Khuynh Thế Hoàng Phi

chương 52: hàn minh thân thế mê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở Dưỡng Tâm điện cùng Kì Hữu tới giờ tý canh ba mới trở về, vốn Kì Hữu muốn giữ ta lại ngủ, nhưng ta uyển chuyển từ chối: "Thiếp tới không phải để làm phi của chàng, mà là để bảo vệ đứa bé." Kì Hữu không nói nhiều, chỉ sai thị vệ lấy kiệu rồng của chàng hộ tống ta hồi cung.

Mây mù lạnh lẽo, đêm khuya sương khói ùa về, mùi thơm thoang thoảng làm tâm trí mông lung.

Trên đường đi ta nghĩ rất nhiều, đều là về mấy chuyện phiếm nói cùng Kì Hữu, ấn tượng nhất là Tô Tư Vân. Ta hỏi chàng, sủng cô ta mà không phong tước vị cao cho cô ta, chẳng lẽ không sợ bị hoài nghi? Câu trả lời của Kì Hữu khiến ta bất ngờ, một năm trước, Tô Tư Vân chính mồm thừa nhận thân phận với chàng, khi đó cô ta đã có thai, cô ta cầu xin Kì Hữu để đứa bé được sống. Kì Hữu đồng ý, hơn nữa, không quan tâm thân phận gian tế của cô ta, cho cô ta càng nhiều sủng ái. Tô Tư Vân sa vào lưới tình này, vui vẻ chịu đựng.

Ta nghĩ, Tô Tư Vân đã yêu Kì Hữu, càng yêu con của mình, vậy nên mới dám thú nhận sự thật.

Nhưng theo Kì Hữu, Tô Tư Vân tuyệt đối không ngây thơ như vẻ bề ngoài, cô ta còn rất nhiều bí mật. Chưa dám nói, chắc hẳn còn vì kiêng dè điều gì đó. Vậy nên chàng tính, dùng sủng ái khiến cô ta thả lỏng cảnh giác, để lộ toàn bộ gian tế trong Kỳ Quốc.

Nghe xong, ta chỉ nói một câu, "Nếu thật sự muốn thả lỏng cảnh giác, ngôi hoàng hậu cho cô ta, ngôi thái tử cho Nạp Lan Vĩnh Hoán."

Kì Hữu lập tức từ chối, "Không bao giờ."

Ta hỏi: "Vì sao, chẳng lẽ chàng không muốn bắt hết một mẻ?"

Chàng chỉ đáp: "Ngôi hoàng hậu, ta đã hứa sẽ cho nàng, trừ nàng ra, kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng."

Chính ta còn xem nhẹ lời hứa trước kia, mà chàng lại vẫn khăng khăng một mực. Ta bối rối, thật sự bối rối. Bắt đầu từ khi nào thì, ta lại mông lung khi đối diện tình yêu như vậy? Lý trí nói, nó không chấp nhận ta mắc thêm lỗi lầm nào nữa.

Trở lại tẩm cung, Mạc Lan cùng Tâm Uyển đang gác đêm, bọn họ thấy ta liền hành lễ, sau đó cung kính nghênh ta vào.

"Chủ tử, nghe nói tối nay người xảy ra xung đột với Tô quý nhân?" Mạc Lan luôn là người tò mò nhất, thích bàn chuyện thị phi nhất, "Về sau người phải cẩn thận, đừng nhìn bề ngoài ngây thơ, thật ra cô ta gian xảo lắm, nhất định sẽ tìm cách làm khó người."

Đang rảo bước, ta bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng liếc xéo nàng, "Mạc Lan, ngươi nghe câu này bao giờ chưa, nói chuyện thị phi sẽ thành kẻ thị phi?"

Nàng nghe xong, lập tức yên lặng cúi đầu. Ta không thấy rõ nét mặt nàng, cũng không muốn thấy, liền vào tẩm cung, đóng sập cửa, ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.

