" Trúng độc?"
Mọi người trong phòng vừa nghe đến Cố Vĩnh Dật trúng độc đều không nhịn được bật thốt lên một tiếng. Ai nấy đều không khỏi hướng ông nhìn thêm vài lần, sắc mặt trầm trọng tỉ mỉ đánh giá. Liền ngay cả bản thân Cố Vĩnh Dật cũng không khỏi ngẩn người, chăm chăm nhìn Lạc Y.
Trong nhóm người này trừ hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần từ sớm đã phát hiện thì chỉ có Lập Khiêm là cúi đầu trầm ngâm trong giây lát, tựa như có điều gì đó suy nghĩ rất khó lí giải. Đợi đến khi hắn ngẩng đầu, vẻ mặt đều là thần thái hiểu rõ. Nhưng vẫn không nhịn được mím môi hỏi.
" Lão đại, có thể cho chúng ta biết đó là loại độc gì được không?"
Lạc Y chưa vội trả lời. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, không nhanh không chậm lướt mắt nhìn khắp phòng một lượt. Cuối cùng dừng ánh mắt trên người Cố Vĩnh Dật, nhàn nhạt hỏi.
" Cố bá bá, trước khi ra ngoài phải chăng người đã ăn một thứ thuộc họ nhộng. Tên gọi là Thiên Tằm Đại Bổ đúng hay không? Nếu đúng chỉ cần gật đầu!"
Cố Vĩnh Dật nhíu mày, khoé mắt cũng hơi nheo lại giống như đang hồi tưởng. Một hồi sau, sắc mặt liền trầm xuống, hướng Lạc Y gật mạnh đầu.
Mọi người trong phòng vẫn không hiểu. Ngay cả khi Cố Vĩnh Dật xác nhận vẫn cứ mơ mơ hồ hồ. Rốt cuộc Thiên Tằm Đại Bổ thì có vấn đề gì?
Ánh mắt mọi người theo lẽ đều quay đầu, chằm chằm nhìn Lạc Y. Trong lòng rất muốn nghe câu trả lời từ nàng.
Lạc Y biết mọi người tò mò. Nhưng vẫn một mực không trả lời. Nàng từ từ lấy ra một lọ đan dược, đẩy đến trước mặt Cố Vĩnh Dật. Lúc này mới chậm rãi mở miệng.
" Cố bá bá trúng độc là từ Thất Thải Thiên Tằm. Đây vốn là một đan phương dân gian, lấy thịt Thiên Tằm thêm vào vàì loại thảo dược tính âm hàn. Đem quyện vào nhau, sau đó lại nhồi vào trong mình tằm. Loại độc dược này không có tên. Nhưng có thể hiểu mơ hồ tương tự như Nhược Tri đan. Người ăn vào Thiên Tằm này, trước cũng không có biểu hiện gì, nhưng sau đó khoảng mười hai canh giờ dược hiệu phát tác lần đầu. Biểu hiện chính là thanh quản tắc nghẽn, không nói được. Sau đó là thiên lực trong cơ thể không ngừng hao mòn đi. Theo như ta đoán, Cố bá bá đã trúng độc bốn ngày, dược hiệu sắp tiến vào giai đoạn hai, đó chính là mắt mờ dần và tri giác cũng dần mất đi. Nếu trong vòng mười ngày không có giải dược đến thì dược hiệu trực tiếp phá vỡ đan điền. Không những không thể tiếp tục tu luyện mà còn bị ép trở thành ngu ngốc!"
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng. Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu rất không có cốt khí rùng mình một cái. Trong lòng còn thầm rủa người nào ra tay độc như vậy! Ép người ta không thể tu luyện cũng thôi. Thế nhưng còn muốn biến người ta thành kẻ ngốc. Không biết là có biết bao nhiêu hận mới một lần vung tay liền hiểm đến mức độ này!
Lập Khiêm cũng bị kinh ngạc không ít. Không khỏi hồi tưởng về lúc gặp qua Cố Vĩnh Dật. Hắn cảm nhận rất rõ ràng tố chất của ông không tầm thường. Lẽ ra bảy người kia vốn không thể là đối thủ của ông mới phải. Nhưng là, từ đầu đến cuối hắn chỉ thấy ông một mực trốn tránh. Nếu không phải hắn kịp thời xuất hiện. Kết quả thật là chết không thể nghi ngờ.
Hoá ra, là bị trúng độc a!
