Phong Thần ôm chặt tay của Ngu Thanh Thiển nắm thật chặt, nghe nàng nói như vậy, trong lòng tràn ngập sung sướng.
"Ta cũng càng ngày càng thích Thiển Thiển!" Phong Thần cúi đầu tiếu ý nồng nặc đỡ trán của Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển trên mặt sáng rỡ cười tươi như hoa, đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt tuấn tú mặt mày như tranh vẽ của Phong Thần, ở trong lòng không ngừng cảm thán, bệnh mỹ nhân nhà nàng dáng dấp ngày càng đẹp rồi.
Nam tử tuấn mỹ ngũ quan đường viền đã định hình của thanh niên gần hai mươi tuổi, khí chất càng thêm trầm ổn nội liễm, cái này cũng khiến Phong Thần sau này sẽ không thay đổi dung nhan, bởi vì hắn đã tấn cấp đến Linh Hoàng tu vi rồi.
"Ngươi sau này vẫn giữ cái bộ dạng này rồi." Ngu Thanh Thiển nhéo nhéo mặt của Phong Thần, cười nói: "Ta nếu so với ngươi tấn cấp Linh Hoàng càng trẻ hơn."
Ngu Thanh Thiển thích sự vật tốt đẹp, nàng đối với dung mạo của mình tự nhiên cũng là để ý, đây là nữ nhân có thiên tính yêu cái đẹp.
"Được!" Phong Thần bên môi tràn ra tiếng cười tiếng cười êm tai dễ nghe: "Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể so với ta tấn cấp Linh Hoàng sớm hơn, thanh xuân vĩnh viễn dừng lại.
"Bệnh mỹ nhân, hai năm không gặp miệng ngươi biến thành ngọt thật đấy!" Ngu Thanh Thiển thiêu thiêu mi, trên mặt tràn đầy tươi cười lập tức đều lộ vẻ hung quang, bắt lấy cằm của Phong Thần: "Ngươi có phải ở Thánh viện bình thường đối những nữ nhân khác cũng dỗ ngon dỗ ngọt?"
Phong Thần sửng sốt, lập tức lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Đều là nói bậy."
Ngu Thanh Thiển cũng chỉ là chỉ đùa một chút, nếu như Phong Thần thật sự đối với những nữ nhân khác cũng dỗ ngon dỗ ngọt, vậy thì không phải là bệnh mĩ nhân của nàng.
Tâm tư vừa chuyển, Ngu Thanh Thiển trên mặt hung quang tiêu tán, lần nữa miệng cười nở rộ, vuốt ve cằm Phong Thần, nhẹ giọng nói: "Miệng của ta biến ngọt rồi!"
Bệnh mĩ nhân dụ người như vậy, thế nào cũng phải để lại dấu vết của chính mình.
Phong Thần nghi hoặc nhìn Ngu Thanh Thiển, phút chốc chưa hiểu ý của nàng.
Ngu Thanh Thiển cười nhẹ ra tiếng, ghé sát vào Phong Thần, làm người nào đó không kịp đề phòng, son môi lưu lại trên môi mỏng mát lạnh của hắn, cọ xát vài cái, cái lưỡi vươn ra liếm liếm.
Cảm nhận được thân thể Phong Thần cứng ngắc, Ngu Thanh Thiển ngước mắt cười híp mắt hỏi: "Ngọt không?"
Phong Thần con ngươi tĩnh mịch, trái tim phảng phất như nhảy lên đều chậm nửa nhịp, tiếp đó tiết tấu liền nhanh hơn, chỉ muốn có được càng nhiều, thanh âm khàn khàn ám trầm: "Ngọt!"
Lập tức đem Ngu Thanh Thiển ôm thật chặt, cúi đầu đảo khách thành chủ hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, lặp đi lặp lại nhiều lần, kiều diễm triền miên.
Ngu Thanh Thiển nhắm mắt lại, ôm cổ Phong Thần không ngừng hôn trả lại, trái tim tê dại, cảm giác ngọt ngào lan tràn tới toàn thân, sung sướng đến cực điểm, chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Hai người đều chưa từng thử hôn ai, vừa bắt đầu đầu đều tương đối mới lạ, dần dần Phong Thần nắm trong tay quyền chủ động, như là thưởng thức được mùi vị đẹp nhất thế gian, lưu luyến không muốn rời khỏi.
Hô hấp xen lẫn, càng ngày càng hôn sâu, cuối cùng mãi cho đến khi hai người đều không thở nổi mới ngừng lại.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Ngu Thanh Thiển nhuộm một tầng mỏng hồng, sau khi đem hô hấp bình ổn, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm môi mỏng của Phong Thần, vô cùng bá đạo tuyên cáo chủ quyền: "Ở đây đã để lại ấn ký của ta, sau này chỉ có thể là của một mình ta."
"Được! Chỉ là của một mình nàng." Tuấn nhan của Phong Thần trong nụ cười nhuộm tơ tình, giống như tinh không vạn lí.
Hắn từ lúc sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cảm nhận được loại cực hạn sung sướng này, cảm giác tê dại đó giờ này khắc này vẫn còn vương vấn trong tim hắn.
Phong Thần tròng mắt ấm áp nhìn nữ tử trong lòng thản nhiên cười nói, hắn nghĩ cả đời này hắn cũng không thể buông ra.