Khuynh Thế Hoàng Phi

chương 29: dục huyết dã trọng sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng Kỳ Vẫn vẫn là một chữ cũng không nói, đạm cười mà rời đi, không truy vấn cũng không cảnh cáo uy hiếp, ta đoán không ra hắn đang có chủ ý gì.

Lúc gần đi, hắn chỉ đơn thuần nở một nụ cười kỳ quái mà khiến ta bất an không thôi, có lẽ chỉ là ta đa nghi. Kỳ Vẫn luôn luôn là con người không muốn tranh chấp cùng thế nhân, không có binh quyền cũng không có vây cánh, cho dù có dã tâm cũng vô pháp tác loạn. Đây cũng là lý do khiến hoàng thượng chưa xuống tay với hắn.

Ta đem một thân khôi giáp cấm vệ phục cởi trả lại cho Hàn Minh, trên người chỉ lưu lại một thân phi y cẩm sam đơn bạc. Bây giờ vẫn đang trong thời điểm đầu xuân, không khí vẫn là có phần rét lạnh. Ta khàn khàn đối hắn nói một tiếng cảm tạ liền một mình rời đi, bộ pháp nặng nề tựa ngàn cân.

Ta bắt đầu đem hàng trăm ý nghĩ trong đầu kết hợp lại làm một hướng. Chiêu Phượng cung tổng cộng có mười ba nô tài, Mạc Lan cùng Hạo Tuyết đã là người của Hoàng Thượng, nhưng vì sao Đao Quang và Kiếm Ảnh lại nói với ta, các nàng là người của Đỗ Hoàn. Cho nên hiện tại có thể xác định, hai người bọn họ cũng là người của Hoàng Thượng …… Không đúng, tứ đại hộ vệ hẳn đều là người của Hoàng Thượng.

Lúc ở Phượng Tê Pha diều đột nhiên đứt dây, tuyệt đối sẽ không là ngẫu nhiên, chắc chắn có người đã cố ý. Nếu không ta làm sao lại chạy đi để được tận mắt chứng kiến gian tình của Dịch Băng và Ôn Tĩnh Nhược. Như vậy, diều khẳng định đã bị ai đó tìm thấy trước rồi mới để lên nhánh cây, nhưng kẻ đó là ai?

Trong đầu cố gắng hồi tưởng sự việc xảy ra ngày hôm đó.

“Hoàng phi, hôm nay trời trong nắng ấm, chúng ta đi chơi diều đi.”

Đề nghị này là Hoán Vi đề ra, lúc ở phế uyển, người phát hiện ra ta cũng là nàng, chẳng lẽ là nàng sao?

“Phượng tê pha a, tứ phía trống trải đón gió, là nơi tốt nhất để chơi diều.”

Đi Phượng Tê Pha là yêu cầu của Tâm Uyển, có thể hay không là nàng?

Dần dần bước vào hành lang chính của Tây cung, ta thấy một lượng lớn cấm vệ áp giải hai người hướng về phía ta mà đi, ta kỳ quái ngưng thần mà nhìn. Càng đi càng gần, ánh nến phiêu diêu hai bên hành lang chiếu lên trên mặt họ. Ta đã có thể nhìn thấy rõ ràng, đúng là Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng.

Ta xông lên phía trước, ngăn trở đường đi của bọn họ, “Tĩnh phu nhân? Điều này là vì sao?” Xem bọn hắn hai tay hai chân đều bị khóa sắt giữ lại, vạt áo có chút hỗn độn, nhất định là do giãy giụa mà nên nổi.

Nàng liếc mắt nhìn một cái, một tiếng hừ lạnh từ trong miệng phát ra, “Ngươi hỏi ta vì sao lại thế này? Bát dược kia ta đã uống hết, vì sao ngươi nói mọi chuyện ngươi không tính toán nữa, nhưng vẫn là không chịu buông tha chúng ta?”

Bị lời của nàng làm cho thân thể cứng đờ, ta kỳ quái truy vấn, “Ngươi nói cái gì?”

“Trừ ngươi ra còn có ai biết được chúng ta ở ở phế uyển phía sau Phượng Tê Pha gặp mặt.” Trong đồng tử lạnh lùng của Dịch Băn ẩn ẩn tia máu, trừng mắt nhìn ta khiến lòng ta không khỏi cả kinh. Trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm, tia chớp xẹt qua, một màu xanh đậm ánh lên nửa mặt hắn.

Ta lướt qua Ôn Tĩnh Nhược, vọt tới bên người Dịch Băng, nắm chặt cánh tay hắn, sốt ruột giải thích, “Không phải ta……”

Hắn hung hăng vung tay lên, giũ bỏ cánh tay đang cố nắm lấy hắn, khí lực rất lớn, ta lập tức lui về phía sau mấy bước, cố gắng muốn ổn định thân mình, nhưng thủy chung vẫn là không thể ổn định mà ngã mạnh xuống đất.

Lại là một thanh âm vang lên, một tiếng sấm rạch ngang trời đêm. Ta nhìn bọn họ lướt qua ta mà rời đi, nhìn chằm chằm bóng dáng Dịch Băng, ta hô to một câu, “Dịch Băng! Thật sự không phải ta, ta làm sao có thể hại ngươi!”

Hắn phút chốc xoay người lại, quay đầu liếc nhìn ta, trong ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp. Đang mở miệng muốn nói gì đó, lại bị cấm vệ quân dùng sức lôi đi, “Đi mau……”

Hắn liên tiếp quay đầu nhìn chằm chằm ta, một tia chớp lại dâng lên xẹt ngang qua mặt hắn, hắn lộ vẻ nghi hoặc. Mãi đến bọn họ áp hai người rời đi, bóng dáng cũng không còn, ta mới giật mình thu hồi tầm mắt, là Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng muốn tru sát hai người.

Ta mới trở lại Chiêu Phượng cung không bao lâu, trời đã nổi mưa to tầm tả. Tâm Uyển cùng Hoán Vi luôn đứng trước cửa chờ ta trở về, nhìn trong mắt hai người bọn họ là cái lo âu không thể giả dối được, ta phá lệ phức tạp.

Trong hai nàng, thực khả năng có một người do Hoàng Thượng phái tới bên người ta. Vì sao trong hoàng cung này phải có nhiều giả dối, lợi dụng, âm mưu như vậy. Ta lại vì sao cứ phải bị cuốn vào giữa màn đấu tranh thấm đẫm huyết tinh này, là sai lầm của ta sao? Ngay từ lúc ban đầu, ta vốn không nên gặp Kỳ Hữu, không nên để cho chàng cứu ta, không nên cùng chàng đặt ra giao dịch phục quốc.

Ta dửng dưng lướt qua ánh mắt lo lắng của các nàng, chuyển tiến tẩm cung, “Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoán Vi cũng không phải không có hiểu biết, nhẹ lay động đầu, “Chỉ nghe nghe thấy một đám cấm vệ đột nhiên xông vào phế uyển…… Đúng rồi, chính là nơi mà lần trước hoàng phi tìm thấy diều. Bọn họ xông vào liền bắt được Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân đang làm…… những việc cẩu thả.”

Ta một tiếng châm chọc cười khẽ, âm điệu cũng là khó nghe đến cực điểm, “Cấm vệ như thế nào biết được bọn họ ở đó?”

Tâm Uyển đang treo lên mấy chiếc trản đăng, đem tẩm cung nguyên bản vi ám chiếu sáng rực rỡ, “Ai biết được, có lẽ có người mật báo.”

