Trong núi hoang, Ngu Thanh Thiển sửa sang lại đồ vật của hai trưởng lão Lãnh gia lần nữa rồi thu vào.
"Lúc trước ta bị mười sáu tên Linh Vương của Lãnh gia vây công, ta đã giết ngược lại bọn họ, nhưng không gian trữ vật còn chưa kịp thu lấy, bây giờ chúng ta đi nhặt đi." Bây giờ Ngu Thanh Thiển thiếu nhất chính là linh ngọc, tài sản của mười sáu tên Linh Vương kia hẳn là sẽ không quá ít.
Phong Thần cười nói: "Ừ, bây giờ đi nhặt về hẳn là còn chưa có bị người nào khác nhặt mất."
Hai người theo đường cũ trở về vị trí Ngu Thanh Thiển bị vây công lúc trước, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất thi thể nằm ngổn ngang, tâm thần Ngu Thanh Thiển động một cái, cỏ nhỏ sinh trưởng trên đất cuốn lấy không gian trữ vật của mười sáu người này đưa tới trước mặt nàng.
Sửa sang lại tất cả mọi thứ một lần nữa, Ngu Thanh Thiển cười híp mắt nói: "Lần này thật sự là câu được cá lớn."
Phong Thần dùng mu bàn tay khẽ gõ lên trán nàng một cái: "Tạm thời Lãnh gia hẳn là sẽ không hành động, trong thời gian ngắn nàng đừng nghĩ câu cá nữa."
Ngu Thanh Thiển nhún nhún vai: "Vậy thì thật đáng tiếc, nhưng mà bây giờ ta vẫn là lấy việc tăng trưởng tu vi thực lực quan trọng hơn."
Lần này hơn ba mươi đệ tử tiến vào Thánh viện đều có tu vi Linh Soái, nàng ngoại trừ là người nhỏ tuổi, cũng không có ưu thế nào quá lớn, vẫn là nhanh chóng lên đến cấp Linh Vương mới được.
Sau khi đối chiến với hai tên Linh Hoàng, Ngu Thanh Thiển cũng phát hiện chênh lệch tu vi quá lớn là vô cùng bất lợi, Lãnh gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, như vậy chỉ có thể càng phải khắc khổ tu luyện.
Nếu bệnh mỹ nhân không chạy tới, nàng cũng đã chuẩn bị xong việc đánh trả rồi trọng thương chạy trốn, mặc dù không cách nào đánh chết hai tên Linh Hoàng kia, nhưng trong thời gian ngắn nàng cũng sẽ không phải chịu dò xét nữa.
"Ừ, dù sao ở Học viện Hoàng gia tài nguyên có hạn, thiên phú ngươi tốt nhưng lại không có chỗ phát huy lớn nhất, sau khi tới Thánh viện, tu vi nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh." Cũng không phải là Phong Thần an ủi Ngu Thanh Thiển, chỉ là nói ra một sự thật.
Ngu Thanh Thiển gật đầu đồng ý, suy nghĩ một chút hỏi: "Bây giờ ngươi muốn về Thánh viện sao?"
"Nhiệm vụ của các ngươi làm tới đâu rồi?" Phong Thần dắt tay Ngu Thanh Thiển hỏi ngược lại.
"Còn chưa có làm xong đâu, mỗi người chúng ta phải thu thập năm mươi cái nhị hoa, bị người của Lãnh gia phá đám, ta mới chỉ thu thập được mười cái."
Lần này Ngu Thanh Thiển là thật sự trở mặt hoàn toàn với Lãnh gia, bị cường giả của Lãnh gia đuổi giết, đối phương trăm phương ngàn kế muốn đẩy nàng vào chỗ chết, thù oán này nhất định không giải được.
Phong Thần kéo Ngu Thanh Thiển đi về một hướng: "Ta và các ngươi làm xong nhiệm vụ rồi cùng trở về."
Mặc dù suy đoán được Lãnh gia trong thời gian ngắn sẽ không xuất thủ nữa, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm.
Ngu Thanh Thiển biết Phong Thần lo lắng chuyện gì, cũng không có truy hỏi nhiều, cười nói: "Vậy sau khi ta hội họp cùng Xa Đồng Đồng, thì ngươi ẩn nấp đi."
Xa Đồng Đồng vô cùng thông minh, nếu Phong Thần đột nhiên xuất hiện, nhất định sẽ có suy đoán, nếu như còn phát hiện đám người chết của Lãnh gia, nhất định sẽ liên hệ tới, rất có thể âm thầm điều tra, dù sao thì Lãnh gia và Xa gia luôn luôn bất hòa.
Bây giờ Ngu Thanh Thiển còn không muốn để lộ việc mình có thù oán với Lãnh gia, càng không muốn những người khác biết người đàn bà kia là mẹ của mình.
"Được, đi tìm số nhị hoa còn lại trước đã." Phong Thần biết băn khoăn của Ngu Thanh Thiển.
Sau khi trời tối, Phong Thần đánh mấy con thú rừng nướng cho Ngu Thanh Thiển ăn, đống lửa kéo bóng hình của hai người ra rất dài.
"Bệnh mỹ nhân, tài nấu nướng của ngươi không tệ đâu, so với thú rừng Hỏa Ly Nhã nướng ăn ngon hơn rồi." Ngu Thanh Thiển xé xuống một cái chân thỏ cắn một cái, ngoài giòn trong mềm, rất thơm.
Phong Thần khá có thâm ý cười một tiếng: "Ngươi thích là tốt rồi."
Kể từ khi biết Hỏa Ly Nhã vì Ngu Thanh Thiển mà có một đoạn thời gian ở Văn Hỏa quốc học trù nghệ, Phong Thần cũng tự mình nâng cao tay nghề nướng thịt của mình, hơn nữa còn luôn mang theo bên mình một ít gia vị, chỉ vì để nàng có thể ăn tới vui vẻ ở nơi dã ngoại.