Ba món bảo vật cuối cùng lần lượt là một trấn gia chi bảo của một gia tộc suy thoái. Một là một bảo giáp có khả năng chống lại tám phần lực lượng của cường giả cấp Thống Linh trở xuống, còn cuối cùng chính là một bản bí truyền thân pháp cổ xưa mà được biết là vô cùng hùng mạnh.
Trong ba món này, chỉ có món đầu tiên người đấu giá là lác đác. Còn lại hai món sau đều khiến cả hội trường sôi trào.
Thử nghĩ, một bảo giáp chống được tới tám phần lực lượng của giai cấp Thống Lĩnh thì hẳn đối với giai cấp phía trên cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng nhất định. Đại lục Apollo vốn yêu chuộng võ học, nhưng tu vi của tu luyện giả lại không quá cao. Dĩ nhiên, bọn họ xem món đồ kia thật chính là trân bảo khó cầu.
Đối với món bảo vật này, Bạch Thừa Hy có hơi động dung. Nhưng nhóm người Lạc Y lại không ham thích một mảy may. Trước không nói Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần có tu vi yêu nghiệt, chỉ cần nói đến nhóm người Lăng Ngạo, Bạch Thừa Vũ, Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Bọn hắn đi theo lão đại mà còn phải sợ không có thịt ăn hay sao?
Bất quá, bảo vật đấu giá cuối cùng, Lạc Y lại có nhiều hơn một tia chú ý.
Đây là bí tịch gì nha?
Cuốn bí tịch cùng lắm chỉ là một mảnh da dê chi chít những hình chữ quái lạ. Chỉ cần nhìn qua cũng biết không phải ngôn ngữ ở đây.
Chính là bọn họ làm cách nào biết đây chính là bí tịch tu luyện thượng thừa?
Lạc Y nhíu nhíu mi, âm thầm đem một tia tinh thần lực phóng tới mảnh da dê. Khi tia tinh thần lực gần tiếp xúc tới mảnh da dê lại có một chấn xung đánh bật lực tinh thần trở về.
Ngoại lực đánh ngược này khiến Lạc Y không khỏi giật mình, vội vàng đem tinh thần lực vừa xuất ra thu về. Ánh mắt không khỏi nhìn tấm da dê nhiều hơn vài lần. Đây thật là bí tịch tu luyện không hề sai. Quả nhiên sức phòng bị vô cùng mạnh mẽ.
Lạc Y trầm mặc xuống dưới, bàn tay nắm lại thật chặt mang theo quyết tâm.
Hôm nay, nàng nhất định phải đem được bí tịch này trở về. Mặc dù có thể không quá dễ dàng!
Ánh mắt nàng loạn chuyển, nhanh chóng lướt qua người dưới đài đang hừng hực khí thế, họ nhìn chăm chăm tấm da dê, hai mắt đều nổi lên tia lửa nóng rực.
Lạc Y cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía một phòng bao khác, mi tâm nhẹ chau lại. Vừa rồi, khi phóng xuất ra tinh thần lực, nàng cảm nhận được rất rõ ràng có thật nhiều tia tinh thần lực hướng tấm da dê dò xét. Nhưng mạnh nhất, chính là tia tinh thần của người trong phòng bao kia. Xem ra, lai lịch không nhỏ a!
Cùng với lúc Lạc Y nhìn về hướng phòng bao kia. Trong phòng bao kia cũng có người nhìn về hướng phòng bao bên này.
Trong phòng bao đó có tổng thể bảy người. Ai nấy đều vận y sam tàm ti lụa đen, chất lượng phải xếp vào hàng thượng đẳng. Bảy người này, tu vi đều ở cấp trên Quân Chủ dưới Tôn Giả. Quả thật vô cùng mạnh mẽ.
Lại nói, bảy người đang ngồi quây quần quanh bàn trà, trung tâm là một nam tử trung niên có tu vi Quân Chủ hậu kì đỉnh phong có vẻ mặt bình tĩnh, âm trầm.
Người này cũng không phải ai khác, mà chính là người đem tinh thần lực dò xét tâm da dê ban nãy. Hắn cũng đồng dạng người đang nhìn về phía phòng bao, ánh mắt thoáng hiện ra một tia kinh nghi bất định.
Sáu người còn lại vẫn luôn một mực chú ý đến vẻ mặt của nam tử trung niên này, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ co rụt. Vừa nhìn qua đã biết nam tử trung niên chính là người cầm đầu, mà người trong phòng đối với hắn cũng là vừa kính nể vừa e sợ.