“Hoàng phi! Tay của ngài chảy máu kìa.” Hoán Vi kêu sợ hãi một tiếng, lập tức chạy đi lấy hòm thuốc giúp ta cầm máu. Ta nhìn sang bàn tay sớm đã nhiễm thắm máu tươi của mình, là do vừa rồi khi ta bị Dịch Băng đẩy, hai tay chống xuống đất mà tạo thành vết thương.

Tâm Uyển tức khắc đem đến một chậu nước trong giúp ta lau đi miệng vết thương, nhìn hai người bọn họ thực tâm mà khẩn trương vì ta, thực lòng mà lo lắng cho ta. Như vậy, tại sao một trong bọn họ lại là gian tế đây? Cũng có lẽ, ta đoán sai thật rồi, ngày ấy chỉ là trùng hợp mà thôi.

Bên ngoài sấm chớp sáng loáng từng mảng trời, ý xuân thổi tẫn. Gió lạnh cuốn theo mưa giông khiến không gian bên ngoài hoàn toàn ngập trong gió bão. Chiếc rèm cửa theo sức gió mà phấp phới, mưa đánh vào mặt, đánh lên trên mái hiên, trong lòng ta không khỏi ngàn vạn lần cảm khái, “Hoàng Thượng…… Sẽ xử trí chuyện này như thế nào đây?”

“Bọn họ làm ra việc đại nghịch như thế, khẳng định là khó thoát khỏi tội chết.” Hoán Vi thật cẩn thận thoa kim sang dược lên tay ta, sau đó dùng băng gạc bó lại.

“Chết…… Thực đáng sợ sao.” Ta đột nhiên cảm thấy từng trận mất mác, “Hoán Vi, ngươi nhanh đến Dưỡng Tâm ngoại điện xem xem, Hoàng Thượng xử trí bọn họ như thế nào.”

Nàng nhìn bên ngoài mưa to, chần chờ trong nháy mắt, nhưng cũng rất nhanh mà gật đầu, mở ô chạy ra ngoài trời đang mưa tầm tã. Ta đứng lặng người bên sườn tẩm cung, ngóng nhìn đêm đen mờ mịt đang dần bị cơn mưa to cắn nuốt đến không còn một khoảng lặng, ta lo lắng đợi Hoán Vi trở về hồi bẩm.

Một ly trà thơm với hương trà thấm lòng được bày ra trước mặt ta, ta nhìn lên dung mạo Tâm Uyển, ta thở dài một tiếng tiếp nhận nó, đem chén trà lên gần mũi mà ngửi, “Mai nhưỡng hoa, mỗi lần ngửi được nó, tâm tình của ta liền có thể bình tĩnh rất nhiều. Ngươi rót cuộc đã pha nó như thế nào vậy?”

“Nô tỳ mỗi ngày đều đúng giờ dần thức dậy thu thập sương sớm đọng trên bách hoa, đem hoa mai ngâm một canh giờ. Sau đó đặt dưới nắng ấm để phơi, cuối cùng lại đem vào ấm nun, dùng lửa nhỏ để đun thành trà, như vậy chén mai hoa nhưỡng liền hoàn thành.” Khi nàng nói chuyện đồng tử lúc nào cũng lay chuyển linh động, mi mắt chớp chớp, cực kì đáng yêu.

“Khó trách vừa vào miệng liền có hương thơm nồng, nguyên lai ngươi mỗi ngày đều là vì bổn cung mà dụng tâm pha trà như vậy.” Hương khí liên tục không ngừng xông vào mũi, dư yên lượn lờ trước mặt, ta hít một hơi, nhấp nhẹ một ngụm, tâm tình rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Khi ta uống cạn ngụm trà cuối cùng, đã thấy Hoán Vi một thân bị mưa xối đến ướt như chuột lột trở lại. Nàng vừa thở dốc vừa run rẩy vì khí lạnh bên ngoài, “Hoàng phi, Hoàng Thượng đã đem Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân bắt giam vào tù.”

“Chính là bắt giam?” Ta nỉ non cường điệu mà nói nên bốn chữ này, lại nhìn sang mấy ngọn nến uyên ương đay cháy dở trên bàn, hồng lệ hoa lạc. Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, cho nên Hoàng Thượng tuyệt sẽ không quang minh chính đại giết bọn họ. Như vậy, ở trong ngục, bọn họ nhất định khó thoát khỏi cái chết.

Ta bối rối mà hai tay vò lẫn nhau, móng tay bất giác kháp tiến vào lòng bàn tay, miệng vết thương vốn dĩ đã được băng bó rất tốt nay lại tứa máu. Một màu máu đỏ tươi điểm trên băng gạc trắng như tuyết, một cỗ dự cảm bất hảo đang dấy lên cao trong lòng ta, kích thích tâm thần của ta.

Trên môi chợt gợi lên một ý cười nhẹ, ta cất bước chạy ra khỏi tẩm cung, cả người đều dấn vào giữa cơn mưa lớn xối xa, ta muốn cứu Dịch Băng, cho dù không thể, ta cũng muốn cứu chính mình.

Trời đêm mang theo ý mưa xuân, từng giọt nối nhau điểm trên mặt đất.

Mưa trắng xóa, xối trên từng thềm đá rêu phong, hạt mưa như lóe sáng theo ánh đèn leo lét.

Khi ta toàn thân ướt đẫm đứng ở trước Dưỡng Tâm ngoại điện, thị vệ vẫn như trước mà cản đường ta, “Hoàng phi, Hoàng Thượng đêm nay thị tẩm Doãn Chiêu Viện. Muốn gặp Hoàng Thượng, ngày mai hãy dậy sớm đi.”

Ta chật vật nhìn cửa cung đã đóng chặt, lúc này ta da sớm bất chấp thân phận của chính mình, hai đầu gối một phen quỳ xuống thật mạnh, một tiếng xương va trên nền gạch lưu ly vang lên gãy gọn, ta dùng hết khí lực toàn thân mà hô, “Nô tì Tuyết Hải xin cầu kiến, cầu Hoàng Thượng di giá gặp mặt.”

Vài tên thị vệ cả kinh lui về phía sau vài bước, khó xử nhìn ta, “Hoàng phi, ngài quỳ cũng vô dụng thôi, giờ này Hoàng Thượng thật sự đã đi ngủ.”

Ta thẳng tắp mà quỳ, để mưa gió xâm thân, hàn khí bức tâm, “Ta đây sẽ quỳ đến khi nào ngài ra đây mới thôi.”

Tâm Uyển cùng Hoán Vi cầm ô từ phía xa chạy tới, kích động đem hai cái ô, cố gắng che được chút nào thêm chút ấy, che đi mưa đang xối xả trên đỉnh đầu ta, mà các nàng lại để thân thể của chính mình lộ hết ra khỏi ô, chịu đựng hết thảy mưa to gió lớn.

Tâm Uyển khóc nức nở nói, “Hoàng phi, ngài tội gì phải làm như vậy?”

Mưa dần dần bị chắn đi, chỉ còn vài giọt đã thấm trên tóc không ngừng chảy xuống người ta, ướt đẫm cả trán. Ta không nói lời nào, thủy chung nhìn vào chu môn thấm đẫm nước mưa kia, “Các ngươi đều trở về cho ta.”

Hoán Vi quật cường không chịu rời đi, kiên định nói, “Nô tỳ bồi hoàng phi.”

