Ngu Thanh Thiển và Trì Mặc Nhiễm tán gẫu, dù sao hai người cũng là huynh muội cùng chung huyết mạch, dần dần cũng nhiều ra một loại cảm giác ăn ý thân mật.
"Bây giờ ta vẫn chưa muốn để lộ quan hệ của chúng ta." Ngu Thanh Thiển không muốn vì thân phận của mình và Trì Mặc Nhiễm bị lộ mà ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cha mỹ nhân.
Trì Mặc Nhiễm gật đầu: "Được, ta sẽ không nói ra."
Hắn cũng sẽ hoàn toàn tôn trọng lựa chọn và quyết định của Ngu Thanh Thiển, huống chi hiện tại cũng không phải thời điểm để lộ ra quan hệ huynh muội của bọn họ, dưới tình huống bản thân còn chưa đủ lớn mạnh, hắn hi vọng muội muội sẽ được trưởng thành trong một hoàn cảnh an toàn.
"Sau này ta gọi ngươi là Mặc Nhiễm có được không?" Ngu Thanh Thiển nghiêng cái đầu mỉm cười nhìn Trì Mặc Nhiễm.
Trì Mặc Nhiễm vuốt cằm cười khẽ: "Được!"
Hắn không thể ngờ rằng sẽ có một ngày mình có thể hòa hợp ngồi một chỗ với muội muội như vậy, nàng thích gọi thế nào, hắn đều vui lòng.
"Thời gian chúng ta tiến vào cũng không ngắn, không biết bên ngoài như thế nào." Ngu Thanh Thiển hơi lo lắng nói.
Trì Mặc Nhiễm nhíu mày cười nhạo mà nói: "Ngươi là muốn biết Phong Thần ở bên ngoài như thế nào đúng không?"
Ngay từ ban đầu hắn đã lập tức nhận ra Ngu Thanh Thiển đối xử bất đồng với Phong Thần, tương tự, Phong Thần cũng đối xử bất đồng với muội muội của hắn.
Mặc dù trong lòng có chút chua chua, nhưng so với nam nhân khác, quả thật Phong Thần rất ưu tú, hắn cũng có thể tạm tiếp nhận.
Chẳng qua muội muội còn nhỏ, chuyện tình cảm tương lai cũng không thể nói trước được, hơn hết là hắn không muốn can thiệp, chỉ cần muội muội vui vẻ là tốt rồi.
"Đúng vậy! Chàng ấy ở bên ngoài vì cứu ta mà bị thương, cũng không biết hiện tại như thế nào." Ngu Thanh Thiển thở dài.
Chính mình bất chợt biến mất, chắc hẳn bây giờ mỹ nhân ốm yếu đang rất lo lắng.
Trì Mặc Nhiễm đứng lên nói: "Chúng ta tiếp tục tìm xem trong mật thất có giấu cơ quan nào không đi."
Ngu Thanh Thiển cũng đang có ý định như vậy, vô luận có như thế nào cũng không thể từ bỏ, "Ừ."
Hai người chia nhau ra lần nữa mò mẫm mỗi bức tường và góc tường của mật thất một lượt, xem xem có phát hiện ra cái gì hay không.
Ngu Thanh Thiển hít sâu một hơi, dùng sức dậm chân, trong lòng càng thêm lo lắng cho Phong Thần.
Đột nhiên, tấm gạch phía dưới ở lúc nàng dậm chân phát ra tiếng rỗng.
Ánh mắt Ngu Thanh Thiển sáng lên, rút dao găm ra cạy mở miếng gạch, phát hiện bên trong có một cơ quan.
Nàng ngẩng đầu cùng Trì Mặc Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, thầm bảo nhau cùng cẩn thận phòng bị, suy cho cùng không nhất định cơ quan này dùng để mở cửa, cũng có thể là chốt mở của một cái bẫy nguy hiểm nào đó.
"Để ta!" Trì Mặc Nhiễm một tay kéo lấy Ngu Thanh Thiển, dùng thân thể ngăn cản nàng, sau đó duỗi tay mở ra cơ quan.
Ngu Thanh Thiển bất đắc dĩ cười cười, ở thời điểm nguy hiểm có thể xảy ra, bệnh mỹ nhân và Trì Mặc Nhiễm đều sẽ che chắn nàng ở phía sau lưng trước, hành động bảo vệ vô thức như vậy, khiến cho trái tim nàng vô cùng ấm áp.
Trì Mặc Nhiễm đè cơ quan xuống, trên cái thạch đài Ngu Thanh Thiển vừa nằm dần dần hé ra một cái lỗ hổng, cũng dần dần tạo thành một cái cửa hang, dưới cửa hang là một dãy cầu thang đi thông xuống dưới sâu không thấy đáy.
Đúng vào lúc này, bên tường đột nhiên xuất hiện dao động, tạo thành một cái xoáy nước.
Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng trắng chui ra từ xoáy nước.
"Bệnh mỹ nhân!" Ngu Thanh Thiển vừa thấy bóng trắng kia liền vui mừng gọi một tiếng, nàng lập tức bước nhanh tới phía người kia.
Không phải Phong Thần bất chợt bị xoáy nước hút vào, mà hắn đã phải tốn rất nhiều cách mới tìm được cửa vào, trùng hợp bị đưa đên chỗ Ngu Thanh Thiển, vì vậy mới không bị hôn mê.
"Thiển Thiển, nàng không sao chứ." Phong Thần đứng vững thân thể, nhìn Ngu Thanh Thiển một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện nàng vô ngại mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Thanh Thiển thấy khóe miệng Phong Thần còn lưu lại vết máu khô, biết chắc rằng hắn không để ý thương thế mà một mực tìm kiếm mình, lòng nàng không khỏi đau đau.