Địch Viễn vừa dẫn Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng đi về hướng Hồng Phong vừa giới thiệu với hai người.
"Hiện tại mỗi phong đều chia làm hạ phong, trung phong và thượng phong, hạ phong có linh khí mỏng manh nhất, thượng phong linh khí tràn đầy nhất, hai vị sư muội tiến vào Hồng Phong sẽ ở hạ phong trước, chờ có thực lực liền đi thách đấu với các đệ tử trung phong hoặc là thượng phong, một khi thắng liên tiếp mười trận là có thể lựa chọn ở trung phong hoặc thượng phong đó."
"Ngoại trừ linh khí khác biệt ra, hạ phong, trung phong và thượng phong còn có gì khác nhau không?" Ngu Thanh Thiển hỏi.
Địch Viễn cười: "Tài nguyên nhiệm vụ đương nhiên cũng có chỗ khác nhau, con người thường hướng tới chỗ cao mà đi, hai vị sư muội tranh thủ nhanh chóng đi thượng phong mà ở, chỗ đó rất có lợi ích cho việc tu luyện."
Ngu Thanh Thiển gật đầu, có thể thấy cạnh tranh ở Thánh viện và Học viện Hoàng gia có bản chất khác biệt lớn, ở đây chú trọng năng lực cá nhân hơn.
Trong khê cốc đẹp đẽ tại chân núi hạ phong của Hồng Phong xây cất một tòa nhà rất lớn.
Địch Viễn dẫn hai người đi vào trong sân, chỉ mấy phương hướng liền: "Nơi nào cũng đều có phòng trống hết, các ngươi chọn bất kỳ một gian sau đó nói cho ta biết, ta ghi lại sau sẽ báo lên nha."
Ngu Thanh Thiển quan sát sân trong, môi trường rất tốt, nhìn qua khoảng chừng có trên trăm gian phòng, từng gian phòng có một khoảng cách, có phòng trên cửa đặt số bài cho thấy đã có người ở, linh khí ở đây còn nhiều hơn Học viện Hoàng gia.
"Ta sẽ ở phòng đó nhé." Ngu Thanh Thiển chỉ vào một gian phòng riêng lẻ sát núi phía nam.
Xa Đồng Đồng cũng chọn một căn phòng ở phía đông, hai người đều hài lòng với nơi ở của mình.
Trong viện đều là đệ tử Hồng Viện, thỉnh thoảng cũng có người ra vào, thấy Địch Viễn mang theo hai cô gái xinh đẹp liền dò xét quan sát.
"Hai vị sư muội, các ngươi cứ ở lại đây trước, tạm thời đi dạo loanh quanh ở hạ phong thôi nhé, những chỗ khác không có lệnh bài thì không được tự ý đi vào, chờ ba ngày sau thi kiểm tra thiên phú xong, ta sẽ dẫn các ngươi đi lĩnh lệnh bài thân phận và thống nhất quần áo, trang sức Hồng Phong."
Địch Viễn chỉ chỗ cao nhất của Hồng Phong nói: "Ta ở phòng số ba mươi hai của sân tây thượng phong, các ngươi có vấn đề gì đều có thể tới tìm ta."
"Sư huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đến làm phiền huynh đó." Xa Đồng Đồng cười híp mắt nói.
Địch Viễn khóe miệng cong lên, vị tiểu sư muội này thật đúng là không khách khí chút nào, nhưng cũng chả thèm để ý, hắn đối với Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng có ấn tượng cũng không tệ lắm.
"Ừ, vậy ta đi trước đây."
Sau khi Địch Viễn đi, Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng nói chuyện phiếm vài câu rồi cả hai đều tự trở về căn phòng của mình nghỉ ngơi.
Trong hai ngày này, hai nàng ở hạ phong của Hồng Phong đi dạo rồi kết bạn, vì là đệ tử mới nên vẫn chưa có lệnh bài thân phận nên hai nàng chưa đi khu thành thương nghiệp.
Cũng trong hai ngày đó, các đệ tử mới nhập môn khác thăm hỏi lẫn nhau, quan hệ coi như hòa hợp.
Ngày thứ ba, Địch Viễn xuất hiện ở trong sân đồng thời tập trung lại ba mươi bảy người đạt được tiếp dẫn lệnh.
"Các vị sư đệ sư muội, đệ tử mơi tiến vào Thánh viện đều phải kiểm tra một lần nữa thiên phú của các ngươi, sau đó mới có thể phân phát lệnh bài thân phận, các ngươi đi theo ta." Địch Viễn thân thiện cười nói.
"Vâng, sư huynh." Những người khác mau chóng đi theo sau của hắn.
Thánh viện chiếm diện tích gấp mấy chục lần Hoàng viện, ở trong núi dùng xe ngựa thay thế đi bộ không tiện, vì vậy ở mỗi dãy núi đều bài trí truyền tống Linh Thực.
Đại bộ phận truyền tống Linh Thực đều là miễn phí, thế nhưng có truyền tống lại cần Uẩn Nhưỡng Nê mới có thể tiến hành, tỷ như muốn đi vào một số mật địa tu luyện.
Đoàn người truyền tống hai lần theo Địch Viễn, đi tới một tòa đại điện ở hạ phong Hồng Phong, lúc này có hai người già và một nam tử trung niên đang ngồi trong đại điện, họ đều mặc trên người trang phục nổi bật của Hồng Phong, nhưng cũng có sự khác biệt với các đệ tử.