Ta thần tình lạnh như băng liếc qua hai người, ánh mắt phá lệ sắc bén, “Bây giờ cả lời của bổn cung các ngươi cũng không nghe sao? Trở về!”

Hoán Vi lại thì thào, “Hoàng phi……”

“Trở về!”

Bị ta nổi cơn thịnh nộ như vậy, các nàng không còn cách nào đành hướng về đường cũ mà đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn ta không rời. Ta cứ cố hét lên giữa trời mưa to dù cổ họng đã ứ lại, ta tựa hồ khóc, cũng tựa hồ không phải khóc.

Cửa cung đột nhiên mở, ta ngẩng đầu lên nhìn đầy chờ mong, nhưng là đổi lấy chỉ được thất vọng. Từ công công vẻ mặt sầu lo, ánh mắt xem xét ta, “Hoàng phi thỉnh ngài trở về đi, Hoàng Thượng sẽ không gặp ngài.”

Ta ảm đạm thu hồi ánh mắt, xả ra một chút cười khổ, không nói một lời.

“Ai, hậu cung này có biết bao người, được thánh sủng rồi cũng có ngày thất sủng, chuyện này vốn dĩ đã là đạo lý. Mà nay hoàng phi ngài đã thất sủng, tốt nhất xin đừng vọng tưởng có thể lấy lại được trái tim của hoàng thượng.” Tay hắn vung lên, thị vệ đứng hai bên tức khắc đem cửa cung đóng lại.

Ta vì lời nói của hắn mà phát ra một tiếng cười lạnh, tươi cười hỗn loạn cùng nhiều loại cảm xúc.

Đúng vậy, ta là một nữ tử đã mất đi sự sủng ái của Hoàng Thượng. Ta hiện tại cái gì cũng không có, không có nhà, không có tỷ muội, không có thân tín, thậm chí ngay cả ái nhân cũng không còn.

Sở dĩ ta rơi vào kết cục như thế này, chỉ vì ta dám ảo tưởng cùng vị đế vương đứng trên vạn người kia, ảo tưởng cùng chàng bạc đầu giai lão, cùng nắm tay nhau mà xây dựng Nam Kha chi mộng, thậm chí còn mơ xa mà cầu chàng cả đời chỉ yêu một người là ta.

Nhưng mà ta lại quên, chàng chung quy vẫn là Hoàng Thượng, chàng có hắn hậu cung, có ba ngàn giai lệ.

Hậu cung ba ngàn, ngàn vạn sủng ái chỉ dành riêng một người là ta. Căn bản chỉ là một lời hứa hẹn buồn cười, chỉ có là là ngây ngốc mà giữ mãi nó trong lòng.

Đúng vậy, ta sai lầm rồi.

Ta sai vì ta tị thế ẩn nhẫn, ta sai vì ta thiện lương yếu đuối. Ta nên vì tình yêu dẫn lối mà mất đi phương hướng đích thực, không tìm ra đường để trở về với bản ngã chân chính, thậm chí ngay cả một lòng báo thù của ta cũng bị tình yêu từng chút một mài mòn đi. Ta không nên vì vị tha hay cảm động mà nương tay đối với phi tần trong hậu cung, khiến cho cái nhìn của hoàng thượng dành cho ta sút giảm, tất cả chỉ vì ta để tình yêu của mình hòa lẫn với đấu tranh trong hậu cung.

Nhưng là đến bây giờ ta mới phát hiện, nguyên lai là ta sai lầm rồi, tình yêu cùng đấu tranh không có khả năng cùng tồn tại giữa hậu cung hiểm ác này.

Nếu Hoàng Thượng đều có thể nhìn thấu đạo lý trong đó, không tiếc lợi dụng tình yêu mà chúng ta đã từng có để củng cố hoàng quyền, Phức ta đây Nhã còn có cái gì luyến tiếc mà không chịu buông tay?

Chàng phải đợi đến lúc tất cả các thế lực ảnh hưởng đến hoàng quyền trong triều đình bị loại bỏ, sau đó mới sắc phong ta làm hoàng hậu phải không? Chàng thông minh một đời, lại quên hậu cung là phần mộ của bao nhiêu nữ nhân. Đợi đến sau khi chàng quét dọn mọi thế lực, củng cố được hoàng quyền, sợ là ta đã sớm trở thành một khối thi thể.

Ta không sợ chết, nhưng mà ta – Phức Nhã không muốn chết vô lý như thế, đường đường Hạ Quốc công chúa bị hậu cung phi tần mưu hại đến chết, ta không muốn.

Ta cũng vì thân phận công chúa ,à kiêu ngạo, chết ở lãnh cung không phải là số phận của Phức Nhã ta. Phượng hoàng vĩnh viễn phải ở nơi cao nhất, sánh cao cùng rồng, cho dù là đẫm máu cũng có thể trọng sinh.

Mưa lạnh đã xối ướt la y, từng giọt rơi xuống nền đất, hòa vào tiếng mưa trở nên mất bặt.

Đã quỳ mất canh giờ bản thân ta không còn nhớ rõ, chỉ biết là cổ họng sớm khàn khàn, hai đầu gối sớm vì quỳ quá lâu mà cứng ngắc đến mất cả cảm giác đau, nay ta như trước bị mưa xối ướt đẫm, toàn thân trên dưới không chỗ nào không lạnh lẽo thấu cốt. Chàng thủy chung không có đi ra, thật sự tuyệt tình như thế phải không?

“Chàng thật sự mặc kệ ta sao?” Ta thì thào một câu, đã biết đại thế đã mất, cả người ngã khụy giữa màn mưa như trút nước, hai mắt cố gắng nhìn thấu qua màn sương mù, mông lung nhìn chu môn thủy chung vẫn đóng chặt kia. Cơ thể sớm mệt mỏi đến vô lực, chậm rãi nhắm lại đôi mắt đã sớm nặng trĩu.

Thật sự mệt chết đi được, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Lẳng lặng tựa vào nền đất, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe một trận tiếng bước chân đạp nước vang đến, sau đó một thứ gì đó ấm ấp ôm lấy ta, cả người được nhẹ nhàng dựng lên. Ta rất muốn mở to mắt, nhìn xem này chủ nhân của cái ôm ấm áp này là ai, nhưng là ta thật sự không có khí lực để mở to mắt.

Là Hàn Minh sao? Có thể vĩnh viễn bồi bên ta giữa hoàng cung cô độc này, cho ta cảm giác an toàn chỉ có một người là hắn. Bên khóe môi chợt vẽ lên một đường cong, ta khàn khàn thủ thỉ, “Nếu ta muốn rời đi, ngươi có thể dẫn ta đi không?”

Như ta mong muốn, hắn không có đáp lời, chua sót trong lòng dấy lên một lúc rồi cũng dần dần đạm đi. Hàn Minh trung với Hoàng Thượng, ta như thế nào có thể yêu cầu hắn mang ta đi, điều này chẳng khác nào đưa hắn lên tuyệt lộ, “Không nên tưởng thật, ta sẽ không liên lụy đến ngươi.”

Như trước vẫn là không nói một lời, chỉ có vững vàng hô hấp. Ta im lặng tựa vào trong lòng hắn, suy nghĩ dần dần bị mưa làm ơ hồ, đầu óc nặng trĩu dần dần mất đi khống chế, cuối cùng nặng nề ngủ.

