Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Chưa đến hai ngày sau, bọn họ đều nhận được triệu tập từ Thánh Chủ đại nhân.
Hai người khi nghe nói chuyện này vẫn rất bình tĩnh. Từ đầu đến cuối cũng không để lộ bất cứ vẻ ngạc nhiên nào. Bất quá nếu nói bọn họ không có kích động thì không phải. Nói cho cùng bọn họ ở đây đến bây giờ cũng chẳng phải là chờ đợi ngày này sao.
Hai ngày nay trong cấm địa kết sương mù dày đặc. Dư chấn rung động oanh oanh liệt liệt lại lớn. Bọn họ tuy ở ngoài nhưng lại nắm rõ nhất thanh nhị sở. Cuối cùng thời gian chờ đợi cũng không còn nữa.
Nghĩ đến thánh chủ đại nhân một mực cho rằng có thể nắm lấy bọn họ, lợi dụng để xưng hùng xưng bá trên đại lục. Bọn họ ngẫu nhiên còn thấy buồn cười. Nếu hắn ta biết những gì hắn ta tân tân khổ khổ xây dựng mấy chục năm, cuối cùng lại là mượn hoa hiến phật. Không biết có làm hắn tức chết hay là không?
Thánh địa rất nhanh liền không còn nữa rồi...
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đúng với lời dặn cùng nhau tiến đến một gian phòng biệt lập. Nơi này trước đây trong Thánh Địa chưa bao giờ thấy. Cái này hẳn lại là bị Thánh Chủ đại nhân Phàn Tư Phi dùng thủ thuật che đi.
Tuy nói Phàn Tư Phi không phải người tối, lại cực có khát vọng với quyền lực. Nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận hắn thật sự có tài. Thử hỏi, người bình thường có thể lãnh đạo Thánh Địa đi lên bước đường phát dương quang đại này sao? Dĩ nhiên không thể!
Lại nói hắn cũng là một người có nhiều kì ngộ. Nếu không cũng sẽ không thể đưa được Tỳ Hưu đến Thánh Địa. Có lẽ, mọi thứ ngay từ đầu có sắp đặt sẳn, Phàn Tư Phi nếu như không quá tham luyến quyền lực, hắn ở Apollo đại lục cũng tuyệt đối là một cường giả đội trời, đạp đất rồi đi!
Lạc Y vừa đi vừa nhếch lênh khóe môi mỏng, có một chút cảm khái không thể nói thành lời với sự kiện sắp tới. Bàn tay nhỏ bé lại như có như không quẹt nhẹ vào tay Lãnh Hàn Thần đi bên cạnh. Khiến ánh mắt hắn lóe ra ánh sáng đầy nhu tình, không kiêng nể đem bàn tay của nàng nắm chặt. Các ngón tay đối lập đan bào nhau, khắng khít vô cùng.
Lãnh Hàn Thần vào lúc này mới thật sự thỏa mãn, khóe môi từ từ nhếch lên một đạo đường cong.
Lạc Y đối với hành động của Lãnh Hàn Thần chính là nhìn mãi thành quen. Mọi người trong Thánh địa này có ai không biết bọn họ là một đôi? Hơn nữa thánh tử đại nhân uy vũ thế nhưng lại là một bình giấm lớn. Tùy tiện giờ giờ khắc khắc đem giấm ra đổ, một chút cũng không có tiết chế.
Trước đây không phải có một Thánh Tử Lam Thừa Quân sao? Hai người này quả thật đấu nhau không biết sống chết. Nếu không phải Thánh nữ ra tay cản lại sợ rằng sớm muộn cũng có án mạng. Không thể không khen Thánh Tử trước đây quá mức bưu hãn, năng lực rõ ràng không bằng người nhưng lại trời đất không sợ, lần nào cũng là hai người nháo đến kê bay cẩu sủa, gà chó không yên.
Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, không phải còn có một truyền thuyết mới hay sao. Long Khiếu Hy nghe nói chỉ liếc mắt nhìn Thánh nữ một cái, hôm sau người ta liền nhìn thấy hắn bị lột quần áo treo tại ngọ môn của Thánh Điện. Hai năm trước Long Khiếu Hy đánh cuộc thua, suýt bị đuổi ra khỏi Thánh Địa. Nếu như không phải Long Trưởng Lão nguyện ý hạ bậc để lưu mặt mũi cho hắn, hắn sợ đã sớm chết. Chỉ là năm nay so với chết còn muốn khó coi rất nhiều, bị lột quần áo treo ở ngọ môn là cái dạng sỉ nhục ghê gớm thế nào chứ?
Nghĩ kĩ cũng không phải mình Thánh tử biết ghen a! Thánh nữ khi ghen cũng là cực kì đáng sợ. Thánh nữ Dương Tình Tình trước đây không phải có ý với Thánh Tử một chút sao, vừa ra khỏi cấm địa liền bị trúng độc ngứa đến mười ngày mười đêm. Không biết trúng loại dược gì càng dùng thuốc lại càng ngứa. Lúc đó Thánh nữ nàng nói cái gì?
" Người để ý lão công ta? Được phép! Nhưng đại giới thì tuyệt đối trốn không thoát!"
Dương Tình Tình chẳng qua cũng không phải đèn cạm dầu. Trong hai năm dựa vào thân phận mạnh mẽ đem Thánh Tử kéo đến bên cạnh. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn đều là thất bại. Thất bại thì thôi đi, hai năm sau đứng trên lôi đài còn bị quăng ngã đến giờ chưa thể xuống giường. Thánh nữ đại nhân uy vũ quả nhiên là không thể nào chịu thiệt thòi a!
Đây không phải gọi là trời đất tạo nên một đôi sao? Thánh tử đổ giấm có nhiều cũng không thể độc bằng Thánh nữ. Giờ nói ra ai còn dám đối với bọn họ khiêu chiến, cho dù ái mộ đi chăng nữa cũng đều giả vờ không có! Để lộ? Ngươi thật sự còn muốn sống hay sao? Phải chăng là chê mạng quá dài rồi?
Hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần một đường nắm tay nhau, cuối cùng cũng đã đến gian tận cùng của căn phòng. Bên trong nơi này tối om, xung quanh lại ẩn ẩn một khí tức u ám khiến lòng người khó chịu. Không khí bên trong cũng đặc quánh, thật sự là muốn làm người ta hít thở không thông mà.
Lạc Y nhíu nhíu chân mày, quét mắt nhìn xung quanh gian phòng một lần. Môi mỏng xinh đẹp khẽ mím lại, hàng mi nhẹ nhàng rũ xuống, cẩn thận che giấu ánh mắt đầy ý tứ khó chịu.
Lãnh Hàn Thần đứng bên cạnh Lạc Y cũng là một câu không nói. Thản nhiên giữ lấy tay nàng, ngón tay nhè nhẹ di chuyển ở lòng bàn tay, hoàn thành chế độ nô thê còn tiện thể ăn thêm chút đậu hủ.
Thời gian ước chừng quá một khắc. Bêm trong phòng đột nhiên nổi gió, cánh cửa bật mở ra liên tục bị gió thổi đập mạnh vào thành cửa phát ra từng đạo âm thanh chói tai. Gió thổi rít gào nghe như sắc bén kéo mạnh không khí giãn ra thành từng lớp, một bóng áo đen không có dấu hiệu báo trước lại đột ngột xuất hiện bên cạnh hai người.
Phàn Tư Phi nheo mắt đánh giá gương mặt bình tĩnh của Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Tròng mắt sắc bén khẽ híp lại, bàn tay đột ngột giơ lên hướng về cổ của Lạc Y đánh tới.
Lạc Y phát giác hành động của hắn, đồng tử thoáng lóe ra ánh sáng nhưng lại một chút cũng không động.
