Đừng nói là thành viên của hai đội khác, mà ngay cả người chỉ dẫn của hai đội đi theo đến nấp trên cây lớn cũng đều kinh hãi vô cùng.
Bọn họ vốn dĩ không ngờ trong số những người đến cứu viện, thì người đã diệt hầu hết ma thú lại là Ngu Thanh Thiển.
Đội trưởng nhóm ba nói với Kỳ Duệ ở cạnh bên: “Ngươi tát ta một cái đi, có phải ta đã hoa mắt rồi không, hay là ta đang nằm mơ, người đó đúng thật là Ngu Thanh Thiển sao?”
Kỳ Duệ đã biết trước thực lực của lão đại mình, nhưng nhìn thấy những gì Ngu Thanh Thiển thể hiện thì không thể không kinh ngạc.
Hắn tát đội trưởng một cú thật mạnh: “Ngươi không nhìn nhầm, nàng ấy chính là Ngu Thanh Thiển.”
Sau đó còn nói thêm một câu đầy xúc động: “Và đó là lão đại của ta.”
Trước đây, khi bị Ngu Thanh Thiển lôi đi huấn luyện, trong những đợt tập huấn “tàn bạo không dành cho con người đó”, hình ảnh nhu mì kiều diễm của nàng trong lòng hắn và Cung Hạo đã sớm tan biến sạch, cả hai người đều ngầm gọi nàng là “Đại Ma Vương” biến thái.
Bọn họ vốn dĩ không thể trấn áp được Ngu Thanh Thiển, thế là sự ái mộ đã hiển nhiên chuyển thành sự sùng bái.
Đội trưởng nhóm ba xoa xoa mắt, nhìn chằm chằm vào mắt của Kỳ Duệ: “Ngươi không nhẹ tay hơn được sao?”
Rồi hắn sờ sờ dưới cằm, vẻ kinh hoàng không đáng tin trong ánh mắt đó vẫn chưa tan biến: "Có phải nàng ấy bị thứ gì phụ thể rồi không?"
Nếu không không thể hung hãn như vậy được, đám ma thú bị chết đó đều mới chịu một đòn đã toi mạng, sau đó còn bị đào khoét tinh hạch.
Thủ đoạn ác liệt như vậy, nếu thay thế bởi mấy vai nhân vật phong vân độ tuổi trung niên, thì bọn họ sẽ không cảm thấy lạ, nhưng đây lại là một người thanh lịch tao nhã như Ngu Thanh Thiển, thì nhìn có vẻ không quen lắm.
Ngu Thanh Thiển và Cơ Linh Song được các nam nhân đánh giá là hai bông hoa xinh đẹp nhất trong số những người mới, ngờ đâu lại bị những lời đồn thổi gán ghép thành cái danh xưng bán phế vật, thế nhưng cũng có rất nhiều nam nhân muốn theo đuổi.
Dẫu sao con người ai cũng đều khao khát hướng đến những điều tốt đẹp, với nam nhân mà nói, mỹ nhân có sức quyến rũ vô cùng lớn.
Trước đây Cung Hạo và Kỳ Duệ theo đuổi mãnh liệt, đồng thời hai người ngầm cản trở, nên rất nhiều người tạm thời chưa hành động.
Trong số này cũng bao gồm mấy nam nhân của nhóm ba và bảy.
Nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng quỷ mị giống như sát thần đó chính là Ngu Thanh Thiển, thì bọn họ lại hối hận vô cùng, may mắn rằng bọn họ đã không liều lĩnh theo đuổi, nếu không không biết sẽ chết thế nào.
Chẳng trách gần đây Cung Hạo và Kỳ Duệ không tiếp tục theo đuổi Ngu Thanh Thiển bằng hoa và quà nữa, mà ngược lại cứ đi theo sau lưng Ngu Thanh Thiển một cách ân cần niềm nở, giống như tiểu đệ vậy.
Thứ cảm xúc này bị thực lực đối phương chèn ép đến nỗi không còn dám rung động nữa.
Một đóa hoa vốn dĩ kiều diễm xinh đẹp, giờ đây trong lòng nhiều người đã lập tức biến thành một bá vương của một vùng cao lãnh, cũng không biết có ai dám đến hái không nữa.
Nhưng trong thế giới tôn sùng sức mạnh, thì ngôi vị bá vương như vậy mới chính là niềm khao khát trong lòng của nhiều nam nhân.
Người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối có thể sẽ khiến nam nhân muốn bảo vệ che chở, và một người phụ nữ quyền lực tài hoa lại xinh đẹp thì có thể sẽ khiến nam nhân muốn chinh phục.
"Ngươi mới bị thứ gì phụ thể, nàng chính là Đại Ma Vương, một Đại Ma Vương biến thái, tinh thông mọi thứ, ngươi tốt nhất nên ít chạm trán với nàng." Kỳ Duệ bĩu môi, nhìn thấy tổ trưởng ra vẻ hứng thú đối với Ngu Thanh Thiển, bèn nhắc một câu.
Một nữ nhân Đại Ma Vương thế này chắc không có nam nhân nào có thể đụng chạm, nếu không chắc chắn sẽ bị ăn đến cả xương cốt cũng không còn.
Nhóm trưởng nhóm ba sờ sờ dưới cằm, nháy nháy mắt hỏi Kỳ Duệ với hàm ý sâu xa: "Nàng ấy biết bọn ngươi ngầm gọi nàng là Đại Ma Vương không?"
Đại Ma Vương, cũng khá phù hợp với phong cách tàn sát hung bạo của nữ nhân đó lúc nãy.
Kỳ Duệ cười ngượng ngùng: "Biết."
Lúc đó, hắn với Cung Hạo ngầm gọi Ngu Thanh Thiển là “Đại Ma Vương”, sau khi bị nghe thấy, nữ nhân này dù đã đánh cho họ một trận, nhưng lại rất thích cách xưng hô này.