Lúc tỉnh lại, ta đã nằm ở tẩm cung Chiêu Phượng cung, ta dùng sức lắc đầu để thanh tỉnh đầu óc, mê võng nhìn chằm chằm Hoán Vi cùng Tâm Uyển.

Các nàng ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói, “Hoàng phi, ngài cuối cùng đã tỉnh.”

Ta há miệng thở dốc, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện cổ họng đã không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, thực vô cùng khó chịu. Ta giãy dụa từ trên giường muốn đứng lên, chỉ chỉ về phía ấm nước trên bàn. Tâm Uyển liền nhanh chóng hiểu được mà rót cho ta một ấm nước, trong miệng còn thì thào kể lại, “Hôm qua lúc Sở Thanh vương đưa ngài trở về thật khiến nô tỳ sợ hãi……”

Vừa nghe đến “Sở Thanh vương” ba chữ, ta cố gắng thanh thanh cổ họng mà thì thào ra tiếng, “Cái gì……”

“Hoàng phi uống nhanh đi.” Tâm Uyển đem nước đưa đến tận tay ta, ta run run tiếp nhận, ngây ngốc một ngụm uống cạn chén nước. Trong lòng thầm kêu không xong, ta có hay không mê sảng nói ra điều gì không nên nói trước mặt hắn?

Ta cố gắng làm dịu lại cổ họng mình, khẩn trương hỏi, “Sở Thanh vương có nói cái gì không?”

“Ngài bảo chúng ta hảo hảo chiếu cố hoàng phi.” Hoán Vi đem chiếc chén đã cạn thu hồi lại, lại quay đi loay hoay dọn dẹp.

Trầm tư một lát, ta lại hỏi, “Không có gì khác sao?”

Cả hai đều lắc đầu, nhưng tâm ta vẫn nặng nề không thể dỡ bỏ, đêm qua hắn đã gặp ta và Hàn Minh đang ở cùng nhau, sau đó lại đột nhiên có mặt ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện rồi đem ta về đây, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Mạc Lan vội vàng chạy vào, thanh âm có chút lo lắng, “Hoàng phi, Doãn chiêu viện ở ngoài điện cầu kiến.”

Mạc Lan vội vàng chạy vào, thanh âm có chút lo lắng, “Hoàng phi, Doãn chiêu viện ở ngoài điện cầu kiến.”

“Ân, ta đã biết.” Ta mỉm cười, trong lòng cũng đại khái đoán được nàng tới đây vì lý do gì. Từ trên giường đứng dậy, ta tùy tay mặc vào một áo váy màu xanh nhạt in hoa sen, một bộ trang phục quá ư bình thường.

Đôi mắt linh động của Hoán Vi chuyển động dõi theo từng hành động của ta, “Hoàng phi, ngài sẽ mặc như vậy đi ra ngoài gặp Doãn chiêu viện sao? Nô tỳ cho rằng ngài vẫn nên là ……”

Ta nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc bị vướng vào áo, tùy tay cầm lên một cây trâm phỉ thúy cài lên tóc, “Nay ta đã không còn như ngày xưa, bản cung sớm đã không còn ở vị trí đó, cho dù có điểm trang xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm liệu có ích gì sao?”

Giọng nói chưa dứt, trên mặt Tâm Uyển cùng Hoán Vi xuất hiện thần sắc cô đơn, một tiếng thở dài yếu ớt truyền đến tai ta. Ta biết các nàng đang thở dài ai thán điều gì, nhưng vẫn giả vờ tai ngơ mắt điếc không nghe thấy, thản nhiên đi ra khỏi tẩm cung, các nàng lập tức tốc tốc chạy theo phía sau ta.

Tái kiến Doãn Tinh, tựa hồ cùng dĩ vãng có nhiều khác biệt, dung mạo nguyên bản thanh ngạo tuyệt trần nay đã xuất hiện nhiều ý quyến rũ phong tình, tươi cười ngọt ngấy. Nữ trang đeo đầy thân, kết hợp cùng chiếc váy lộng lẫy, nàng như bầu trời buổi tà dương sau cơn mưa hạ, rạng rỡ sinh quang, đẹp đến kiêu sa hoa mắt. Tóc bới thành linh xà kết, ở trên cùng cài một vòng bát bảo phỉ thúy xanh lục, lưu châu viền bốn phía, quý khí bức người.

Lúc nàng thấy ta đến, liền nghênh nghênh mà cúi người hành lễ, “Tuyết tỷ tỷ gần đây khỏe chứ?”

Ta đạm mạc nhìn gương mặt tiếu phi tiếu của nàng, “Chỉ có muội muội quá hảo a. Nay muội muội đã là sủng quan hậu cung đệ nhất nhân, sợ là đã sớm quên người tỷ tỷ này.”

Sau lời nói của ta, nụ cười của nàng càng chói lọi, kiều mỵ động lòng người, “Tỷ tỷ nói đùa, chúng ta đã lạy nhật nguyệt kết làm kim lan, lời thề này muội muội không dám quên.”

Môi ta vẽ nên một đường cong nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm khắp đại điện kim bích huy hoàng, tất thảy giống như phù hoa mị ảnh. Nàng thấy ta thật lâu sau không nói, liền trở về với mục đích thật sự, bỏ qua những lời sáo rỗng, “Nghe nói tỷ tỷ ngài đêm qua ở ngoài Dưỡng Tâm điện quỳ tận ba canh giờ. Ta khuyên Thất lang đi ra ngoài gặp tỷ tỷ, nhưng mà chàng lại nói tỷ tỷ ngài quỳ lâu không thấy chàng ra sẽ gặp tự động rời đi. Thất lang cũng thật vô tình đi.”

Ta nghe được “Thất lang” hai chữ, không khỏi cười lạnh trong lòng, nàng rõ ràng là cố ý trước mặt ta gọi như vậy. Nhưng một câu “Thất lang” có năng lực đại biểu cho điều gì đây? Ta với nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay Kỳ Hữu, vì đều là quân cờ nên ta đối nàng chỉ có nhiều ý đồng tình. Nhìn nàng hiện tại, tựa như nàng thật sự tự tin rằng chàng chỉ sủng ái riêng nàng, phần chua xót này, e rằng chỉ riêng ta hiểu được.

Nàng phút chốc khẽ gọi một tiếng, “Ai nha, muội muội lỡ lời.”

Tươi cười của ta như trước bắt tại trên mặt, chưa hề liễm đi, nhưng sắc mặt Tâm Uyển đã trở nên khó coi vô cùng, lúc bưng nước trà đến bên người nàng, “Chiêu viện nương nương thỉnh dùng trà.” Tâm Uyển đem một ly trà đưa đến trước mặt nàng, Doãn Tinh mới định tiếp nhận, nước đã nóng bỏng đã hắt toàn bộ lên người nàng.

Nàng vì đau đớn mà đứng thẳng khỏi ghế, rút khăn lau đi nước trên người, Tâm Uyển liền quỳ xuống dập đầu, “Nương nương thứ tội, nô tỳ không phải cố ý.”

Ta cố nín cười, đứng dậy nâng Tâm Uyển đang dập đầu dưới đất, “Đứng lên đi, muội muội nàng ấy vô cùng độ lượng, huống hồ ngươi cũng không phải cố ý. Nàng như thế nào trách tội cho ngươi?”

Tâm Uyển cảm kích hướng Doãn Tinh đang không ngừng chà lau vạt áo, nói, “Tạ nương nương thứ tội.”

Doãn Tinh cố nén tức giận, trừng mắt liếc nhìn Tâm Uyển một cái, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng xả ra một nụ cười mà không phải tươi cười, “Nô tỳ của tỷ tỷ quả thật rất lợi hại nha.”

Ta cười phì một tiếng, “Muội muội nói sao cũng được. Tỷ thấy ngươi một thân đều uớt rồi, vẫn là mau hồi cung đổi xiêm y đi, đừng làm cho người ta chê cười.”

Nàng thu hồi động tác ở tay, bình tĩnh liếc mắt nhìn ta một cái, “Vậy muội muội cáo lui trước.” Nàng mới quay đầu đi, lại xoay người lại nói, “Đúng rồi, muội muội thiếu chút nữa đã quên mất chính sự. Ba ngày sau muội muội sẽ được sắc phong thành chính cung nhất phẩm phu nhân, tỷ tỷ nhất định phải dự yến nha.”

“Nhất định mà.” Ta vuốt cằm mà đáp ứng, sau đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói,“Muội muội cũng biết người hôm qua tố giác Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân có gian tình nhân là ai đúng không?”

Sắc mặt nàng thoáng cứng đờ, nhưng nháy mắt lại khôi phục như thường, biến ảo nhanh như vậy thật làm cho ta trở tay không kịp, lại âm thầm bội phục nàng. Nếu ta không đoán sai, cái gọi là “người mật báo” chính là Doãn Tinh, Kỳ Hữu nếu muốn lợi dụng nàng, đương nhiên sẽ để nàng phát hiện chuyện của Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng, khiến cho nàng trở thành người mật báo. Như vậy nàng liền lập được công lớn, Kỳ Hữu còn có lấy cớ đó mà danh chính ngôn thuận sắc phong Doãn Tinh.

“Ta như thế nào biết được?” Nàng thản nhiên phủ nhận.

“Muội muội như thế nào không biết?”

Nàng trầm mặc một lát, cuối cùng thừa nhận, “Quả nhiên không thể gạt được tỷ tỷ, phải, là ta. Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân làm ra việc cẩu thả như thế, ai phát hiện cũng phải làm như muội, có như vậy mới có thể giữ được uy nghiêm hoàng thất.”

Ta nhịn không được nhắc nhở nàng, “Việc gì phải như thế?”

“Ta không thể chấp nhận những sự việc sai trái như thế.” Nàng hừ lạnh một tiếng, “Thứ muội muội đi trước, cáo lui.”

Nàng bước nhanh ra khỏi tẩm cung, nhìn bóng dáng nàng như muốn chạy đi, ta đối với nàng nói, “Muội muội phải biết rằng thời trẻ qua mau. Chừa một đường lui cho người khác, cũng là cấp lưu ình một đường lui.”

Không biết nàng có hay không nghe thấy lời của ta, chỉ thấy nàng một chút cũng không ngừng, tiếp tục bỏ đi, cuối cùng biến mất bên ngoài cửa cung.

Ta suy yếu trở lại ghế ngồi, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, tâm lực có chút lao lực quá độ. Phát sinh nhiều chuyện như vậy, thật sự là quá nhiều, ta căn bản ứng phó không nổi.

“Hoàng phi, uống chén Mai Hoa Nhưỡng đi.” Tâm Uyển đem trà đặt xuống bên cạnh bàn phát ra một tiếng vang nhỏ, ta chậm rãi mở mắt. Nhìn chằm chằm vào Tâm Uyển đang đứng trước mặt, nghĩ đến vừa rồi nàng đem một chén trà nóng bỏng hắt lên người Doãn Tinh. Trên mặt bất giác hiện lên một ý cười nhạt, “Mới vừa rồi là ngươi cố ý.”

Tâm Uyển có chút mất tự nhiên nói, “Hoàng phi đã nhìn ra.”

Ta cầm chén trà lên, đặt trước mũi ngửi một chút, đang muốn uống xuống, chỉ thấy Hàn Thái Hậu ung dung đường hoàng tiến vào chính điện. Ta lập tức buông trà đứng dậy bái lễ, “Nô tì tham kiến Thái Hậu nương nương.”

Bà ôn hòa mời ta đứng dậy, thản nhiên bước đến chiếc ghế chính vị mà ngồi xuống, “Ai gia nghe nói hôm qua Đế hoàng phi quỳ ba canh giờ ở trong mưa, Hoàng Thượng cũng không gặp ngươi?” Trong lời nói của bà ẩn ẩn chút không thể tin.

Ta thực tự nhiên gật gật đầu, “Thưa đúng vậy.”

“Hoàng Thượng dám đối xử với ngươi như vậy, ai gia nhất định phải nói ra lẽ với hắn.” Trong khẩu khí của bà ẩn ẩn mang theo lửa giận.

Ta lập tức ngăn lại, “Thái Hậu bớt giận, có lẽ Hoàng Thượng bận rộn, có việc chưa làm xong.”

Bà đăm chiêu liếc mắt nhìn ta một cái, bàn tay bất giác xoa lên chén Mai Hoa Nhưỡng mà ta đặt trên bàn lúc ban nãy, nhẹ nhàng thưởng thức, cũng không nói gì thêm. Vì muốn đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này, ta lên tiếng, “Thái Hậu, đây là Mai hoa nhưỡng mà nô tì uống hàng ngày. Nếu Thái Hậu không chê, xin mời thưởng thức.”

Thái Hậu thu hồi suy nghĩ, xem xét chén trà trước mặt. Nhẹ nhàng mở nắp, đặt ở bên môi nhấp xuống, bà chợt cứng đờ trong giây lát. Bà đặt chén trà trước mũi mà ngửi, dung mạo biến sắc, sắc bén nhìn ta liếc mắt một cái. Ta kỳ quái nhìn ánh mắt của bà, trong lòng run lên, “Thái Hậu……”

Chỉ bà buông chén trà trong tay, nhìn Hoán Vi cùng Tâm Uyển nói, “Các ngươi đều lui ra!” Thanh âm tuy rằng uy nghiêm nhường vậy nhưng đã có một tia run rẩy, nghi ngờ trong lòng ta càng lúc càng lớn.

Tất cả nô tài trong chính điện đều lui ra, lúc này chỉ còn duy độc mỗi ta cùng với Thái Hậu, không khí cơ hồ muốn đông lạnh, ta cũng không dám mở miệng giữa thời khắc này, bởi vì ta biết, bà đang tức giận.

Chợt nghe một tiếng chén vỡ, ta kinh ngạc nhìn chén Mai hoa nhưỡng đang nằm trên đất, mảnh vỡ văng bừa bãi. Thái Hậu dùng sức đập bàn, lạnh lùng nói, “Trà này là ai pha?”

Trà? Ta thất kinh, “Hồi Thái Hậu, là Tâm Uyển.”

Ta thấy hai tay của bà siết chặt thành nắm đấm lại có phần run rẩy, sắc mặt một mảnh phẫn nộ cùng đau thương, “Ngươi có biết trong trà này có cái gì không?”

Nghe được những lời này của bà, tim ta đập mạnh mẽ vài phen, cũng không dám đáp lời, lẳng lặng chờ đợi bà nói tiếp. Chỉ thấy hốc mắt của bà đã đẫm lệ, “Ta tin tưởng ngươi đã biết, ngày ai gia tiến cung, thể chết vẫn bình thường, có thể sinh con?” Ánh mắt của bà bỗng mông lung nhìn ở rất xa rất xa, ánh mắt có chút dại ra.