Mới đi mấy bước liền thấy Hoán Vi ngồi cạnh bàn, một tay lung lay chống đầu, trên bàn để một bát thuốc... Nàng vẫn chờ ta ư? Ta chậm rãi tới gần, có lẽ Hoán Vi nghe thấy tiếng bước chân, lập tức bừng tỉnh, "Chủ tử, người đã về." Nàng có chút bối rối liếc nhìn bát thuốc, chạm tay thử độ ấm, "Ôi chao, nguội mất rồi, để nô tì đi đun lại."

Nhìn ánh nến yếu ớt chiếu rọi khuôn mặt nàng, trong nháy mắt ta như gặp lại Vân Châu – Người luôn chờ đến khuya, hâm nóng canh cho ta.

Ta lập tức đoạt bát thuốc, "Không cần, trời nóng thế này, uống nguội cho giải nhiệt."

Hoán Vi cố giành lại, không thuận theo, "Chủ tử không khỏe, nhất định phải uống nóng, người chờ nô tì, nhanh thôi!" Nàng sợ ta lấy mất, nhanh như chớp chạy không còn bóng người.

Ta mỉm cười ngồi xuống ghế tròn, lẳng lặng chờ Hoán Vi trở về. Trong lúc nhàm chán, liền lấy viên dạ minh châu ra xem. Vân Châu... Vân Châu và thái hậu có quan hệ gì? Liệu Vân Châu và Hàn Minh có quan hệ gì không? Nếu không có, tại sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến ta?

- - Phụ thân Thẩm Tuân thanh danh hiển hách, là đại tướng quân công cao át chủ, nhưng sáu năm trước bị Hoàng Thượng gán tội mưu phản mà xử trảm cả nhà.

- - Mười ba năm trước nhà ta gặp biến cố, ta may mắn chạy thoát, chính tỷ ấy đã cứu ta. Nhiều năm qua, tỷ ấy đối xử với ta rất tốt...

Sáu năm trước, tội mưu phản, xử trảm cả nhà.

Mười ba năm trước, gặp biến cố, may mắn chạy thoát.

Bảy năm trước Vân Châu nói, sáu năm trước cả nhà bị xử trảm; Bảy năm sau Hàn Minh nói, mười ba năm trước gia đình gặp biến cố. Thời gian vô cùng trùng khớp... Rốt cuộc đây là ngẫu nhiên, hay là...

Ca ca?!

Một suy đoán lóe lên trong tâm trí, chẳng lẽ Hàn Minh là ca ca của Vân Châu?

Cửa đột nhiên mở, dọa ta giật nảy mình. Tập trung nhìn, thì là Hoán Vi bưng thuốc tới, nàng đi rón rén để thuốc không sánh ra ngoài, cuối cùng đặt lên bàn, "Chủ tử, mau uống đi."

"Vất vả cho ngươi rồi, Hoán Vi, ta khó hầu hạ lắm phải không" Nâng bát thuốc, ta thổi nhẹ cho bớt nóng, sau đó uống một ngụm. Chỉ một chữ để hình dung – Đắng. Rốt cuộc là thuốc gì mà đắng đến mức này, thật hoài niệm trà của Liên Hi, hoài niệm... Tất cả mọi thứ ở Dục Quốc.

"Nào có chuyện đó, trong mắt nô tì, chủ tử là chủ tử hiền lành nhất."

"Hiền lành?" Ta tự giễu cười cười, "Được rồi, ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi." Thản nhiên cho nàng lui, ta uống từng ngụm thuốc nhỏ, vị đắng lan tràn khắp lưỡi. Chẳng lẽ, ta hiện giờ vẫn chỉ cho người khác cảm giác hiền lành thôi ư? Nếu hiền lành thật, ta sẽ rất khó tồn tại trong hậu cung, càng khó bảo vệ con mình. Huống chi, hiện tại Kì Hữu không tiện giúp ta, bởi vì chàng cần xuống tay với Tô Tư Vân, nếu đứng về phía ta, kế hoạch của chàng sẽ đổ sông đổ biển.