Lãnh Hàn Thần ngược lại so với Lạc Y còn gấp hơn, nếu không phải nàng nổ lực giữ lấy tay hắn, hắn nhất thiết sẽ mặc kệ tất cả tiến lên đẩy Phàn Tư Phi ra. Nói cho cùng Phàn Tư Phi đã không thể nào làm đối thủ của hắn. Chỉ là Lạc Y không muốn dứt dây động rừng, hắn cho dù bức bối cũng sẽ không có làm tráu đi ý muốn của nàng.
Quả nhiên Phàn Tư Phi không có đánh thật, tay ra đòn nhanh như cắt nhưng trước khi chạm vào cổ của Lạc Y lại chuẩn xác dừng lại, đem tay thu về, ánh mắt tán thưởng lóe lên sắc bén nhìn hai người, cảm khái khen.
" Thật sự không tệ. Không những bản lĩnh không vội không nóng mà còn là tuyệt đối trung thành. Thánh địa lần này có nhân tài như các ngươi qủa thật không uổng phí!"
Lạc Y nhếch nhếch môi cúi người giả bộ tôn kính nhưng lại cái gì cũng không có trả lời. Nàng biết cái này cũng không nhất thiết phải trả lời a! Vừa rồi không phải là nàng không muốn đánh trả, mà là nàng biết người này chẳng qua là muốn thử bọn họ. Hắn căn bản sẽ không đem bọn họ diệt đi.
Bởi vậy đương nhiên nàng phải ngăn Lãnh Hàn Thần. Hắn không những mạnh, lại xem nàng như mạng sống, bảo nàng đứng trước mặt hắn chịu ủy khuất. Sợ là hắn thà phá hủy tất cả cũng không nguyện ý để nàng chịu thiệt thòi. Như vậy chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ đâu?
Lãnh Hàm Thần giống như biết tâm tình của Lạc Y. Bàn tay nắm tay nàng càng thêm chặt, ngẫu nhiên còn niết nhẹ một cái trên mu bàn tay của nàng như một cách bày tỏ trách móc. Trong lòng lại không khỏi hừ lạnh. Trung thành với Thánh Địa? Bọn họ là đang nói chuyện cười có phải không? Không lâu nữa thôi sợ là những gì liên quan đến Thánh Địa đều sẽ không thể lại hoàn hảo như cũ. Như vậy còn có thể khen bọn họ trung thành a!
Phàn Tư Phi đối với hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần yên lặng đều rất hài lòng. Trong mắt của hắn, đây mới là biểu hiện của sự trung thành tuyệt đối. Hắn bây giờ cần nhất chính là loại người trung thành như thế này. Quả nhiên, phong đề thảo phát huy tác dụng luôn là tốt nhất rồi.
Nghĩ đến đây tròng mắt sắc bén của Phàn Tư Phi lập tức híp lại. Giống như đang tưởng tượng một viễn cảnh tốt đẹp không còn bao xa. Nếu như hắn biết những nỗ lực của hắn đều bị phá hủy trong tay những người hắn xem là trung thành này, liệu hắn còn có thể bình tĩnh như bây giờ hay không đây?
Phàn Tư Phi bị suy nghĩ hưng phấn của mình hoàn toàn che mắt, không hề hay biết bản thân trong mắt hai người kia đã trở thành ngốc tử không hơn không kém. Từ đầu đến cuối đều tự nhiên uống trà, đợi đến khi nâng đầu lên, gương mặt lại trở về vẻ vô cảm như trước đây. Giọng nói lành lạnh mang theo áp lực làm người ta thấy ghê người.
" Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là muốn thông báo một việc. Hai ngày nay lập tức chuẩn bị, sau đó sẽ cùng ta đi vào cấm địa!"
Đây không phải nhờ vả mà chính là sai khiến, ra lệnh. Phàn Tư Phi hẳn là không biết bọn họ không hề bị ảnh hưởng bởi Phong Đề Thảo đi!
Nhưng như vậy thì có sao, bọn họ chính là mong đợi ngày này từ lâu lắm rồi!
Nghĩ như vậy cả hai người liền nhếch nhếch khóe môi, giả bộ cung kính cúi thấp đầu, chắp tay hô.
" Tuân lệnh!"