Lão Nhị - Nam tử trung niên ngồi gần nam tử đó nhất mím môi, e dè hỏi.
" Lão Đại, thế nào? Có phải thứ Thánh Chủ nói hay không?"
Nam tử trung niên được gọi là Lão Đại khép mi, đem tầm mắt dò xét thu về, nhìn Lão Nhị hồi lâu mới gật nhẹ đầu. Sau đó liền không nói gì nữa.
Sáu nam tử còn lại cũng không dám khiêu chiến giới hạn của Lão Đại liền ngoan ngoãn ngậm miệng, chờ đấu giá tới.
Ninh Quan Phục nhìn mọi người đối với bảo vật có hứng, trong lòng cũng rất phấn khởi. Hắn không muốn tiếp tục kéo dài thời gian mà mở miệng nói.
" Quý vị, trước hết ta thông qua định giá của bảo vật này. Bảo vật này lấy từ khởi điểm là một trăm kim tệ. Mỗi lần kêu giá tăng lên ít nhất một ngàn kim tệ. Mong quý vị chú ý cho! Được rồi, bắt đầu a!"
Ninh Quan Phục vừa dứt lời, dưới lầu liền có tiếng hét giá. Bọn họ dĩ nhiên đã thử đưa tinh thần lực dò xét tấm da dê, biết đó là bảo vật. Trong lòng dĩ nhiên nhộn nhạo, dù không biết có đem được bảo vật đến tay hay không nhưng mong muốn bảo vật thì tâm ai cũng động.
Lạc Y cúi đầu nhập ngụm trà, ánh mắt cùng Lãnh Hàn Thần giao nhau, cả hai đều lộ ra ý cười hiểu rõ.
Nàng quả thật không thể không khen người đầu tiên có được tấm da dê này. Biết mình không thể tu luyện được liền đem đi đấu giá. Giá khởi điểm thật thấp, thu hút người đấu giá thật nhiều. Chỉ cần mỗi lần kêu giá tăng một ngàn kim tệ, thì giá trị cuối cùng không biết lên tới bao nhiêu đâu.
Ánh mắt nàng lại lơ đãng đảo về phía phòng bao kia, nụ cười nhàn nhạt hé mở. Bên phòng bao đó đều một mực không kêu giá, quả nhiên là một dạng người thông minh a!
Trận chiến giằng co tranh giành bảo vật đã diễn ra hai khắc chung. Càng về sau, số lượng người kêu giá càng lác đác. Bất quá, trị giá tấm da dê bây giờ đã lên tới mười vạn hai ngàn kim tệ.
Đợi thêm khoảng nửa chung trà, giá trị đã lên đến mười ba vạn kim tệ, cũng không còn ai giá thêm nữa.
Không gian lúc này như tĩnh lặng, người kêu giá cuối cùng đã sớm hít thở không thông, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm da dê không chớp. Lạc Y hơi cười, nhẹ nhàng nhếch lên khoé môi, khẽ nói.
" Mười bốn vạn kim tệ!"
" A!"
Người kêu giá cuối cùng há miệng khẽ bật ra một tiếng, cũng không tiếp tục kêu giá lên nữa. Đây cũng đã là giới hạn cuối cùng của hắn. Xem như mệnh hắn đối với bảo vật vô duyên a!
" Mười lăm vạn kim tệ!"
Lão Nhị trong phòng bao bên kia liếc nhìn Lão Đại không nói một lời, đành phải đứng ra kêu giá. Hôm nay bọn hắn có hết thảy ba thẻ tử thuỷ tinh tạp, tương đương ba mươi vạn kim tệ. Bằng này kim tệ nhất định phải có được tấm da dê kia.
" Mười sáu vạn kim tê!"
Lạc Y không mặn không nhạt tiếp lời. Nàng cái gì không có, nhưng không thiếu nhất vẫn chính là kim tệ. Chưa nói đến kim tệ của nàng, chỉ chín tấm thẻ tử thuỷ tinh tạp của Lãnh Hàn Thần cũng đủ đè chết người rồi a!
Lão Nhị trong phòng bao bên kia thật muốn chửi tục. Kêu giá ba bốn lần, giá trị đã sớm đạt hai mươi vạn kim tệ. Hắn quả thật ức chế không nổi, gằn giọng quát.
" Ba mươi vạn kim tệ!"
Lạc Y đạm đạm cười một tiếng, đã biết đó là giới hạn của bên kia, nàng cũng không cần quá sức nữa. Khoé môi lần nữa mở ra, chậm rì nói.
" Ba mươi vạn một ngàn kim tệ!"