Ta bình tĩnh đáp, “Nô tì nghe nói, là mãi sau đó, ngài mới bị Đỗ hoàng hậu làm hại.”

“Ngươi sai lầm rồi, không phải Đỗ hoàng hậu, cũng không phải ai trong hậu cung, mà là tiên đế. Tiên đế ngay ngày ta tiến cung đã đem Kỳ Vẫn giao cho ta nuôi nấng, ta vì hắn mà coi hài nhi đó như con ruột mà yêu thương. Nhưng tiên đế lại sợ nếu một ngày ta có con, sẽ không còn toàn tâm toàn ý giúp Kỳ Vẫn đăng vị, cho nên phái người bỏ xạ hương vào những chén trà mà ta dùng hàng ngày, cuối cùng khiến cho ta cả đời không thể sinh con!” Lời nói của bà càng lúc càng kích động, từng tiếng từng tiếng một gằn vào tai ta.

Ta đột nhiên cả kinh, sẽ không……

Bà thở dài một tiếng, “Đúng vậy, cá gọi là Mai hoa nhưỡng của ngươi, so với chén trà mà ta uống năm đó, mùi vị giống hệt nhau.”

Các nàng đọc dc truyện thì cũng biết phim với truyện khác nhau nhường nào rồi . Qua nay các nàng hận Kỳ Hữu ta cũng k nói gì, Kỳ Hữu là đế vương, mà đế vương thì …. aizzz. Nhưng càng về sau có vẻ có nhiều nàng hiểu sai nên đã đi xa rồi Nếu đã coi phim hay xem qua tóm tắt, ai cũng biết cả đời Phức Nhã chỉ yêu Kỳ Hữu, một nữ nhân thông minh chẳng lẽ lại mù quáng yêu một người không có chút tình cảm với mình.

Kỳ Hữu thủ đoạn dĩ nhiên đáng trách, nhưng nàng nào bị cái pink của phim ảnh hưởng đừng phủ chụp hết lên Kỳ Hữu như vậy, nàng Trúc hà có vẻ hiểu sai, Kỳ Hữu trong truyện tát Phức Nhã k phải vì tức giận khi thấy nàng k đủ ngoan độc, mà vì muốn có cớ để k tới gặp nàng, k để nàng tiếp tục tham gia cuộc tranh đấu này. Khi coi phim chúng ta có thể nhìn nhân vật ở nhiều khía cạnh, nói nôm na là góc nhìn người thứ . Còn trong truyện là kể theo lời tự sự của Phức Nhã, chuyện Phức Nhã chưa biết thì chúng ta chưa biết, bây giờ Phức Nhã không biết Kỳ Hữu gánh bi thương nào, thì sao chúng ta biết T_T.

Ta cả kinh mà giật bắn người, không thể tin được nhìn Thái Hậu, muốn từ trong mắt bà để xác định lời này thật giả. Nhưng …… Tất cả đều là khẳng định!

Ta bất giác run run, ta mỗi ngày đều uống trà …… Lại vô thức đưa tay lên xoa bụng mình, lại nhìn sang miệng phiến đất ướt đẫm nước trà, cười lạnh ra tiếng.

Hai chân mềm nhũn, ta cố gắng nhích lên, đem những mảnh vỡ trên đất thu vào tay, từng mảnh từng mảnh va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy. Cứ mỗi lần vang lên một tiếng, ta của ta như bị đao cắt một vết, đau đến không thể hô hấp.

“Là ai, là ai có thể ngoan độc như thế!” Ta một chữ lại một chữ cắn răng mà nói, mảnh vụn vì bị siết mạnh mà cắt vào tay ta, thật đau.

Bà mở miệng nhưng lại không nói thành tiếng, muốn nói lại thôi.

Nhìn biểu tình của Thái Hậu, tâm ta đã như gương sáng, nói thêm chỉ có nhiều lời, Nạp Lan Kỳ Hữu! Ngươi chính là yêu ta như vậy? Nguyên lai, đây là cách mà ngươi yêu ta?

Trước khi Thái Hậu đi, ta lớn mật hướng bà thỉnh cầu một ý chỉ, ta muốn đi Thiên Lao thăm Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng, ban đầu bà có chút khó xử, trong ánh mắt mang theo khó xử cùng nghi ngờ, nhưng vì ta thành khẩn khẩu cầu mà cuối cùng cũng ban cho ta một đạo ý chỉ.

Còn nhớ rõ, lúc rời bỏ bà đã nói với ta, “Đừng tiếp tục tiếp cận Hàn Minh, ngươi sẽ hại hắn.” Nguyên lai, mục đích bà đến Chiêu Phượng cung hôm nay chỉ vì việc này.

Kỳ thật, những lời này ta đã sớm rõ ràng. Đế, là chủ tử của hắn, Phi, cũng là chủ tử của hắn, đây chính là cái gọi là tình nghĩa không thể lưỡng toàn. Từ trước đến giờ, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đưa hắn vào tình thế khó xử. Nhưng hắn lại đạo nghĩa không chùn bước, nguyện ý trung với Hoàng Thượng, lại muốn thủ hộ ta. Chỉ là, cả đạo và tình hắn có thể chu toàn cả hai sao?

Ta cầm trong tay ý chỉ của Thái hậu, thực dễ dàng tiến vào Thiên Lao. Ta đứng ở trước cửa lao, chăm chú nhìn Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng ôm nhau, an tường nhắm mắt mà ngủ. Ta tin tưởng, những ngày ở Thiên Lao thực sự chính là những ngày bình an nhất trong cuộc đời bọn họ.

Chăm chú nhìn một lát, ta phân phó lao đầu mở cửa ra, hắn lại nấn ná đứng tại chỗ, “Hoàng phi, bên trong là phạm nhân do đích thân hoàng thượng giam vào, ngài có muốn nói gì với họ thì có thể đứng ở ngoài……”

Ta lớn tiếng cắt ngang, “Bản cung đang cầm ý chỉ của Thái hậu, ngươi ngay cả lời của Thái hậu cũng không nghe sao?”

Hắn vì lời nói của ta mà bắt đầu dao động, ta hợp thời hạ thấp giọng, “Bản cung chỉ vào nói chuyện một lúc, rất nhanh sẽ đi ra.”

Rốt cuộc, ta vừa đấm vừa xoa thành công, hắn mở cửa lao để ta đi vào. Hai người đang ôm nhau nằm dựa vào vách tường u ám cũng đồng thời tỉnh giấc, hai đôi mắt mê mang cùng song song nhìn ta không chớp mắt, cũng không nói một câu.

Ta nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thực hộp trong tay buông xuống, sau đó mở ra. Bên trong không phải đựng thức ăn, mà là nhất một bình nữ nhi hồng cùng hai cây nến uyên ương đỏ thắm, ta cẩn thận lấy chúng ra khỏi thực hộp.

Ôn Tĩnh Nhược dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn ta, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Ta tin tưởng, tâm nguyện lớn nhất của các ngươi giờ phút này không phải là kỳ vọng Hoàng Thượng có thể tha mạng ình, mà là có thể cộng kết liên ý.” Châm nến đỏ, ta có thể nghe được tiếng lửa tê tê, ý cười trên môi ta nhịn không được mà phiếm khai, “Hôm nay, để ta giúp các ngươi chủ trì hôn sự.”

