị!”
“Cần giúp gì không” Ngu Thanh Thiển thấy nàng ta xách bốn, năm bọc hành lý nên cười hỏi.
Người con gái lòe loẹt đó kiếm một chỗ trống ngồi xuống, thở hồng hộc than phiền: “Không cần, tý nữa ta sắp xếp từ từ, học viện không cho dẫn theo thị nữ, thật chán quá!”
Người con gái này ăn mặc sang trọng, trên người mang chiếc vòng trang sức quý giá, cộng với khí chất đó vô hình mang lại cảm giác đơn thuần cao quý, thân phận chắc không bình thường.
“Ta cũng phát hiện sau khi vào học viện rồi thì mới thấy có quá nhiều quy tắc.” Hạ Oanh đồng tình gật gật đầu.
“Đúng đấy, nhưng mà cũng không còn cách nào, vì chúng ta cũng không đơn giản để xen vào cái học viện tồi tệ này.” Thiếu nữ lòe loẹt cười giới thiệu bản thân: “Đúng rồi, ta tên là Cơ Linh Song, đến từ nước Tử Xuyên, còn các ngươi thì sao?”
Ba người Ngu Thanh Thiển giới thiệu bản thân lại một lần nữa.
“Oa, ngươi đến từ đệ nhất đế quốc Tử Xuyên quốc à!” Hạ Oanh ngạc nhiên thốt lên.
Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư cũng không nghĩ rằng lai lịch của đối phương lại lớn như vậy, hơn nữa “Cơ” lại là họ của hoàng thất Tử Xuyên quốc.
Cơ Linh Song nháy mắt nói: “Chúng ta rất khó được từ bốn phương tám hướng về đây tụ họp, sau này mọi người phải cùng giúp đỡ nhau mới đúng.”
Ba người khác không hẹn mà cười đồng thanh: “Đó là điều tất nhiên.”
Cơ Linh Song đưa ánh mắt nhìn về Ngu Thanh Thiển nói sâu xa: “Thì ra ngươi là người đạt xuất sắc trong bài thi thiên chất Linh Thực Sư Ngu Thanh Thiển à!”