Ta biết, hậu cung phi tần vẫn đồn đoán đứa con trong bụng ta là của ai, Kì Hữu không giải thích, ta càng không giải thích, lời đồn nhảm cứ thế lan khắp nơi.

Tô Tư Vân, ta tạm thời không để ý, tránh được thì nên tránh.

Ngày kế ta nghe nói một tin tức, Triển Mộ Thiên được phong làm thị trung, trực tiếp theo hầu hoàng đế, là một chức vị không tồi. Thật không ngờ Kì Hữu lại nhìn trúng Triển Mộ Thiên, mới mười sáu tuổi vừa là trạng nguyên, vừa là thị trung, chắc hẳn sẽ khiến nhiều người bất mãn, cũng không biết Triển Mộ Thiên có chịu được áp lực không.

Sáng nay ta phái Hoán Vi nhắn ba chữ "Thẩm Tú Châu" đến điện Thái Hậu, hy vọng có thể gặp Hàn Minh một mặt. Quả nhiên chưa đầy một canh giờ, Hàn Minh liền tới Chiêu Phượng cung. Ta cho lui tất cả nô tài, đề phòng lời đồn nhảm. Dù vẫn sẽ có lời đồn nhảm theo một hướng khác, nhưng ta không sợ, ta bị bọn họ nói xấu còn ít hay sao?

"Thần chủ tử đưa ba chữ "Thẩm Tú Châu" cho thái hậu, không biết có ý gì?" Giọng Hàn Minh lạnh lùng truyền đến, cách tấm bình phong, ta có thể thấy bóng hắn, lại không nhìn rõ mặt hắn.

"Hôm nay ta muốn hỏi ngươi, biến cố mười ba năm trước, là biến cố nhà họ Thẩm phải không?"

"Không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Ta trầm mặc, ngón tay mơn trớn bình phong, "Ngươi có nhớ nhiều năm trước từng cõng ta dưới trời tuyết? Ta tin ngươi, nói với ngươi tên thật, liệu hôm nay ngươi có thể như vậy, nói sự thật cho ta?"

Hắn im lặng, ta cũng im lặng, tuy trong lòng mơ hồ có đáp án, nhưng ta vẫn hy vọng chính tai nghe hắn nói.

"Ta nghĩ, ngươi đã đoán được rồi. Đúng vậy, ta là ca ca của Châu nhi – Thẩm Dật Tây."

"Ngày ấy sau khi thất lạc Châu nhi, ta ngất xỉu trước cửa Hàn phủ... Mà tỷ tỷ được Hoàng Thượng cho phép về thăm nhà, vừa lúc, cứu ta. Tỷ tỷ bản tính lương thiện, căn bản không muốn cuốn vào hậu cung tranh đấu, nhưng vì giúp ta, tỷ ấy chấp nhận so kè với Đỗ hoàng hậu bao năm.

"Còn nhớ ngày ta giết Đỗ hoàng hậu ở Bích Trì cung không? Thật ra, là ta giật dây Hoàng Thượng làm thế, bởi ta muốn tự tay giết kẻ đã hại ta cửa nát nhà tan. Dựa vào đâu mà bà ta được sống khi làm nhiều chuyện ác như vậy?"

Giọng Hàn Minh vô cùng kích động, lời lẽ đầy thù hằn, ta nghe mà trầm mặc. Thì ra nhà họ Thẩm bị diệt đã khơi mào cuộc chiến mười năm giữa Đỗ hoàng hậu và Hàn chiêu nghi. Ta cứ nghĩ thái hậu là người có dã tâm lớn, thì ra, đều có nguyên nhân cả.

"Tối hôm biết tin Tĩnh phu nhân mang thai, thái hậu triệu Vân Châu vào điện Thái Hậu nói chuyện, ta nhớ ngươi cũng ở đó. Các ngươi nói gì mà Vân Châu vừa ra liền té xỉu?" Ta hỏi vấn đề canh cánh trong lòng bao lâu nay.

