"Lão đại, chúng ta sai lầm rồi. Người kia nhất định là tuyệt đối chung tình!"
Nhóm ba người Lục Vinh và Độc Tà quỳ trên mặt đất, kích động hô to vài tiếng khiến những người xung quanh không có việc gì đều không nhịn được nhìn sang.
Lạc Y đối với hành động đột ngột của bốn người này không biết phải nói thế nào. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết được duyên cớ này bắt nguồn từ ai...
Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu thấy tình cảnh này rất có cảm giác sung sướng khi người gặp họa. Không chút kiêng nể liền ha ha cười to vài tiếng. Muốn nói xấu tỷ phu, các ngươi chính là không cần mạng nữa sao?
Lãnh Hàn Thần không đợi Lạc Y cất tiếng hỏi, không chút tiếng động liền xuất hiện bên người nàng, mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong ngực, hơi điểm chân nhanh nhẹn rời đi.
" Chàng làm sao lại đánh bọn họ thành như vậy?"
Bọn họ ở đây dĩ nhiên là nói đến nhóm Lục Vinh cùng Độc Tà nơi đó. Nàng quả thật có chút không vui, chưa cưới nàng qua cửa liền trừng phạt người của nàng. Đây lẽ nào chính là thị uy trong truyền thuyết?
Lãnh Hàn Thần vẻ mặt vẫn thật vân đạm phong khinh, đôi thủy mâu tử sắc chăm chú nhìn nàng hồi lâu mới thật khó khăn đáp tới vài chữ.
" Miệng bẩn, đáng đánh!"
Ách!
Lời Lãnh Hàn Thần nói thật sự làm Lạc Y bị nghẹn. Nàng vốn đã nghi ngờ liên quan đến việc này, không ngờ lại thật sự là có liên quan đến. Nói như vậy trong mấy ngày nay hắn rời đi vẫn cắt người đứng bên cạnh nàng theo dõi sao?
Lạc Y híp híp mắt có chút nguy hiểm, thật lâu mới lạnh lùng nói.
" Chàng theo dõi ta?"
" Không phải còn có Kỳ Phong, Ngạn Hữu sao?"
Lãnh Hàn Thần cười khẽ một tiếng nói, tuy giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại không khó để nhận ra bên trong có bao hàm vài tia tự đắc khó có thể nói rõ.
Lạc Y ngược lại bị câu trả lời triệt để hạ gục. Kỳ Phong, Ngạn hữu, các đệ thế nhưng bán đứng đội hữu. Chẳng trách vừa rồi còn có thể sung sướng khi người gặp họa. Người dẫn lửa thế nhưng chính là bọn hắn đâu.
Lãnh Hàn Thần ngưng cười, nghiêm túc nhìn Lạc Y, thật thâm tình nói với nàng.
" Y nhi, hôm nay ta muốn cầu hôn nàng! Nhất định không để nàng gả thấp! Ta muốn thiên địa thay ta chứng minh, lòng ta đời đời kiếp kiếp chỉ có một mình nàng!"
Lãnh Hàn Thần nói ra câu này, dù Lạc Y có thật sự tức giận sợ là cũng không thể giận nổi. Nói chi tâm tình nàng vốn không hề có giao động quá nhiều. Ánh mắt cẩn thận nhìn đôi thủy mâu tử sắc ánh ra tia sáng chân thành đối diện, khóe môi không nhịn được câu lên thành một nụ cười.
" Tốt!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Lãnh Hàn Thần, chàng đưa ta đến đây làm cái gì?"
Lãnh Hàn Thần ôm lấy Lạc Y đi một chặng đường dài, cuối cùng cũng dừng lại ở bên cạnh bãi đất trống, xung quanh đều là bỉ ngạn hoa đỏ thẩm động lòng người. Phảng phất còn mang theo một mùi hương dịu nhẹ khiến người khác không tự chủ được say mê.
Chỉ là, ở đây có gì sao?
" Truyền thuyết nói Bỉ Ngạn hoa là một mối tình vĩnh viễn không bao giờ có kết quả. Ta muốn đưa nàng đến đây, đem Bỉ Ngạn hoa làm sính lễ tặng nàng. Bỉ Ngạn hoa một ngàn năm nở lại một ngàn năm tàn, ta và nàng cách xa ngàn vạn năm. Ta chờ đợi cũng đã mỏi mòn, cuối cùng cũng chờ đến lúc được gặp nàng. Hôm nay ta cùng nàng đem hoa toàn bộ hủy diệt, khiến cho nàng và ta kiếp kiếp tương phùng. "
Lãnh Hàn Thần nhẹ nhàng phất tay, khồn biêt từ lúc nào đã xuất hiện một đóa hoa Bỉ Ngạn. Tà áo tử sắc bay phất phới trong gió, hắn khom chân quỳ xuống, nâng hoa lên trước mặt nàng, chân thành nói.
" Ta đối với nàng là chung tình bất hối, vạn kiếp không đổi, Y nhi, gả cho ta, có thể chăng?"
Lạc Y mở to mắt nhìn Lãnh Hàn Thần, hết nhìn hắn lại nhìn đóa hoa được cắt tỉa tỉ mỉ trong tay hắn, trong đầu đột nhiên nhớ tới một đoạn đối thoại ngắn ngủi.
" Ta muốn được kết hôn có hoa, có nhẫn, có tiệc rượu, chàng phải quỳ xuống dâng hoa và nhẫn cho ta... Hứa với ta trọn đời yêu thương ta... Chàng có làm được hay không?"
Là chuyện ở kiếp nào? Không phải kiếp này! Là hơn ngàn vạn năm trước nàng đã nói với hắn như vậy? Hắn lẽ nào đến giờ vẫn nhớ...
Kí ức như bụi bay, bám phủ dày đặc đến mức nàng không tài nào suy nghĩ hết mọi chuyện. Chỉ có hắn không ngại đem theo quá khứ, từng chút làm chiều lòng nàng.
Lẽ nào hơn ngàn vạn năm trước nàng đã được định trước trùng sinh trên đời, lại một lần nữa nên duyên bên cạnh hắn?
Nam tử này, bề ngoài lạnh lùng, đối với chuyện gì cũng đều không quan tâm nhưng mọi chuyện liên quan đến nàng đều là hắn một thân để ý...
Nam tử này tốt đẹp như vậy, nhưng lại chỉ duy mộ cho một người là nàng? Nam nhân như vậy, nàng còn cầu gì?
Lạc Y cười khẽ một tiếng, bàn tay nhỏ bé hạ xuống nhận lấy đóa hoa. Ngón tay lại bất giác thấy lạnh, để ý kỹ thì đã thấy một chiếc nhẫn nằm trên ngón tay từ bao giờ...
" Lãnh Hàn Thần, ta thực yêu chàng..."
Không cần nhiều lời, nhưng ta đồng ý, đồng ý đứng bên cạnh chàng.....