Bạch Thừa Vũ không điềm tĩnh được như Lập Khiêm. Hắn há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không hỏi. Vừa huyển ánh mắt, lại nhìn vào lọ đan dược trên tay Cố Vĩnh Dật, ánh mắt loé sáng, vội quay lại hỏi Lạc Y.
" Lão đại, thứ đó là giải dược sao?"
" Không phải!"
Lạc Y lắc nhẹ đầu làm mí mắt Bạch Thừa Vũ đều cụp xuống. Gương mặt tuấn tú rõ ràng biểu thị thất vọng cùng lo lắng.
Lạc Y nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói tiếp.
" Kia là dược trung hoà. Trước hết phải uống cái đó liên tục ba ngày, mỗi ngày hai viên, chia làm ba lần sáng tối rồi mới có thể tiến hành bức độc. Ngươi yên tâm, không ảnh hưởng đến tính mạng, tu vi cũng không mất!"
Lạc Y vừa nói xong đã đem đến cho mọi người một phen thở phào. Thoải mái nhất phải nói là Bạch Thừa Vũ. Hắn vô cùng vui vẻ, vội vàng cho người tới sắp xếp chỗ cho Lập Khiêm cùng Cố Vĩnh Dật nghĩ tạm. Chính mình còn thật cẩn thận chăm sóc nhạc phụ tương lai. Không ngừng tìm cơ hội thể hiện ra điểm tốt của bản thân.
Hành động quái dị của Bạch Thừa Vũ quả thật đem đến cho mọi người một trận sợ hãi than. Lăng Ngạo không keo kiệt hướng hắn bật ngón tay cái, không tiếc lời khen ngợi.
Ngươi quả nhiên là dụng tâm lương khổ a! Muốn rước nương tử muốn điên rồi có phải hay không?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đêm - Thư phòng Bạch phủ.
" Lão đại, ngươi gọi chúng ta tới là muốn phân phó gì sao?"
Lập Khiêm nghe thấy Lạc Y cho gọi liền không chần chừ mà chạy đến thư phòng. Khi đến nơi thì Bạch Thừa Vũ cùng Lăng Ngạo đã đến từ trước, ngồi vây quanh hai người Lạc Y, Lãnh Hàn Thần từ lúc nào.
Hắn là người đến sau, dĩ nhiên có chút ngại ngùng. Nhưng cũng ý thức được tính quan trọng của vấn đề liền nhanh chóng ngồi xuống ghế, khẽ hỏi.
" Dĩ nhiên có việc!"
Lạc Y một bên điềm tĩnh rót trà, một bên ngẩng đầu nhìn thần sắc ngưng trọng của ba người đối diện. Thản nhiên nói.
" Chúng ta sớm rời đi Bàn Long thành tiến về Nhật Nguyệt Tinh thành đi thôi!"
" Hả?"
Bạch Thừa Vũ ngẩn người bật thốt lên. Sau đó lại xấu hổ gãi gãi đầu, khó xử nói.
" Không thể chờ nhạc phụ... Ân, Cố bá bá khỏi hẳn rồi đi sao?"
Lạc Y liếc mắt nhìn Bạch Thừa Vũ. Trong lòng cũng hiểu tâm trạng của hắn, tâm trạng lại không khỏi có chút buồn rầu.
Nếu không phải àng hiện tại vẫn chưa nắm bắt được cách vận hành của Hồi Phục Chi Lực lẫn vào tạp độc. Thì cơ bản là không cần dùng biện pháp trung gian dài dòng như thế này để giải độc.
Đáng tiếc, thời gian không chờ người a!
" Ngươi có thể chờ, nhưng ta sợ Ân Kỳ không chờ nổi. Ngươi nghĩ người ki dám nhắm vào Cố bá bá mà có thể để yên cho nhất mạch duy nhất là Ân Kỳ sao. Hơn nữa, theo ta phán đoán, người hạ độc Cố bá bá phải là người trong phủ. Thậm chí còn rất thân cận kia!"
Bạch Thừa Vũ ngẩn người trong giây lát. Trước đó hắn cũng không suy nghĩ được đến tầng quan hệ sâu xa như vậy.
Bạch Thừa Vũ âm thầm rùng mình một cái. Nghĩ đến an nguy của nương tử tương lai của mình, đành phải uỷ khuất Cố Vĩnh Dật một phen. Lại nói, sợ rằng tâm trạng của ông so với hắn lúc này còn muốn gấp hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong đêm tối, năm người lẳng lặng đạt thành hiệp nghị. Quyết định rời đi!