"Châu nhi không biết ta là ca ca của muội ấy, đêm đó ta nói hết sự thật, bởi ta biết muội ấy sắp thành vật hy sinh tiếp theo của Hoàng Thượng. Ta sợ nếu không nói, sẽ không còn cơ hội. Châu nhi nghe xong rất bình tĩnh, bình tĩnh tựa như... Một con rối gỗ, không có linh hồn. Không ngờ Châu nhi vừa ra điện liền té xỉu. Đứng bên trong nhìn bóng hình bé nhỏ của muội ấy, ta rất muốn ra đỡ... Nhưng không thể. Lần đầu tiên, ta hận chính mình vô dụng, ngay cả muội muội cũng không bảo vệ được." Nói đến chỗ xúc động, giọng hắn dần nghẹn ngào, thậm chí có chút run run.

"Ngươi hận Hoàng Thượng không?" Nghe xong, ta nghĩ đến khả năng lớn nhất, mối thù giết muội!

Hàn Minh hít sâu một hơi, kiên định nói, "Không hận!"

"Vì sao không hận?"

"Vì hắn là hoàng đế, hắn có nỗi khổ riêng, nếu Châu nhi không chết, chúng ta sẽ chết." Hàn Minh cắn răng, gằn từng tiếng, tựa như cố nén đau khổ, "Vậy nên, ngươi đừng nói thân phận của ta cho Hoàng Thượng. Nếu không, sẽ lộ việc ta giật dây hắn giết mẹ, ngươi giữ bí mật giúp ta được không?"

"Chỉ cần ngươi không làm hại Kì Hữu, chuyện gì ta cũng có thể giữ bí mật, đứng về phía ngươi." Ta chậm rãi bước ra khỏi bình phong, đối diện ánh mắt ướt át của Hàn Minh, cam đoan với hắn!

Chương : Trường Sinh điện chi biến

Ngày mùa thu luôn có vẻ gì đó ủ rũ và buồn sầu, áp lực tích tụ trong lòng, ta nhìn bụng ngày càng lớn mà không khỏi âu lo. Nay nếu không có chuyện quan trọng, ta tuyệt đối sẽ không rời Chiêu Phượng cung, sợ xảy ra sai lầm sẽ đánh mất đứa nhỏ. Ngày ngày, Hoán Vi đích thân chuẩn bị thức ăn và thuốc bổ cho ta, tất cả mọi thứ đều phải qua Hoán Vi kiểm tra. Nếu Mạc Lan hoặc Tâm Uyển đụng vào, ta nhất định sẽ không dùng thứ đó. Tuy làm vậy có hơi đa nghi quá, nhưng ta cho rằng cẩn thận thừa hơn thiếu, vậy nên đến nay con ta vẫn bình yên lớn lên trong bụng.

Lúc bắt mạch cho ta, Lí thái y từng nói, dự sinh rơi vào khoảng đầu tháng giêng, tính ra, đại khái còn hơn ba tháng nữa. Chỉ cần ta giữ gìn ba tháng, đứa nhỏ sẽ bình yên chào đời, nên đặt tên gì cho nó bây giờ?

Chống đầu, ta bắt đầu tự hỏi. Nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn rừng phong lá đỏ đằng xa, ta trầm tư hồi lâu. Nếu là con trai sẽ đặt... Liên Ức Thành, nếu là con gái sẽ đặt... Liên Thừa Hoan.

"Ức Thành, Thừa Hoan..." Ta lẩm nhẩm hai tên này, bất giác nhoẻn miệng cười, tâm trạng rất tốt.

"Chủ tử, Trường Sinh điện lại phái người mời chủ tử đến." Hoán Vi thở dốc chạy vào tẩm cung, "Đã năm lần rồi, hay chủ tử cứ đi một chuyến?"

Ta mệt mỏi quay người, Tô Tư Vân mời ta năm lần, không biết định làm gì. Ta không thể đi, rất có thể là âm mưu muốn làm hại con ta.

