Phong Thần cũng không trì hoãn, đi tới trước mặt một tượng đá, duỗi tay chạm vào xung quanh.
Trên đầu tượng đá tự động mở ra một cái cơ quan, hắn nhấn một cái, gian phòng trên tường tự động xuất hiện một cái cửa ra vào giống như xoáy nước.
"Chúng ta rời khỏi đây thôi."
Mặc dù không biết cái xoáy nước này đi thông tới nơi nào, nhưng dù sao so với bị giam ở chỗ này vẫn tốt hơn, ba người đều không do dự.
Từ xoáy nước đi ra khỏi đây, một luồng không khí cực nóng đập vào mặt bọn họ, cách đó không xa còn có mấy bóng người.
"Lão đại!”
“Thanh Thiển!”
“Thiếu chủ!"
Mọi người không hẹn mà cùng hô lên.
Ngu Thanh Thiển vừa đứng vững thân thể liền thấy mấy người Hỏa Ly Nhã đứng ở cách đó không xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra bọn họ không gặp phải xoáy nước.
Trì Mặc Nhiễm khẽ gật đầu với Ngu Thanh Thiển và Phong Thần, sau đó liền đi về phía đội ngũ của mình.
"Các ngươi cũng không sao chứ." Ngu Thanh Thiển và Phong Thần cùng đi tới.
Hỏa Ly Nhã lắc đầu: "Lúc trước gặp phải chút nguy hiểm, tuy nhiên chúng ta đều giải quyết được."
Những người khác đều mang dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi: "Đúng vậy! Không ngờ ở lối đi kia lại có mê muội thú và yêu thực mai phục, nếu không phải chúng ta thường xuyên làm nhiệm vụ, kinh nghiệm phong phú, thì suýt chút nữa đã trở thành thức ăn của bọn chúng rồi."
"Không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta cũng gặp phải phải một chút nguy hiểm." Ngu Thanh Thiển cười cười, hiện tại không mất đi thành viên nào là điều đáng mừng nhất: "Đúng rồi, tại sao các ngươi đều đứng hết ở chỗ này?"
Hỏa Ly Nhã chỉ tay về phía đối diện nói: "Đó chính là bình chướng khói độc Lục thành chủ nhắc tới, chúng ta đã thử, căn bản là không có cách nào vượt qua."
Ngu Thanh Thiển nhìn theo hướng Hỏa Ly Nhã chỉ, đối diện nơi xa có vô số sương mù màu lục thẫm vờn quanh, che kín cửa vào.
Chẳng qua dọc theo bình chướng khói độc lại có một nơi bị lửa đốt lộ ra một cái lỗ hổng, lửa vẫn còn đang không ngừng thiêu đốt lên độc khí bốn phía, không khí cực nóng mà bọn họ vừa cảm nhận được chính là từ nơi này.
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Ngu Thanh Thiển kinh ngạc hỏi.
Nhạc Vân Dương trả lời: "Chuyện này phải hỏi người Trì gia mới biết được, là người của bọn họ làm."
Ngu Thanh Thiển nghe được lời của hắn, trong nháy mắt phóng ánh mắt về phía mấy người Trì gia, lại phát hiện không thấy bóng dáng Lãnh Lăng Sương đâu.
Trì Mặc Nhiễm cũng phát hiện ra chuyện này, hắn nhìn Trì Mặc Hoan hỏi: "Lãnh Lăng Sương đâu rồi? Đám cháy kia là do nàng ta đốt sao?"
Trì Mặc Hoan cực kỳ phẫn nộ nói: "Trừ nữ nhân kia còn có ai dám làm như vậy, không biết nàng ta dùng rồi biện pháp gì, nàng ta đốt ra một lỗ hổng rồi lập tức chui vào, nhưng mà chúng ta lại không có biện pháp đi qua cái lỗ hổng kia."
"Các ngươi thử rồi?" Sắc mặt Trì Mặc Nhiễm lạnh đi vài phần, Lãnh Lăng Sương muốn làm cái gì?
Sắc mặt Trì Mặc Hoan thì xanh mét: "Thử rồi, may mắn là Người Cao To đã thả ma thú mà hắn chăn nuôi ra để dò xét trước, nếu không chúng ta đã chết ở nơi đó rồi."
Người Cao To hắn nói chính là người phá giải cơ quan rất lợi hại của Trì gia, Trì Uy.
Sắc mặt Trì Uy cũng rất khó nhìn, hắn nhướng mày nói: "Loại lửa Lãnh Lăng Sương dùng vô cùng kỳ lạ, sau khi lửa cháy độc khí trong bình chướng khói độc lan ra càng mạnh, cái lỗ hổng kia một khi có thứ gì đi qua lập tức sẽ lại tự bốc cháy."
Trì Mặc Nhiễm khẽ hé mắt, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, hắn lấy ra một khối thịt ma thú tươi ngon từ trong món trang sức chứa không gian trữ vật, sau đó ném vào lỗ hổng.
Khoảnh khắc khối thịt tươi đến gần lỗ hổng, chẳng những lập tức biến thành màu đen, trên thịt còn tự toát ra từng ngọn lửa, trong chốc lát đã bị đốt thành tro bụi.
"Lãnh Lăng Sương không nhắc nhở các ngươi sao?" Lúc này Trì Mặc Nhiễm không khỏi sinh ra vài phần sát ý.