Ngu Thanh Thiển cùng Phong Thần đánh đàn nói chuyện phiếm, lúc màn đêm buông xuống liền đứng dậy đi tới Địa Cung.
Địa Cung ở phía nam của thành trung tâm. Ngu Thanh Thiển từ xa xa chỉ thấy được môt pho tượng sừng sững của tòa khổng lồ, vàng son lộng lẫy, dưới bóng đêm nhô ra một cách rõ ràng.
Đến gần, tòan bộ thân hình của pho tượng đều hiện ra rõ ràng. Đó là một một bức tượng chim điêu màu vàng kim khổng lồ, trông rất sống động, khí thế như cầu vồng, hai con mắt ẩn hàm cảm giác sắc bén, lợi hại, giống như một vật sống.
Bức tượng vô cùng to lớn, diện tích phạm vi thân thể bao trùm chiếm ít nhất vài mẫu. Trên ngực có hai hai cánh cửa đại môn, hai cái ưng trảo bén nhọn dựng đứng ở hai bên.
Đứng bên trái cửa lớn là Linh Thực Sư cấp Linh Tướng mặc áo giáp, đứng phía bên phải là Tôi Thể Sư cấp Võ Tướng Cương Khí ngoại phóng. Mỗi người mặt đều không biểu tình gì, không có bất kỳ thần sắc dư thừa nào, tất cả đều là thủ vệ của Địa Cung.
Lúc này cảnh đêm thâm sâu, ánh vàng xung quanh bức tượng tản ra bốn phía, sáng ngời vô cùng. Không ngừng có các loại tọa giá () đến đây, từng người một ăn mặc bất phàm từ tọa giá bước xuống đi vào đại môn trên ngực bức tượng.
"Toàn bộ Địa Cung đều được xây dựng ở dưới đáy bụng của bức tượng. Kỳ thật nó chính là một thành thị khổng lồ dưới mặt đất." Phong Thần mở miệng nói.
Trong mắt Ngu Thanh Thiển liền hứng thú mười phần, cười nói: "Chúng ta cũng vào đi thôi."
Hai người đi vào đại môn, phía dưới là một cái bậc thang trải đầy bạch ngọc tinh thạch, hai khối dạ minh châu cực lớn từ biển sâu nở rộ những ánh sáng dịu dàng, phía trên vách tường điêu khắc rất nhiều hình thái của ma thú và yêu thực, đều trông rất sống động.
Đi xuống bậc thang, phía trước là một hành lang sáng rực, hai bên hành lang đặt vô số những tinh phẩm trang trí đẹp đẽ và quý giá khác nhau. Trên đỉnh có vô số rèm cùng các loại đèn treo pháp khí tản ra ánh sáng. Xa hoa, mạnh bạo như vậy thật khiến người ta thấy kinh ngạc.
Ngu Thanh Thiển đi theo Phong Thần đi qua hành lang, cửa vào chính là một đại sảnh rộng lớn.
Giữa đại sảnh có một vũ đài, phía trên có hơn mười nữ tử dung mạo xinh đẹp đang đánh các loại nhạc cụ khác nhau, tiếng nhạc du dương bay lên.
Một nữ tử dáng vẻ yểu điệu, tướng mạo xinh đẹp đi tới tiếp đón hai người, vẻ mặt đầy vẻ gió xuân vui vẻ nói: "Thần Thái tử, Ngu cô nương, hai vị hôm nay tới Địa Cung là muốn chơi chút gì đây?"
Địa Cung đúng là địa phương hoan lạc lớn nhất đại lục, đồng thời cũng là địa phương cung cấp tin tức lớn nhất, đối với thân phận của Ngu Thanh Thiển cũng đã sớm biết được.
Việc ban ngày Ngu Thanh Thiển ở Trân Bảo Các giao dịch dược tễ cùng thực văn phù, cũng đã sớm bị tổ chức tình báo của Địa Cung nhận được tin tức.
"Chúng ta muốn tham gia hoạt động đoạt bảo, Tưởng Hạo tới rồi sao?" Phong Thần thản nhiên nói.
Nữ tử xinh đẹp khanh khách cười ra tiếng: "Hóa ra là Thần Thái tử cùng với Tưởng công tử đã hẹn trước, bọn hắn đã đến rồi, ta sẽ kêu người đưa các vị qua."
Nàng nói xong liền phân phó một thiếu nữ thanh thuần tịnh lệ đứng đằng sau lưng: "Ngươi mang thần Thái tử cùng Ngu cô nương tới đại sảnh đoạt bảo đi."
"Vâng." Thiếu nữ tịnh lệ tiến tới phía trước đối với Phong Thần cùng Ngu Thanh Thiển uyển chuyển hàm xúc mà cười cười nói: "Hai vị mời đi theo ta."
Ngu Thanh Thiển cùng Phong Thần đi theo thiếu nữ tịnh lệ rời khỏi đại sảnh này, xuyên qua mấy vật trang trí khác nhau, hành lang vô cùng xa hoa, cuối cùng đến một đại sảnh khác.
Đi vào đại sảnh, tịnh lệ thiếu nữ dẫn hai người đi lên một căn phòng ở lầu hai.
Trong gian phòng, Tưởng Hạo, Xa Phỉ Phỉ, Lý Ngọ còn có hai gã nam tử trẻ tuổi khác cùng với một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi ở bên trong cười cười nói nói.
Nhìn thấy Phong Thần cùng Ngu Thanh Thiển, Tưởng Hạo đứng dậy cười nói: "Phong sư đệ cùng Ngu sư muội đã đến rồi sao, nhanh ngồi xuống đi."
Sau khi hai người ngồi xuống, tịnh lệ thiếu nữ kia lên tiếng chào hỏi xong liền lui ra ngoài. Bất quá lại không hề rời đi, mà là cùng một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp có cùng kiểu trang phục và trang sức đứng ở cửa ra vào của phòng, nếu người ở bên trong có việc gì phân phó, các nàng sẽ lập tức thu xếp.
Sau khi Ngu Thanh Thiển ngồi xuống, nhìn quanh một vòng bốn phía, phát hiện phòng bên cạnh có một cái bệ cửa sổ bằng ngọc Điêu Lan trong suốt, liếc mắt liền có thể chứng kiến được động tĩnh ở phía dưới đại sảnh.
Nàng không khỏi cảm thán Địa Cung này quả nhiên là danh bất hư truyền mà.