"Không biết chủ tử có điều gì lo lắng?" Hoán Vi đi tới cẩn thận nâng tay ta, "Nô tì biết chủ tử coi đứa bé như sinh mệnh, sợ Tô quý nhân làm hại là lẽ dĩ nhiên. Nhưng nô tì nghĩ, Tô quý nhân sẽ không ngốc tới mức làm việc đó ở chỗ mình đâu."

"Nhưng cô ta đột nhiên mời ta, không khỏi làm ta sinh nghi ngờ. Ta vẫn có chút lo lắng, không dám đem con mình ra đùa."

"Nghe bảo mang thai dễ nghi thần nghi quỷ, hôm nay nô tì được chứng kiến tận mắt rồi." Hoán Vi trêu ghẹo ta, nha đầu này đúng là càng ngày càng làm càn.

Nhưng nàng nói đúng, Tô Tư Vân đâu ngốc tới mức hại ta ngay trước mặt mọi người, không chừng cô ta có điều muốn bộc bạch.

"Được rồi, Tô quý nhân mời nhiều như vậy, ta sẽ đi một chuyến."

Trường Sinh điện.

Khi ta đến Trường Sinh điện, chỉ có vài tên nô tài đứng ngoài, ta hỏi Tô quý nhân đâu, bọn họ liền mời ta vào tẩm cung chờ đợi. Đợi hồi lâu không thấy, chợt nghe phía sau rèm có tiếng khóc nỉ non, ta bước tới xem, thì ra là Nạp Lan Vĩnh Hoán đang nằm trong nôi vàng, khóc oa oa rất đáng thương.

Ta bế nó ra khỏi nôi, vụng về vỗ vỗ lưng nó, nhẹ giọng dỗ: "Hoán nhi ngoan, đừng khóc... Sao mẫu phi của con lại bỏ con ở đây một mình?"

Hoán Vi đứng bên cười khẽ, "Nhìn chủ tử đau lòng chưa kìa, nếu người là mẫu thân, nhất định sẽ là vị mẫu thân tốt nhất trên đời."

Không để ý lời giễu cợt của nàng, ta vỗ về đứa bé trong lòng, tiếng khóc dần thưa, đôi mắt ngấn nước chớp chớp nhìn ta. Lúc này, nội tâm ta đã thật sự thích nó, cứ việc nó là cốt nhục của Tô Tư Vân.

"Hoán Vi ngươi xem, nhất định tương lai Vĩnh Hoán sẽ là mỹ nam tử, trông đáng yêu chưa này..." Ta tiếp tục trêu đùa đứa bé.

Hoán Vi ghé mặt nhìn, vươn một ngón tay chọc chọc má Vĩnh Hoán, còn ấn ấn môi nó, cười nói: "Nô tì nghĩ, con của chủ tử kiểu gì cũng đẹp hơn."

Đứa bé đột nhiên cười khanh khách, làm chúng ta cũng vui vẻ hẳn lên.

"Buông Hoán nhi ra!" Một tiếng quát giận dữ xen lẫn lo lắng cắt ngang tràng cười, có lẽ đứa bé bị giật mình, lại oa oa khóc.

Quay đầu thấy Tô Tư Vân xông đến, giằng đứa bé từ tay ta, nhìn một lượt xác định nó không sao mới đề phòng nhìn ta chằm chằm, "Kiêu ngạo quá nhỉ, mời năm lượt mới bằng lòng di giá."

"Không biết Tô quý nhân triệu ta đến đây có việc gì chỉ giáo?" Hôm nay cô ta ăn mặc xinh đẹp hơn hẳn ngày thường, phấn son quyến rũ, đỉnh đầu cắm trâm linh xà, điểm đính châu ngọc, hiển nhiên đã trải qua trang điểm tỉ mỉ, chẳng lẽ cô ta cố ý?

"Ta cảm giác cô đề phòng ta hơi quá." Tô Tư Vân nhẹ rung rung tay, muốn dỗ con ngừng khóc, nhưng đứa bé vẫn tiếp tục nỉ non.

