Ánh trăng thâm u, lê hoa phiêu vũ, tại lương đình bên trì thủy, một bạch y nam tử đang độc ẩm, dáng dấp thanh nhã khiến người ta khó có thể đến gần. (trì: cái ao)
Bóng đêm yên tĩnh hài hòa như nước, hắn im lặng ngồi đó như hòa nhập vào không gian, trên bàn đá chỉ có hai loại đồ vật: dạ quang bôi và Tương Tư Lệ.
Từ ngày hắn đến Yên Vũ Lâu liền đã yêu Tương Tư Lệ, không phải thích đoạn trường, mà là thích cảm giác tối đắng chát trên thế gian.
Hắn, Phi Vân Lâu lâu chủ, nhất phương chi long khiến người ta kính ngưỡng, nguyên bản trời sinh tính tình đạm bạc, độc lập hậu thế, sống tại thế gian ô trọc lại một thân tự khiết, nhưng không nghĩ rằng vì một phần tình cảm chân thành trong đáy lòng còn sót lại mà rơi vào ngày ngày tư niệm.
Gió đêm hiu hiu, lá liễu rơi rụng, lê hoa phiêu vũ.
Mộ Vân Khuynh cười khẽ, hắn không nâng mắt, chỉ thờ ơ lắc lắc dạ quang bôi, “Các hạ muốn cùng ta uống một chén sao?”
Vô Nhai thân hình chợt lóe, đứng thẳng tắp trước mặt Mộ Vân Khuynh, lam bào lay động.
“Mộ lâu chủ, cung chủ chúng ta cho mời.”
Mộ Vân Khuynh phút chốc giật mình, hắn đặt chén rượu xuống, hai mắt hơi chớp, “Địa điểm?”
“Nhất Phẩm Lâu.”
Mộ Vân Khuynh cười ôn hòa, “Hảo.”
“Đa tạ.”
“Vì sao cảm tạ ta?”
“Bởi vì ngươi không để Vô Nhai khó xử.” Dứt lời, chuyển thân rời đi.
Bóng đêm tịch mịch, u tĩnh không tiếng động.
Mộ Vân Khuynh đứng dậy, bóng hình lẻ loi nhìn lên vầng cô nguyệt, ánh mắt thoáng hiện nhàn nhạt quang hoa, trong lòng tâm tư cuộn sóng.
Lúc này, một nữ tử hiện thân, vì hắn châm đầy chén rượu.
“Lui ra đi.”
“Lâu chủ.” Nữ tử quỳ một gối, cung kính nói, “Lâu chủ không phải không biết Hách Liên Cô Tuyết là hạng người thế nào, hắn quỷ kế đa đoan thị huyết thành tính, Uyển Nhi khuyên ngài không nên đi.”
“Phong Uyển Nhi.” Mộ Vân Khuynh xoay người, liễm đi ý cười, “Làm tốt chuyện của mình, việc còn lại không cần ngươi quan tâm.”
“Nhưng lâu chủ. . .”
“Được rồi!” Mộ Vân Khuynh ngắt lời Phong Uyển Nhi, “Ngày tám tháng sau là thọ thần của Hàn trang chủ, cần chuẩn bị những gì ngươi nên nhớ, sự tình đêm nay không được cho Tư Đồ Không Thành biết, nếu để lộ phong thanh, sau này ngươi không cần ở lại đây nữa.”
Không chờ Phong Uyển Nhi trả lời, Mộ Vân Khuynh đã rời đi.
Thiên địa một mảnh không minh, lại một đêm khó ngủ.
~~
Khu phố phồn hoa nhất Kinh Sư thành, ngợp trong vàng son, đăng hỏa rực rỡ huy hoàng, từ xa trông lại khó mà phân rõ ngày đêm.
Nhất Phẩm Lâu có tại Bát đại hoa thành, xa gần đều vang danh, nếu bàn về tửu lâu có tiếng tăm, trừ bỏ ‘Túy Tâm’ còn có ‘Nhất Phẩm’, chẳng qua Túy Tâm náo nhiệt đa dạng, Nhất Phẩm tĩnh nhã xa hoa.
Trong Nhất Phẩm Lâu túy hoan như ca, vui cười yến oanh, nhưng không ai biết tầng trệt lầu các tối nay chẳng hề an tĩnh.
