Tuy Mạc Dịch Nhiên nhận ra Ngu Thanh Thiển đang ngấm ngầm mưu tính, nhưng vẫn vô cùng tự tin vào thực lực của mình.
"Được, nếu ngươi thắng Lãnh Bách Linh và ta, vậy chẳng những ta từ bỏ Lưu Ly thảo, mà còn đưa cho ngươi ba cây hoa Tử Đằng."
Sở dĩ cho Lãnh Bách Linh đánh trước một trận với Ngu Thanh Thiển, là vì Mạc Dịch Nhiên một mặt muốn xem thử thực lực của Ngu Thanh Thiển, nếu như ngay cả Lãnh Bách Linh mà nàng cũng đánh không lại, cũng không có tư cách đánh nhau một trận với hắn. Mặt khác, Lãnh Bách Linh vẫn luôn gây xích mích trước mặt bọn họ, hắn muốn xem Lãnh Bách Linh có tư cách để hắn và Thủy Ngạn Trạch coi trọng hay không.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: "Được, vậy tới đánh đi." Sau đó quay sang nhìn Lãnh Bách Linh.
Lãnh Bách Linh không nghĩ đến việc Mạc Dịch Nhiên lại để cho nàng đánh với Ngu Thanh Thiển một trận trước, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hiểu lý do ẩn bên trong.
Mặc dù nàng là con gái chính thống của Lãnh gia, cũng là đứa con gái mà gia chủ của Lãnh gia khá yêu thương, nhưng ông nội của nàng lại thích anh họ của nàng, cũng chỉ định làm thiếu chủ, nàng muốn tranh đoạt quyền lợi và địa vị của Lãnh gia, nhất định phải mượn hơi người khác hỗ trợ.
Thủy Ngạn Trạch và Mạc Dịch Nhiên chính là đối tượng để mượn hơi tốt nhất, chỉ tiếc hai người này còn trơn hơn cá chạch, điển hình cho loại người không thấy thỏ không thả chim ưng.
"Qua đây, cho ta xem thử thực lực của quận chúa tiểu quốc nhà ngươi đi." Lãnh Bách Linh bước ra, nhìn Ngu Thanh Thiển, cực kì kiêu ngạo nói.
Ngày hôm nay nàng nhất định phải thắng Ngu Thanh Thiển, bằng không Mạc Dịch Nhiên và Thủy Ngạn Trạch nhất định sẽ không xem trọng và giúp đỡ nàng.
Nếu có thể đánh thắng Ngu Thanh Thiển, nói không chừng còn có thể lọt vào mắt hai vị trưởng lão ở Thánh viện và Hoàng viện kia, dù sao biểu hiện tốt dẫn đầu trong cuộc khảo nghiệm của Ngu Thanh Thiển, hiện tại khẳng định đang được quan tâm coi trọng.
Ngu Thanh Thiển nhíu mày: "Ngươi và người chị cùng cha khác mẹ của ngươi giống nhau đều khiến người ta nhìn thôi đã thấy ghét."
Lãnh Bách Linh kinh ngạc nói: "Đừng so sánh ta với nữ tiện nhân kia, hơn nữa ả không phải là bạn tốt của ngươi sao?"
"Bạn tốt à? Ngươi nghĩ nhiều rồi." Ngu Thanh Thiển chợt lộ ra vẻ mặt khinh thường trong chốc lát lại trở về vẻ mặt bình thường.
Nếu Lãnh Lăng Sương muốn lợi dụng Lãnh Bách Linh để đối phó với nàng, vậy nàng cũng sẽ không để cho đối phương dễ dàng mà đạt được ý nguyện như thế, tuy tính tình Lãnh Bách Linh có hơi kiêu căng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.
Quả nhiên, nghe Ngu Thanh Thiển nói xong, sắc mặt Lãnh Bách Linh rất khó coi, trong mắt lộ ra ngập tràn sự hung ác nham hiểm, thảo nào nàng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, hóa ra suýt chút nữa nàng bị ả Lãnh Lăng Sương kia lợi dụng.
Lúc này Lãnh Bách Linh cũng kịp phản ứng, giữa Lãnh Lăng Sương và Ngu Thanh Thiển căn bản không phải bạn bè gì, ngược lại lúc trước rất có khả năng đã xảy ra chuyện mâu thuẫn gì, hai người họ nhìn nhau đều không vừa mắt.
Trước đây, Lãnh Lăng Sương cố ý hướng cho Lãnh Bách Linh, nói Ngu Thanh Thiển là bạn của ả, kỳ thực là muốn mượn tay của mình để đối phó với Ngu Thanh Thiển.
Nàng sẽ nhớ kĩ chuyện này trong lòng, đợi sau khi về lại Lãnh gia nhất định sẽ tìm cơ hội, báo đáp Lãnh Lăng Sương một phen thật tốt.
"Hừ, xem chiêu của ta đây." Lãnh Bách Linh triệu hồi ra áo giáp Linh Thực biến hóa khôn lường, ở trong tay nàng xuất hiện một cây trường tiên (cây roi dài), lập tức vụt ngang hướng về phía Ngu Thanh Thiển mà đến.
Cho dù Ngu Thanh Thiển không phải là bạn bè của Lãnh Lăng Sương, nàng cũng sẽ không thể bỏ qua cho đối phương, một là không quen thấy biểu hiện của Ngu Thanh Thiển giỏi hơn nàng, hai là nàng nhất định phải coi Ngu Thanh Thiển như bàn đạp.
Ngu Thanh Thiển thấy trường tiên kia bay tới, cong môi một cái như đang châm biếm, người của Lãnh gia quả nhiên đều đáng ghét như vậy.
Nàng nhón nhẹ đầu ngón chân, thậm chí cũng không triệu hoán áo giáp Linh Thực, tự rút một cái roi nhỏ bên hông người ra nghênh đó.
Tu vi của Lãnh Bách Linh chỉ là nhất diệp Linh Sĩ, cho dù đối phương có bí thuật Lãnh gia gì đi nữa thì Ngu Thanh Thiển căn bản cũng không để mắt tới.