"Tô quý nhân nghĩ nhiều rồi." Ta phẫn nộ cười, tùy tiện đáp.

Tô Tư Vân ngẩng đầu muốn nói gì, đột nhiên, tiếng khóc im bặt, mama phía sau cô ta hô to một tiếng: "Đại hoàng tử!"

Tất cả mọi người nhanh chóng tập trung nhìn Nạp Lan Vĩnh Hoán, thấy khuôn mặt nó dần chuyển thành màu đen, cặp mắt ngập nước dần dần khép lại.

"Mau... Mau gọi thái y." Tô Tư Vân trắng bệch mặt, nhất thời, Trường Sinh điện rơi vào cảnh hỗn loạn. Hết thảy đều cực kỳ giống năm đó ta tự tay giết chết cái thai của Tĩnh phu nhân.

Thái y và Kì Hữu gần như đến cùng một lúc, thái y chỉ nhìn qua đứa bé liền đau xót lắc đầu, "Hoàng Thượng, quý nhân, đại hoàng tử không cứu được nữa."

"Ngươi nói cái gì?!" Tô Tư Vân thét chói tai, thanh âm thê thảm khiến mọi người giật mình.

"Là kịch độc, lan tràn quá nhanh." Thái y than một tiếng, Tô Tư Vân liền khóc rống lên, nước mắt tuôn rơi, cánh tay ôm chặt đứa bé dần lạnh, chìm vào bi thương.

Nhìn cảnh này ta rốt cục hiểu, thì ra Tô Tư Vân triệu mình đến đây là để diễn kịch. Chỉ có điều ta ngàn vạn lần không ngờ, cô ta dám hy sinh cả con ruột. Nay, hết thảy đầu mối đều chỉ về phía ta, ta đương nhiên hết đường chối cãi, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức. Nhưng ta không để ý bọn họ tin hay không, ta chỉ để ý Kì Hữu tin hay không.

"Là ả... Là ả hại Hoán nhi của thiếp... Là ả!" Tô Tư Vân vừa hoàn hồn liền thay đổi nét mặt, trợn mắt nghiến răng chỉ thẳng vào ta.

Đám nô tài sợ hãi hít sâu một hơi, mấy trăm ánh mắt hoài nghi nhìn ta chằm chằm, bao gồm cả... Kì Hữu.

Hoán Vi thấy vậy bèn quỳ rạp xuống đất, hô to: "Không phải, tuy chủ tử có ôm đại hoàng tử, nhưng chủ tử tuyệt đối sẽ không hạ độc!... Hoàng Thượng minh giám!"

Kì Hữu siết chặt tay, đi từng bước về phía ta, lạnh lùng đối diện ta hồi lâu, không nói một lời.

"Hoàng Thượng... Ngài mau đến... Nhìn Hoán nhi... Lần cuối..." Tô Tư Vân khóc nức nở, không ngừng gọi Kì Hữu đi qua.

Kì Hữu nghe vậy lập tức xoay người, ta dùng hết sức lực níu tay chàng lại, "Thiếp muốn giải thích chuyện này."

Kì Hữu giằng tay về, "Đủ rồi!" Dứt lời, không quay đầu liền tới chỗ Tô Tư Vân.

Căn bản không nghĩ chàng đột nhiên rút tay, hơn nữa rút mạnh như vậy, ta lảo đảo không vững liền ngã ngửa, chạm mạnh xuống đất. Nhìn chàng đi ngày càng xa, dường như vội vã muốn nhìn Nạp Lan Vĩnh Hoán lần cuối. Mà bụng dưới của ta bắt đầu đau đớn, chết lặng, cảm giác ẩm ướt chảy ra từ hạ thân. Mồ hôi lạnh rơi xuống, đau đến mức ta không rên rỉ nổi.

Mãi đến khi Hoán Vi kêu: "Chủ tử... Máu... Máu..." Nàng xông lên ôm ta vào lòng, nước mắt tuôn rơi.