Mộ Vân Khuynh mỉm cười uống rượu, bạch sam tĩnh như tuyết.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, đệm theo giai điệu, bề ngoài tựa hồ đang ‘hưởng thụ’ tiên nhạc, thực tế vẫn là cố gắng kiềm chế chính mình.
Kỳ thực, bên môi luôn treo tiếu ý ôn hòa nhưng hắn không thích cười, hắn cười chỉ bởi áp chế tình cảm của mình, không giận, không vui, không động tâm, không động tình.
Mộ Vân Khuynh một thân phiêu dật như làn gió, quyết không cho phép mất đi lý trí, cho dù người hắn sắp gặp chính là người tối có thể châm ngòi tiếng lòng hắn.
.
“Hôm nay Không Thành không đến, ta bồi ngươi được không?”
“Không cần.” Hồng y thiếu niên phủi phủi bụi đất trên người, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Bạch y thiếu niên đuổi theo, vẻ mặt tươi cười như hoa, “Ngươi xem, đây là con thỏ cha ta cho ta, chúng ta cùng nhau ngoạn được không?”
“Ta không thích thỏ.”
“Vậy chúng ta đi cưỡi ngựa?”
“Ta không thích cưỡi ngựa.”
“Chúng ta bắt chim?”
“Ta không thích bắt chim.”
“Cô Tuyết !” Bạch y thiếu niên nóng nảy, cả giận nói, “Ngươi làm sao mà cái này cũng không thích cái kia cũng không thích, đến tột cùng ngươi thích cái gì?”
“Ta cái gì cũng không thích!” Hồng y thiếu niên nhìn trời chiều, hồng mâu hào quang chợt lóe, “Ta phải đi.”
“Ta biết.” Bạch y thiếu niên nhếch miệng, “Không Thành đến đây, ngươi cái gì cũng thích.”
Hồng y thiếu niên dừng bước, xoay người nhìn hắn, ánh tịch dương chiếu lên hồng y, yêu diễm đến chói mắt, hư ảo không thực.
“Vân Khuynh.” Hồng y thiếu niên ngừng một chút rồi nói, “Nếu có một ngày ngươi phát hiện ta lừa ngươi, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?”
“Đương nhiên.” Bạch y thiếu niên tiếu dung như gió xuân, “Cô Tuyết, ta Mộ Vân Khuynh có thể tha thứ cho bất cứ chuyện gì ngươi làm, đây là hứa hẹn nga.”
“Ngươi tha thứ có ích lợi gì!” Hồng y thiếu niên trong mặt xẹt qua một tia bi thương, nhỏ giọng than thở một câu, “Ngươi cũng không phải Không Thành.”
Hắn nhìn theo bóng dáng đơn bạc, đứng yên hồi lâu, thẳng đến khi sương mù lượn lờ quanh đào hoa lâm, đến khi ánh tịch dương đã hoàn toàn lụi tắt. . .
Cô Tuyết. . .
“Mộ lâu chủ thật đúng là thông cảm cho thủ hạ của ta, Vô Nhai mới mất vài phút công phu đã dễ dàng làm cho Phi Vân Lâu lâu chủ đỉnh đỉnh đại danh. . .’di giá’.” Thanh âm không linh kì ảo vang lên, lạnh lùng như thần chi.
Mộ Vân Khuynh hơi nâng mắt, nguyên bản ghế ngồi đối diện không một bóng người lúc này đã xuất hiện một tầng diễm sắc.
Hách Liên Cô Tuyết khóe môi cong lên, đôi mắt thâm hồng bình tĩnh không một tia gợn sóng, u lãnh mà thần bí.
“Ta chỉ là coi trọng mặt mũi của Hách Liên cung chủ.”
“A a. . .” Hách Liên Cô Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, mang theo vẻ thản nhiên châm chọc, “Mộ lâu chủ, ngươi có biết ta bội phục ngươi ở điểm nào nhất không?”
Mộ Vân Khuynh mỉm cười không đáp.
“Đó chính là bản sự ‘phùng tràng tác hí’ của ngươi.” Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, hồng mâu diễm liễm, “Thế nhân đều nhìn ngươi vân đạm phong khinh, đều nhìn ngươi không quản thế sự, chẳng qua bọn hắn bị ngươi diễn trò che mắt, bất quá chính là vì vậy nên ta cho rằng ngươi so với ‘người nào đó’ thú vị hơn nhiều.” (phùng tràng tác hí: gặp dịp thì chơi, góp vui lấy lệ)
Mộ Vân Khuynh thần tình cô tịch, tiếu dung nhất thời có chút chua xót, “Ngoài mặt diễn trò, nhưng tâm vĩnh viễn đều không thể diễn.” Hắn nhìn người ngồi phía đối diện, tiếu dung yêu mị làm hai mắt hắn buốt nhói.
“Nguyên lai kẻ đạo đức giả cũng có thời điểm không nhập diễn được a. . .”
“Ta muốn cho ngươi biết, trong cuộc sống rất nhiều sự tình đều không giống như ngươi nghĩ, không phải lòng mỗi người đều tràn ngập ác ý, không phải lòng mỗi người, đều dơ bẩn không chịu nổi. . .” Cô Tuyết, đến tột cùng là ngươi làm bộ không rõ, hay là ngươi căn bản không muốn hiểu. . .
Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh: “Mộ lâu chủ, thế gian này không phải lòng người nào cũng đều tràn ngập chính nghĩa, không phải lòng người nào đều thánh khiết thuần tịnh.” Hắn dừng một chút, hồng mâu mị hoặc tràn đầy trào phúng, “Giống như các ngươi vậy, ra vẻ bộ dáng đạo mạo, luôn miệng nói cái gì giữ gìn võ lâm chính nghĩa, kỳ thực các ngươi bất quá chỉ là thứ khiến người ta ghê tởm ── Ngụy, quân, tử.”
Hách Liên Cô Tuyết đến gần Mộ Vân Khuynh, khóe miệng cong lên một tia yêu mị, “Ta cho ngươi biết, võ lâm quy tắc căn bản không phải dựa vào đám ngụy quân tử các ngươi quy định !”
Cánh môi khiêu khích, thanh âm tựa băng hàn, người từng là hồng y thiếu niên giờ phút này trở nên cao cao tại thượng.
Mộ Vân Khuynh vẫn mỉm cười như trước, nhưng không cùng cặp hồng đồng kia đối diện, “Cô Tuyết, ngươi thay đổi thực đáng sợ.”
“Nga?” Hách Liên Cô Tuyết cười khẽ ra tiếng, đáy mắt lộ ra băng hàn vô tận, “Ta hóa ra thật đáng sợ a. . .”
Hỏa hồng y sam theo gió tung bay, tà khí quyết tuyệt trong đêm tối không chút nào che dấu phóng xuất, tựa hồ dụ hoặc người khác cam tâm trở thành tù binh của hắn.
“Mộ lâu chủ, sau này ta sẽ cho ngươi thấy. . . chuyện còn đáng sợ hơn.”
Một luồng gió đêm lướt qua, thổi lên vài sợi tóc của Mộ Vân Khuynh, thanh âm của hắn mềm nhẹ giống như hòa tan toàn bộ đêm tối, “Ở trong một cuộc sống thị huyết như vậy, ngươi rất vui vẻ?”
“Không sai. . .” Hách Liên Cô Tuyết cười tà lãnh, “Vui vẻ cực kỳ.”
“Vì cái gì?”
Hách Liên Cô Tuyết ngẩng đầu để lộ chiếc cằm tinh xảo, “Bởi vì ta thích.”
“Nhưng ngươi biết không. . .” Mộ Vân Khuynh dời đi tầm mắt, cố gắng áp chế tâm tình, thần sắc không thay đổi, “Có người, thực đau lòng.”
Hách Liên Cô Tuyết suy tư nhìn vẻ mặt biến hóa của người trước mặt, tiếu ý tà mị dần hiện lên.
Mộ Vân Khuynh đứng dậy, khôi phục vẻ bình thản, khuôn mặt tuấn tú như ngọc tựa hồ không nhiễm bất cứ thất tình lục dục, “Không Thành đau lòng, ngươi còn như vậy, hắn thực sự sẽ nổi điên.”
“Thật vậy sao?” Một tiếng cười vui vẻ lại vang lên, “Ta lại thấy hắn thực hài lòng nga, sắp được nhập động phòng, hẳn là cao hứng cực kỳ đi.”
“Bất quá. . .” Hách Liên Cô Tuyết hồng mâu nheo lại, trong đáy mắt hiện lên quang mang yêu mị, lãnh ý dày đặc, “Ta cùng hắn nguyên bản không có giao tình, vô luận hắn thống khổ hay hạnh phúc đều cùng ta không quan hệ. nhưng thật ra ngươi a. . . Mộ lâu chủ.”
Mộ Vân Khuynh tiếu dung chợt cứng đờ.
Hách Liên Cô Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh ôn nhuận, tựa hồ trầm tư, lại giống như đang minh tưởng, hắn vươn tay lấy chén ngọc bên cạnh, châm đầy rượu rồi uống cạn, lộ ra vẻ tươi cười đầy tà khí, “Vừa bị bệnh lao lại vừa trúng Vô Tình Tuyệt của ta, làm sao đến bây giờ ngươi vẫn còn sống tiêu dao như vậy?”
Mộ Vân Khuynh rũ mi, chắp tay mà đứng, nơi khóe miệng tiếu ý thật sâu, ánh mắt chợt lóe.
“Sự tình chưa làm xong, tâm kết chưa giải, quãng đời còn lại không tiêu dao chẳng lẽ uổng một kiếp nhân sinh, kiếp sau há có thể vui vẻ?”
“Lại muốn nói với ta bởi vì mạng ngươi lớn?” Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, hắn lắc lắc mỹ tửu trong chén, toái ngọc liên ngân bên trong phản chiếu một đôi hồng sắc lãnh mâu xa xăm mà thâm thúy.
“Mộ lâu chủ, người giúp ngươi mạng lớn, y thuật hẳn là không kém đi. . .”
Mộ Vân Khuynh phút chốc bỗng cứng đờ, “Nguyên lai ngươi tìm ta là vì cảm thấy hứng thú với người trị bệnh cho ta?”
“Tò mò thôi.”
Bỗng nhiên, Hách Liên Cô Tuyết hơi liễm mi, hồng mâu mỹ lệ nháy mắt lưu động một tia quang mang kỳ dị.
Gió đêm thổi qua, cả Nhất Phẩm Lâu dường như cũng tĩnh lặng rất nhiều.
Mộ Vân Khuynh ngồi trở lại trên ghế, tĩnh nhã như tiên, “Ngươi nói không sai, trong thiên hạ, người có thể hóa giải nội thương do Vô Tình Tuyệt gây ra không nhiều, huống chi. . .”
“Người không ngại phiền phức giúp ngươi chữa khỏi chứng bệnh bất trị lại càng hiếm có.” Thanh âm hờ hững, giống như từng chút từng chút một tác động Mộ Vân Khuynh, muốn đem mối nghi ngờ trong lòng hắn vạch trần.
“Chỉ tiếc. . .” Mộ Vân Khuynh cười nhạt nói, “Hắn không lấy chân diện mục gặp người, ta cũng không tiện hỏi.”
Hách Liên Cô Tuyết ngắm nghía một ít mỹ tửu còn sót lại trong chén ngọc, hắn không nâng mắt, chỉ than thở mấy câu: “Vậy thật đúng là đáng tiếc a.”
Hồng bào lướt qua đêm tối, hỏa hồng trường phát lóe lên ánh huỳnh quang yêu mị.
“Mộ lâu chủ, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Mộ Vân Khuynh rũ mi, luồng tóc đen trước mặt phất qua một đạo đường cong, lần thứ hai hắn nâng mắt, mạt hồng ảnh chói mắt kia đã biến mất trong màn đêm tràn ngập ánh sao.
“Cô Tuyết!” Tiếng ho nhẹ có chút khàn khàn vang lên, dung nhan tuấn lãng nhất thời trắng bệch, đôi mắt tinh huy cũng vô pháp kìm nén bi thương cùng tức giận, khuôn mặt ôn nhuận đã không còn tiếu ý.
Nỗi tương tư tình thâm thực cốt, cứ như vậy mà đi không lưu lại dấu vết.
Gió đêm rét lạnh, côn trùng tắt tiếng kêu vang.
Lúc này, một giọng cười biếng nhác truyền đến, từ xa lại gần, tựa hồ muốn đem đêm tối một lần nữa thắp sáng.
Mộ Vân Khuynh thần tình thu liễm, “Xem xong diễn rồi, có thể lăn ra đây đi.”