" Ngươi nói cái gì? Thừa lão đầu đó vẫn còn trở về?"
Hoàng Phủ Yên Yên nghe ám vệ báo cáo lại tình hình trong phủ, tức giận muốn quăng ly trà trên tay đi.
Nàng ta kìm nén nắm chặt hai bài tay mảnh khảnh, những ngón tay thon dài xinh đẹp giờ lại lộ ra từng khớp xương trắng toát, triệt để thuyết minh cơn giận của nguyên chủ là không hề nhỏ.
Hoàng Phủ Yên Yên hít sâu vào một hơi, nghiêm giọng cho ám vệ lui xuống. Chờ cho ám vệ thoắt một cái biến mất khỏi phòng, tách trà trong tay nàng ta bị một đạo kình lực tác dụng lên liền biến thành bụi phấn nương theo chiều gió phủ xuống mặt đất.
Hoàng Phủ Yên Yên mắt lạnh nhìn bụi phấn đóng thành một lớp mỏng trên sàn nhà lộ ra một tia ý vị thâm trường khó nắm bắt.
Mấy năm nay nàng ta đã quản lí nội vụ trong Lăng Phủ, cũng âm thầm xây dựng nên thế lực tốt đứng sau lưng mình. Qua nhiều năm như vậy, mọi thứ đã gần trở nên hoàn mĩ. Bất qua vật cản thì vẫn như cũ còn đó!
Lăng Hựu Thừa!
Hoàng Phủ Yên Yên nghiến răng, lặp lại trong lòng cái tên này. Ông chính là vật cản duy nhất của nàng ta nếu muốn đi lên nắm quyền tại Tô Uyển Sơn Trang.
Mặc dù Lăng Bá Khiêm là thành chủ, nhưng Hoàng Phủ Yên Yên không chút cố kị hắn ta. Đơn giản là nàng ta biết được, quyền lực chân chính đứng đầu Tô Uyển Sơn Trang không phải là Lăng Bá Khiêm mà chính là Lăng Hựu Thừa. Lăng Bá Khiêm cơ bản mà nói chỉ là bù nhìn, có tiếng mà không có miếng.
Nghĩ đến thế lực của bản thân vì sự tồn tại của Lăng Hựu Thừa mà không lên được mặt bàn, càng nghĩ lòng nàng ta lại càng khó chịu muốn hỏng rồi!
Hoàng Phủ Yên Yên phất tay, đen bụi phấn trên mặt đất thổi bay, nàng ta chận rãi đứng dậy, uyển chuyển đi về phía cửa sổ. Mở to hai cánh cửa, nàng ta chuyển ánh mắt nhìn về chân trời vô định. Môi hồng quyến rũ khẽ mân lên, ánh mắt loé ra một tia cuồng dã sát ý nồng đậm.
Không ai có thể cản đường nàng ta và Hàn. Nàng ta nhất định sẽ thay Hàn dẹp bỏ tất cả chướng ngại vật thò đầu ra cản đường.
Tuy không được đụng vào nghiệt chủng Lăng Ngạo kia cũng không vấn đề. Chỉ cần bẻ gãy Lăng Hựu Thừa, thì còn phải sợ Lăng Ngạo tạo ra sóng gió gì sao?
Hoàng Phủ Yên Yên không tin, mạng số Lăng Hựu Thừa lại tốt như vậy. Lẽ nào có thể trốn thoát hai lần độc thủ hay sao?
Nàng ta, không phải vẫn còn có một át chủ bài, chưa có lật ra đâu!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Cùng lúc đó tại khách điếm.
Mộc Tuyệt đem ngọc bài truyền âm, báo cáo lại nhiệm vụ cho Thánh Điện, sau đó mới trở lại bàn trà cùng nhóm người Thích Thử Khâm và Lâu Hoán.
Thích Thử Khâm thay Mộc Tuyệt rót trà. Trong nhóm ba người, Mộc Tuyệt là người có danh vọng cao nhất, rất có khả năng sẽ được nâng lên làm phó điện chủ của Chu Tước điến. Nên theo bản năng Thích Thử Khâm và Lâu Hoán xem Mộc Tuyệt như người ở trên mà đối đãi.
" Mộc sư huynh, uống trà!"
" Tốt!"
Mộc Tuyệt gật đầu, nhận lấy tách trà đơn giản nhấp vào một ngụm. Nước trà ngòn ngọt thanh mát đi vào cổ họng quả là vô cùng thoải mái a!
Lâu Hoán ngồi bên cạnh cũng nhấp một ngụm trà. Hắn từ đầu đến cuối vẫn im lặng. Trong nhóm ba người, Lâu Hoán là người có năng lực nhất. Chỉ là hắn không quen giao tiếp, suốt ngày mang theo vẻ mặt nghiêm nghị nên không được người khác có hảo cảm, danh vọng dĩ nhiên cũng không tốt.
Mộc Tuyệt và Thích Thử Khâm đều không ưa Lâu Hoán. Nhất là Mộc Tuyệt. Nếu không phải nhiệm vụ lần này sớm đã niêm yết, hắn còn tưởng muốn thay đổi đâu.
Mộc Tuyệt liếc mắt nhìn Lâu Hoán một chút. Thấy hắn ta vẫn không nói gì liền khó chịu muốn hỏng. Chỉ là hắn không có cơ sở để trách móc đành phải nuốt quả đắng vào họng. Trong lòng càng thêm ghét Lâu Hoán.