Kì Hữu nghe tiếng liền quay đầu, kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn ta, ngây dại, hồi lâu không nói được câu nào.

Máu từ hạ thân chảy ra thấm đỏ làn váy, ai nấy đều bị cảnh tượng ngoài dự đoán này dọa sợ ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.

"Con... Cứu... Con của thiếp..." Nhìn chung quanh bất động, ta gần như tuyệt vọng vét hết sức lực hô, "Nạp Lan Kì Hữu... Xin chàng... Cứu... Con thiếp..."

Chàng hoàn hồn, rống to với thái y: "Còn đứng đó làm gì, mau cứu người, mau cứu đứa bé!"

Thái y thấy Kì Hữu điên cuồng mà không khỏi kinh hãi, hòm thuốc trong tay thiếu chút nữa đánh rơi, tiếng vọng gọi tỉnh mọi người, bọn họ ba chân bốn cẳng nâng ta dậy, đưa tới giường của Tô Tư Vân. Kì Hữu theo nhanh phía sau, ta ngẩng đầu đối diện đôi mắt áy náy, đau lòng, tự trách của chàng, giọt lệ cứ thế chảy xuôi.

Nam nhân này... Chính là người Phức Nhã ta yêu mến bảy năm; Nam nhân này... Chính là người làm Phức Nhã ta cam tâm hy sinh hết thảy; Nam nhân này... Chính là người làm ta tổn thương hết lần này tới lần khác.

"Hoàng Thượng!" Tô Tư Vân hô to gọi Kì Hữu, "Ngài... Không cần thiếp nữa ư? Hoán nhi... Cũng là con ngài cơ mà?!"

Kì Hữu dừng lại, quay đầu nhìn đứa bé mặt xám như tro, dứt khoát xoay người, đi theo ta.

Nằm trên giường của Tô Tư Vân, nghe thái y nói với ta và Kì Hữu, cái thai này, không giữ được nữa rồi. Ta bình tĩnh lạ kì... Giật mình nhìn nghiêng mặt Kì Hữu, trái tim, thật là đau... Ta đề phòng tất cả hậu cung phi tần, lại chưa từng đề phòng Kì Hữu. Thì ra đây là ý trời, ông trời không muốn ta giữ lại giọt máu chung với Liên Thành.

Khi Kì Hữu ảm đạm quay đầu nhìn ta, ta khóc, "Kì Hữu... Chàng biết không, một canh giờ trước... Thiếp còn nghĩ tên cho đứa bé này... Thiếp nghĩ, nếu con gái sẽ đặt Nạp Lan Thừa Hoan, con trai sẽ đặt Nạp Lan Ức Thành."

"Nạp Lan?" Vành mắt chàng hơi đỏ, nghe ta nói vậy, có một khắc không dám tin.

"Đúng vậy, chẳng phải chàng nói... Sẽ coi nó như con ruột hay sao? Thiếp muốn cùng con, ở lại bên chàng..." Nước mắt như chuỗi vòng ngọc đứt dây, không ngừng chảy xuống, ta cố nén đau đớn tiếp tục, "Vốn định chờ sinh xong sẽ nói với chàng... Nhưng không ngờ... Đứa bé này lại bạc mệnh như vậy..."

Kì Hữu vọt tới cạnh giường, ôm chặt ta, "Xin lỗi... Xin lỗi nàng, không phải ta cố ý..."

Ta chưa ngừng khóc, cũng vươn tay ôm chàng, "Thiếp không trách... Không trách chàng..."

"Ở lại được không? Ta sẽ bù đắp cho nàng, chúng ta sẽ có con... Về sau con của chúng ta sẽ tên là Nạp Lan Thừa Hoan... Nạp Lan Ức Thành... Được không?" Giọng chàng bắt đầu nghẹn ngào, âm điệu có hơi run rẩy.

Ta trịnh trọng nói một chữ: "Được."

Ta nhất định sẽ ở lại, nhất định.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio