Ngu Thanh Thiển chính thức làm xong lễ bái sư với mỹ nam hồng y, kính trà xong, giữa hai người từ nơi sâu xa nào đó nảy sinh thêm một ít liên hệ.
Trên tay mỹ nam hồng y xuất hiện một toà tiểu tháp ngăm đen giản dị, lập tức đưa về phía Ngu Thanh Thiển.
Tiếp theo tiểu tháp trong tay hắn trong khoảnh khắc biến mất, mà bên cạnh không gian Linh Thực của Ngu Thanh Thiển dĩ nhiên lại có thêm một không gian tương tự, bên trong lơ lửng một toà tháp nhỏ đen nhánh không hề lộng lẫy.
Ngu Thanh Thiển kinh ngạc không thôi, tinh thần lực đi vào đến bên trong không gian kia đụng chạm với tiểu tháp đang trôi nổi, rất nhanh tiểu tháp xuất hiện một luồng sức hút, giống như muốn hấp thu cả linh hồn của nàng, nàng mới vội vàng rút tinh thần lực lại.
"Tiểu Thanh Thanh, cảm nhận được sức hút của tòa tháp nhỏ này rồi à?" Mỹ nam hồng y thấy sắc mặt Ngu Thanh Thiển biến đổi bèn mở miệng cười hỏi.
Ngu Thanh Thiển nhíu mày, Tiểu Thanh Thanh là loại xưng hô gì? Có điều cũng không phản đối.
"Sư phụ, tại sao tòa tháp này lại đột nhiên mở ra một không gian riêng gửi trong cơ thể ta?"
Đầu ngón tay mỹ nam hồng y vuốt ve chén trà: "Nếu như tòa tiểu tháp kia bị ngươi từng tầng từng tầng một luyện hóa, ngươi sẽ có thêm một chỗ gần giống với không gian Linh Thực."
Hắn dừng một chút nói: "Sau khi luyện hóa tòa tháp nhỏ này thực lực của ngươi tuyệt đối có thể tăng rất nhiều, cũng coi như một cơ duyên tạo hóa mà sư phụ tặng cho ngươi, chỉ xem ngươi có thể nắm chắc cơ hội này hay không."
"Đa tạ sư phụ!" Ngu Thanh Thiển cảm thụ được sự quan tâm trong giọng nói của mỹ nam hồng y, trong lòng có chút xúc động.
Mỹ nam hồng y thở dài: "Nếu như sư phụ có thể mở ra không gian trữ vật của mình, cũng không cần mượn hoa hiến phật mà gửi tiểu tháp vào trong cơ thể ngươi."
Trong không gian trữ vật của hắn có rất nhiều thứ tốt, tùy tiện lấy ra một ít, thì những cái gọi là các cường giả Hoàng cấp ở bên ngoài kia sợ là đều phải điên cuồng tranh cướp, đáng tiếc...
Ngu Thanh Thiển nhớ tới quyển sách thực văn ảo diệu vốn đã biến mất mà lúc trước mỹ nam hồng y đưa cho mình kia, cũng đoán ra được vậy hẳn là sư phụ dùng năng lượng nào đó ngưng tụ ra quyển sách kia, cũng không phải quyển sách thật.
"Sư phụ, ngươi bị giam ở đây không thể sử dụng linh lực cùng tinh thần lực?"
Mỹ nam hồng y gật gù: "Không thể, hai xích sắt này hạn chế ta vận dụng linh lực cùng tinh thần lực, cho nên ta không có cách nào tu luyện tiếp, cũng không có cách nào mở ra không gian trữ vật."
Ngu Thanh Thiển kinh ngạc hỏi: "Vậy sư phụ ngươi là làm thế nào tra xét được tình huống trên Thủy Vu Đảo? Không thể sử dụng tinh thần lực thì làm sao có thể kiểm tra những Linh Hoàng kia nhỉ?"
"Bởi vì ngàn năm qua ta ở trong cô tịch rốt cục sinh ra tâm lực, dùng tâm lực ta liền có thể khống chế Thủy Vu Đảo, có thể kiểm tra ký ức của những người kia, cũng có thể biến hóa ra vách đá núi cao cùng sách ảo diệu giống như lúc trước."
Nam tử hồng y vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tuy rằng ngàn năm qua không thể tu luyện, nhưng tâm lực của ta đã đạt đến mức cực hạn, nếu có thể đi ra ngoài, thực lực tu vi nhất định sẽ tăng rất nhiều."
"Tâm lực là cái gì?" Ngu Thanh Thiển không hiểu hỏi.
Mỹ nam hồng y cười giải thích: "Tâm lực là một loại vừa sâu xa vừa khó hiểu gì đó, cũng không phải chỉ có ta biết, chỗ các ngươi tổng thể tu vi trình độ quá thấp, căn bản không tiếp xúc được đến những thứ đó. Ngươi nha đầu này vốn đã có thiên phú một lúc làm được nhiều thứ, ta lại thành sư phụ của ngươi, tự nhiên sẽ dạy ngươi từ từ."
"Vâng, tâm lực nghe qua hình như rất lợi hại." Ngu Thanh Thiển hí hửng cười gật gù.
Mỹ nam hông y liếc nàng một cái: "Đương nhiên, Linh Thực Sư mà am hiểu tâm lực rất khó đối phó."
Ngu Thanh Thiển cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đi theo sư phụ là có thịt ăn, hắn sẽ từ từ dạy mình.
Chỉ là trong miệng đối phương thường thường đều là nói "Chỗ các ngươi", làm cho Ngu Thanh Thiển khá nghi hoặc, lẽ nào sư phụ rắm thúi này không phải người ở đây?