Thích Thử Khâm vốn là người ba phải, lại ưa nịnh nọt. Hắn tuy không thích Lâu Hoán, nhưng cũng biết Lâu Hoán là người có năng lực. Người thông minh dĩ nhiên không tự đâm đầu vào tìm phiền toái. Hắn còn không có ngu ngốc như Mộc Tuyệt!
Mắt thấy tình hình đã muốn căng thẳng, Thích Thử Khâm liền vội vàng lên tiếng, vừa vặn đập tan không khí cứng ngắc giữa ba người.
" Mộc sư huynh, Thánh Điện lần này đã tuyển vào năm người Chu Quốc, nếu tuyển thêm một người nữa không phải quá nhiều sao? Bọn hắn khả năng đều vào trong điện của ngươi đâu!"
Mộc Tuyệt vốn đang tiến không được, lùi không xong, Thích Thử Khâm lại đưa qua cho hắn một cái thang không khỏi cảm thấy hài lòng. Liếc mắt trợn trắng nhìn Lâu Hoán, sau đó mới quay lại nói với Thích Thử Khâm.
" Lẽ dĩ nhiên là nhiều. Bất quá đây là ý của Thánh Chủ, muốn phản là muốn chết a! Ta cũng chỉ có thể theo lệnh làm việc!"
" Mộc sư huynh, ngươi nói xem tại sao Thánh Chủ lại muốn đưa tiểu tử không biết trời đất kia vào Thánh Điện. Thánh Chủ quen biết hắn sao?"
Thích Thử Khâm gật gật đầu, vô tâm mở miệng nói một câu. Câu nói khiến Mộc Tuyệt đang uống trà cũng nghẹn.
Nếu quả thật như vậy thì chính là không ổn!
Lâu Hoán đảo ánh mắt nhìn Thích Thử Khâm, lại hờ hững chạm vào Mộc Tuyệt. Hắn mượn tư thế nâng lên tách trà, đôi mắt loé sáng một tia kì dị.
Suy nghĩ của Thích Thử Khâm cũng không phải quá vô pháp thừa nhận, nhưng cũng không phải là không có lí. Tất cả cũng đều có nguyên do.
Lúc này, trong mật đạo của Thánh Điện, xung quanh tối om được soi sáng bởi hàng trăm ngọn nến lập loè.
Trước bàn thờ tế ti, một người vận một bộ y phục trùm kín từ đầu đến đuôi giống như một thầy phù thủy. Trên bàn thờ có một chậu nước và một hình nhân đang ngập trong nước. Chậu nước loáng thoáng xao động mãnh liệt khi người mặc đồ phủ thuỷ ngồi toạ lẩm nhẩm đọc vài câu gì đó.
Lúc mặt nước bắt đầu xao động, vẻ mặt của người mặc đồ phù thuỷ càng nhăn chặt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp ồ ồ, khó khăn.
Đứng bên cạnh bàn thờ tế ti còn có một nam tử trung niên đứng chầu. Hắn vận một bộ bạch sắc thêu hoa lan cao quý bức người. Trên người hắn toả ra hơi thở cường đại giả đến mức khiến không khí càng muốn biến trầm.
Nam tử trung niên nhìn vào mặt nước xao động dữ dội cuối cùng cũng loáng thoáng cô đọng lại. Bất quá rất mờ nhạt, không rõ. Chỉ thấy đó là một thiếu nữ mặc bạch y phiêu phiêu là hết.
Mặt nước tĩnh lại, hình thể cũng từ từ tan biến.
" Đại tế ti, lại thất bại?"
Nam tử trung niên nói với người mặc đồ phù thuỷ, nét mặt càng thêm ngưng trọng. Đúng, nam tử trung niên đây chính là Phàn Tư Phi - Thánh Chủ Thánh Điện, người còn lại chính là đại Tế Ti - Môn Nhậm.
Môn Nhậm đem chậu nước hắt đi, cúi đầu thẳng thắn nói ra.
" Thất bại!"
Phàn Tư Phi không hề trách tội Môn Nhậm. Vị trí của Môn Nhậm đối với Thánh Điện rất quan trọng, hắn có thể nghe được ý muốn của Thần. Phàn Tư Phi cũng không thể không nhường hắn một hai.
" Ngài đã nhìn thấy gì?" Môn Nhậm vừa lau ngọn đèn tế vừa hỏi.
Phàn Tư Phi lắc lắc đầu, không trả lời Môn Nhậm mà trực tiếp chuyển bước đi ra cửa.
Hắn đã dựa vào Môn Nhậm để tìm được người phù hợp với danh vị Thánh Tử. Nhưng lại không thể nhìn ra người có năng lực tiến lên vì Thánh Nữ là ai.
Chỉ thấy mặc đồ trắng. Trên thiên hạ có tổng cộng bao nhiêu người mặc đồ trắng chứ? Dương Tình Tình cũng mặc đồ trắng nhưng nàng ta lại không phải.
Phàn Tư Phi muốn không gấp cũng không thể. Ước mộng độc bá đại lục của hắn đã sắp được hoàn thành, chẳng lẽ lại vì không tìm ra người có thể là Thánh Nữ liền tan biến.
Hắn nhất định phải tìm ra người này!
Phàn Tư Phi nắm chặt tay mặc niệm. Hắn không hề biết, người hắn đang tìm đã sắp muốn vào Thánh Điện.
Bất quá, nàng làm Thánh Điện một trận gà bay, chó sủa, loạn thất bát tao. Không biết lúc đấy Phàn Tư Phi có nghĩ đến hai từ hối hận hay là không?