Dịch Băng thanh âm ám ách, thương nhiên hỏi, “Ngươi……”

“Bản công chúa thân là thiếu chủ của ngươi, ngươi đừng có nói là ta không tư cách làm chủ hôn nhân chứ.” Ta vân đạm phong khinh đem thân phận thốt ra, đổi lấy là Dịch Băng một trận cười khẽ, cười châm chọc, cười tự giễu, cuối cùng nước mắt ngay cả kiềm lại cũng không được, từ hốc mắt tràn ra. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc.

“Ngươi chính là vị thiếu chủ mà Dịch Băng thường nhắc tới?” Ôn Tĩnh Nhược không thể tin được mà đánh giá ta một phen, hoàn toàn là không tin.

“Ôn cô nương, còn nhớ rõ Phan Ngọc ngày đó cô gặp trên thuyền rồng? Chúng ta cùng nhau phẩm minh thi họa, cùng nhau tán gẫu đời phong vân của các cổ kim nhân vật?” Ta nhẹ nhàng bâng quơ gợi lại hồi ức của nàng.

Nàng kinh ngạc nhìn ta một lúc lâu mới chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt vừa có hận thù, vừa có kính trọng.

Nhìn ánh mắt phức tạp đó, ta ảm đạm bi thương một phen. Nàng thản nhiên mỉm cười, “Không nghĩ tới, ngươi chính là Phan Ngọc – người đã gián tiếp hại ta cửa nát nhà tan. Bốn năm trước, ngươi ở trên thuyền đột nhiên mất tích, khiến cho Hán Thành vương- cũng tức là Hoàng Thượng của ngày nay, hắn đem tất cả mọi người từng tiếp xúc với ngươi giam vào thiên lao, bao gồm cả ta. Mà phụ thân khổ tâm kinh doanh một đời, hơn mười chiếc thuyền của ông trong thời gian một đêm bị hủy, khiến ông sinh bệnh không dậy nỗi, cuối cùng vĩnh biệt cõi đời. Trong vòng vài ngày, ta phải đối mặt với bao nỗi đau như vậy, tất cả chỉ vì sự mất tích của ngươi.

Hoàng Thượng đồng tình với ta, thấy đáng thương cho ta, mới thả ta khỏi ngục mà thu ta làm thiếp. Hắn đối ta thật sự tốt lắm, tốt lắm…… Ta cơ hồ tin rằng hắn là thật tâm yêu ta.Nhưng về sau ta mới biết được, hắn chỉ coi ta là bóng dáng của ngươi, ta càng thêm hận ngươi. Bởi vì hận ngươi, cho nên ta đem toàn bộ cừu hận đổ lên đầu nha đầu Vân Châu. Ở hậu cung, ta không ngừng chèn ép nàng, hạ nhục nàng, chỉ vì ta hận ngươi…… Nếu không có ngươi, ta như thế nào rơi vào kết cục như thế.”

Ta lẳng lặng thừa nhậnchỉ trích, phẫn nộ, hận ý của nàng đối với ta.

Nàng cúi đầu khóc, bàn tay siết chặt những sợi rơm tán loạn trên đất, từ từ mà nói, “Nhưng mà ta còn phải cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta như thế nào gặp được Dịch Băng, một nam nhân sẵn sàng vì ta trả giá hết thảy, bao gồm cả sinh mệnh.” Nàng nghiêng đầu thâm tình nhìn Dịch Băng, trong mắt là một tình yêu không thể nghi ngờ.

Cuối cùng, nàng chậm trãi bình phục lại cảm xúc, ta mới hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nến đỏ, “Các ngươi…… Bái thiên địa đi, nếu không nó sẽ cháy hết.”

Bọn họ hai người nhìn nhau, vui vẻ mà cười, mười ngón tay đan vào nhau. Ở trước mặt ta sóng vai mà quỳ, ta rưng rưng nói nhỏ, “Nhất bái thiên địa.”

Thật may mắn, ngày đó ta có duyên gặp gỡ một tri kỷ học thức là Ôn Tĩnh Nhược, tuy rằng tái kiến đã thành hai thế như nước với lửa, nhưng cuối cùng đã có thể mỉm cười xóa tan thù hận.

“Nhị bái cao đường.”

Thật may mắn, từng được Dịch Băng liều mạng bảo hộ bản thân chu toàn, tuy rằng tái kiến đã người còn mà chẳng nhận ra nhau, cuối cùng đã có thể nhận nhau.

“Phu thê giao bái.”

Thật may mắn, ta vẫn đủ sức vì đôi tình nhân này chứng hôn, chứng kiến một đoạn thuần mỹ ái tình mà bản thân phải tự ai thán, chính mình không bì kịp.

Ta hâm mộ bọn họ, mặc dù không thể bạch thủ giai lão, lại có thể đồng sinh cộng tử, cùng nhau đối mặt ánh mắt của người thế tục trong cả thiên hạ. Tuy là mệnh khổ uyên ương nhưng cũng là nhân trung long phụng. Đến khi nào, Phức Nhã ta mới có thể có đượcmột đoạn tình yêu thuần triệt tinh khiết như vậy đây? Ta sợ, sợ là cuộc đời này ta mãi không có cơ hội.

Dịch Băng đem bình nữ nhi hồng trên đất cầm lên, hai tay hợp lại trước mặt, “Thiếu chủ, cám ơn ngài!” Sau đó hào khí mà hớp một ngụm rượu to.

Ta biết, năm chữ này đã muốn bao hàm rất nhiều ý…… Ta cũng sáng tỏ cả.

Ôn Tĩnh Nhược từ trong tay hắn tiếp nhận rượu, cũng uống tiếp một ngụm to. Nhưng tửu lực quá lớn so với nàng, khiến nàng phải che miệng ho nhẹ. Dịch Băng đau lòng mà khẽ giúp nàng vuốt lưng, “Chậm một chút……”

Ta tiếp lại bình rượu từ trong tay nàng, đối bọn họ chúc mừng, “Chúc mừng các ngươi, người hữu tình rồi cũng có ngày tìm về với nhau.” Ta cầm bình rượu mạnh mẽ nghiêng vào miệng, rất nhiều rượu dọc theo cổ họng mà tích lạc, từng giọt dừng trên vạt áo, nhưng ta thủy chung không dừng lại.

Mãi đến khi Dịch Băng đoạt lại bình rượu trên tay ta ném xuống đất. Hắn trầm giọng nói, “Hôm nay chẳng những có thể cùng Tĩnh Nhược kết làm cây liền cành, còn có thể nhìn thấy thiếu chủ bình yên đứng trước mặt ta, cuộc đời này ta sống không uổng. Cho nên…… Thiếu chủ xin cho đem ký ức đẹp đẽ của giờ phút này vĩnh viễn ngưng đọng, xóa hết tất cả đau thương về sau.” Hắn cúi người nhặt lên mảnh vỡ của bình rượu, ta biết hắn đang muốn làm gì.

Nhưng là không ai ngăn cản động tác tiếp theo của hắn, bởi vì trong lòng chúng ta đều hiểu được, như vậy mới là kết quả yên vui nhất, tốt nhất cho tất cả.

Hắn hung hăng rạch từng vết trên cổ tay, máu như nước suối mà trào ra.

Chỉ là, nước suối thì luôn trong suốt, chỉ có máu là đỏ sậm kinh tâm.

Tình cảnh này…… Giống như đã từng thấy trước đây. Là ai, cũng từng tại Thiên Lao này cắt cổ tay tự vẫn?

Ôn Tĩnh Nhược ôm lấy Dịch Băng – lúc này đã dần mềm nhũn, nàng không rơi lệ, chỉ nhẹ nàhng xoe lên gương mặt tái nhợt không còn một tia máu của hắn, đạm cười nói, “Dịch Băng, Ôn Tĩnh Nhược cuộc đời này có thể cùng chàng kết làm cây liền cành là phúc phần của ta, ta nguyện cùng chàng sinh tử tướng tùy.”

Lúc Dịch Băng mang theo nụ cười bình an mà khép hai mắt lại cũng là lúc nàng hai tay buông lỏng, hướng mặt tường lạnh lẽo đầy bụi mà lao tới, không có một tia do dự cùng sợ hãi, hung hăng chạy tới.

Một tiếng “Đông”vang lên, một vết máu đỏ sẫm lưu lại thật lớn trên tường, vài giọt máu dọc theo bờ tường thẳng tắp chảy xuống. Thanh âm này đã thu hút thị vệ đang canh gác bên ngoài, từng đợt tiếng bước chân hướng về phía nàng vang lên, phá lệ dữ dội.

Lệ đã khiến tầm mắt ta trở nên một mảng mơ hồ, trong nháy mắt, hai người đang sống rõ ràng trước mặt ta thế mà đã ra đi. Bọn họ thật sự cứ như vậy ly khai sao? Chậm rãi bình phục thân mình, ta cầm lấy mảnh vỡ đang bị siết chặt trong bàn tay Dịch Băng. Sau đó rạch lên cổ tay mình, trên cổ tay trắng tuyết hạ từng vết thương nông sâu.

Tươi cười của ta chan hòa cùng nước mắt, mơ hồ nhìn Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng đang nằm đó bất động.

Nếu có thể, ta thật sự rất muốn đi cùng các ngươi.

Nhờ vào việc ta tự sát trong lao, rốt cuộc đã khiến cho Kỳ Hữu suốt hai tháng qua không chịu gặp ta nay phải di giá tiến vào Chiêu Phượng cung. Lúc này tình trạng của ta đã không còn gì trở ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng. Băng gạc đem cổ tay trái của ta bó lại nhiều vòng, tay chỉ vừa động một chút liền ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Ta nằm trên giường nhìn Kỳ Hữu lẳng lặng đứng bên cạnh không xa. Đã lâu rồi ta không được gặp hắn, người vẫn là như xưa, long tư hiên ngang, vương giả phong phạm. Trên gương mặt nghiêm nghị là uy nghiêm đế vương, không tha thứ cho bất kỳ sự chống đối nào, đây là một thế hệ quân vương của Kỳ Quốc. Cũng không vì bất luận kẻ nào hay bất luận việc nào mà chùn tay, làm việc mạnh mẽ vang dội, không cho bất luận kẻ nào có quyền ngăn cản hắn hạ quyết định.

Rốt cục, vẫn là tới gặp ta.

Ta vô lực nháy mắt một cái, nước mắt cứ như vậy tràn ra, khiến một mảnh chăn ướt đẫm, “Hoàng Thượng…… Nô tì cứ nghĩ rằng, ngài không bao giờ gặp lại nô tì nữa.”

Lệ quang đã đong đầy hốc mắt, tầm nhìn vì thế mà trở nên mơ hồ, ngay cả người đứng gần trong gang tấc như hắn ta cũng không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy bản thân cách hắn thật xa, thật xa. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ về ta, “Vì sao ngốc như vậy?”

“Nô tì thấy bọn họ…… cứ như vậy chết đi, nô tì nhịn không được…… muốn đi cùng bọn họ.” Ta nghẹn ngào mà nói, gắt gao tựa vào trước ngực hắn.

Hắn đưa tay vuốt e tóc ta, thanh âm phi thường trầm thấp, “Bởi vì trẫm?”

Dần dần thu hồi tiếng khóc, ta không nhịn được mà lau nước mắt nói, “Hoàng Thượng quên đại hôn ngày ấy đã hứa hẹn tuyệt không bỏ lại nô tì sao? Hoàng Thượng lại nuốt lời…… Vậy, nô tì sống còn có ý nghĩa gì?”

Bởi vì lời này, thân thể hắn cứng đờ. Không khí dần trở nên yên lặng vì sự trầm mặc của hắn. Ta như trước chôn mặt vào lòng hắn, bàn tay ôm thắt lưng hắn cũng chậm trãi dùng sức, cánh tay trái bị thương nắm chặt thành quyền, đau đớn lan tràn. Ta chậm rãi khép lại hai mắt, cùng đợi hắn nói chuyện.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn rốt cục mở miệng, “Sẽ không…… Trẫm, không bao giờ bỏ nàng lại nữa.”

Nghe được những lời này của hắn ta bất giác nở nụ cười, khi nào thì bắt đầu, ta bắt đầu dùng thủ đoạn đối với Kỳ Hữu? Thật sự việc còn mà người đã mất sao?

Tối nay, hắn ngồi bên giường ta suốt một đêm chưa hề chợp mắt, chưa từng rời đi. Mãi đến giờ lâm triều, hắn mới tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút rồi rời đi, trước khi đi phân phó Tâm Uyển cùng Hoán Vi hảo hảo chiếu cố ta, nếu có chút gì sai lầm hắn sẽ kiếm các nàng hỏi tội.

Chỉ sau một đêm, ta như chưa từng là một Đế hoàng phi bị thất sủng. Nhưng sao ta lại thấy hoan hỉ lạ, chẳng lẽ tình căn của ta dành cho hắn đã đâm sâu như vậy? Là được gặp lại hắn, hay là mong mỏi hắn vì ta mà buông tay tranh đoạt đế vị?

Nhưng là, điều đó đã không trọng yếu.

Thật sự, hoàn toàn không trọng yếu.

Gió tuôn bay, nước đưa tình, mưa tháng ba bay phất phơ.

Lệ nhạt lạnh lẽo, cười khóc vì tình, nhưng tình này đã uổng công.

Những người mấy tháng liền chưa bước vào Chiêu Phượng cung như Dương Khê Dung cùng Tô Tư dung giờ cũng đến Chiêu Phượng cung đối ta hỏi han ân cần một phen, ta cũng dùng khuôn mặt tươi cười mà nghênh đối, tùy các nàng nói chuyện phiếm như chưa có gì xảy ra. Các nàng đi khỏi không lâu, chúng phi tần Tây cung cũng khôi phục sự thưòng lui tới khi xưa, thỉnh an chi lễ, hơn mười vị phi tần đồng loạt mang theo thuốc than quý báu tiến đến thăm hỏi.

Chiêu Phượng cung, chỉ sau một đêm lại đông như trẩy hội, khắp nơi giăng đèn, lại một lần nữa trở thành nơi huyên náo nhất Tây cung.

Ta không ngại các nàng có rắp tâm khác, lại càng không để ý thời điểm thất sủng các nàng đã không thèm hỏi han, như câu “trời lạnh không đến đưa than”.

Ta chỉ biết, con người sống giữa hậu cung, lên cao thì được bái, xuống thấp phải bị đào thải, cái gọi là chân tình vốn không đáng để nhắc đếb, ta không hề cảm thấy hậu cung như vậy là hiếm lạ, chỉ là, ta vẫn ngây ngốc tìm kiếm một phần chân tình.

Đây gọi là, phượng hoàng đẫm máu, niết bàn trọng sinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio