Chương :
" Y nhi, nàng thật sự muốn đến Lãnh gia sao?"
Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y để Nhân đáp xuống một sơn mạch vắng người ngay bên cạnh cửa thành Bạch Vĩ. Lúc này hắn không nhịn được đem nàng ôm chầm lấy, nhỏ giọng nói ra nghi vấn trong lòng.
Lạc Y ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn yêu nghiệt của Lãnh Hàn Thần lại đang phủ một tầng lo lắng và bất an. Đôi mắt đen láy tưởng như trong suốt tới tận đáy khẽ nheo lại, không hiểu liền hỏi.
" Chàng làm sao vậy? Lãnh gia có gì không tốt sao? Hay là chàng giấu ta ở nhà nhốt đầy mĩ nữ? Hửm?"
Lạc Y nói nửa thật nửa giả, câu cuối cùng đương nhiên là trêu chọc Lãnh Hàn Thần. Nàng biết tính tình hắn chắc chắn không tiếp thu được nữ tử nào ngoài nàng a!
Lạc Y vốn chỉ muốn làm dịu bầu không khí một chút, ai ngờ lại đem Lãnh Hàn Thần doạ đến hoảng. Hắn vội vội vàng vàng ôm nàng chặt hơn, gấp gáp nói.
" Oan uổng ta nương tử, vi phu không có suy nghĩ không an phận như vậy, tuyệt đối không có!"
Lạc Y ngẩn ra, khoé môi nhếch lên tạo thành mạt ý cười. Được lắm Lãnh Hàn Thần, giỏi cho chàng một đời thông minh lại bị doạ thành cái dạng này.
Trong lòng Lạc Y bỗng nổi lên ý xấu muốn trêu chọc Lãnh Hàn Thần. Nỗ lực kiềm nén để bản thân không cất tiếng cười to để tránh cho ai đó thẹn quá thành giận, giả vờ nghiêm mặt chất vấn.
" Chàng gấp gáp như thế làm gì? Có phải là trong lòng chàng chứa ma, có tật giật mình không đây!"
Gương mặt tuấn tú của Lãnh Hàn Thần càng lúc càng méo xẹo lại. Lão thiên gia làm chứng, hắn thủ thân như ngọc vì nương tử đâu.
Lãnh Hàn Thần trong lòng vô cùng rối rắm, đã muốn loạn thành một đoàn tơ mà không hề hay biết tiểu nhân nhi trong lòng hắn kiềm nén cười muốn cực khổ. Chính hắn trở thành trò cười của nàng nhưng một chút mảy may cũng không biết.
Lãnh Hàn Thần ghì cằm lên đỉnh đầu của Lạc Y, nhỏ giọng nói.
" Ta không có thật, ta chỉ sợ trong phủ lúc này thật bẩn sẽ làm nàng chán ghét thôi!"
Lạc Y nhíu mày, đem mình từ trong lòng Lãnh Hàn Thần dứt ra, chăm chú nhìn hắn, nghi hoặc lặp lại.
" Bẩn?"
Lãnh Hàn Thần gật nhẹ đầu, đôi thuỷ mâu tử sắc loé lên ánh sáng âm trầm khó lường. Hắn không có quên chủ mẫu Lãnh gia lúc này chính là công chúa của Huyền quốc đâu.
Lần này trở về, không biết người này lại muốn sắp xếp thứ ô uế gì chờ hắn. Hắn là sợ nàng bẩn mắt mà thôi!
Lạc Y nghe Lãnh Hàn Thần tóm tắt lại những chuyện xưa giữa Lãnh gia và Huyền quốc, chân mày càng ngày càng nhíu chặt. Tuy là Lãnh Hàn Thần kể tóm lược, nhưng lại rất đầy đủ. Nàng chỉ từng nghe sơ lược qua lời nói của Đông Phương Tử biết được Lãnh gia và Huyền quốc có chuyện. Bây giờ nghe rõ ràng từ miệng Lãnh Hàn Thần nói ra thật làm nàng có một loại xúc động muốn lật bàn.
Lạc Y nàng có thể không quan tâm giữa Lãnh gia và Huyền quốc xảy ra xung đột gì nhưng bọn họ đấu nhau lại muốn bén lửa sang Lãnh Hàn Thần, muốn một tay phá huỷ hắn thì nàng tuyệt đối không nhẫn nhịn.
Lãnh Hàn Thần năm nay mới mười tám tuổi, hắn là phải chịu những điều kinh khủng gì mới phát triển thành hiện tại? Lạc Y không khỏi nhớ đến ngày mình bị ném vào hoang mạc chiến tranh sinh tồn với bầy sư tử thì không nhịn được rùng mình.
Lãnh Hàn Thần cũng đã trải qua những chuyện như vậy sao?
" Tại sao chàng lại không diệt đi Huyền quốc?"
Lạc Y dụi đầu vào ngực Lãnh Hàn Thần, nói ra điều mình thắc mắc.
" Trước đây ta không để ý, sau này gặp nàng lại sợ tốn thời gian!" Sợ không có thời gian ở bên cạnh nàng!
Lãnh Hàn Thần âm thầm bổ sung một câu.
Lạc Y nghe Lãnh Hàn Thần nói khoé môi đều đã run lên. Hắn rất tốt a! Là sợ không có thời gian nên mới để mặc trai cò tranh nhau trời long đất lở như vậy.
Lãnh gia có thể sinh ra Thiếu chủ có ý tứ như hắn thật không phải bình thường đâu!
Lạc Y bất đắc dĩ quay đầu đi, trong lòng không khỏi thở dài. Nếu là nàng có lẽ nàng cũng không muốn để ý nhưng lần này Huyền quốc nhất định phải diệt. Nghĩ đến những oán linh cùng với Đông Phương Tử, nàng liền cảm thấy khó chịu. Nếu như nàng đoán không lầm, bí pháp đó cũng không ít người tu luyện đâu!
Đúng thật là rất bẩn!
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần tiến vào cửa thành Bạch Vĩ. Thủ vệ thành vừa nhìn thấy Lãnh Hàn Thần liền vội vàng hành lễ hô to hai tiếng " Thiếu chủ", không nói hai lời mở rộng cửa đón hắn vào thành. Thái độ tiếp đón này quả là mười phần cung kính.
Lạc Y tiếp nhận ánh mắt nghi vấn của thủ vệ thành dành cho nàng cũng lười để ý. Nàng đoán Lãnh Hàn Thần chưa từng đưa ai vào thành nên vị thủ vệ này mới thắc mắc đây.
Lãnh Hàn Thần nhàn nhạt gật đầu với thủ vệ thành, nhưng ánh mắt thì mang theo ý vị sâu xa trừng hắn ta một cái liền ôm Lạc Y trực tiếp đi vào cổng thành.
Thủ vệ thành nhìn thấy ánh mắt mang theo nồng đậm không vui của Thiếu chủ run rẩy lui về sau một bước. Đến tận khi thấy hai người đã đi xa mới khó hiểu sờ sờ đầu một cái trở về trại thủ vệ.
Hắn thật không hiểu a! Thiếu chủ bình thường trở về đều rất đạm mạc, thanh lãnh, sao lần này lại trừng mắt nhìn hắn đây?
Aiz, đầu năm nay làm thủ vệ cũng thật không dễ dàng. Không biết hắn lúc nào vô tình chạm phải nọc Thiếu chủ rồi đây?
Thủ vệ thành một bộ dạng rối rắm không hiểu suốt mấy ngày. Nếu như hắn biết Thiếu chủ chính là ăn giấm chua với hắn thì hắn có nhảy dựng lên hô to hai chữ oan uổng hay không đây.
Những suy nghĩ của thủ vệ thành Lạc Y và Lãnh Hàn Thần một chút cũng không hay biết. Lúc này hai người đã bước vào đường lớn dẫn tới đại trạch Lãnh gia.
Thành Bạch Vĩ quả không hổ danh là thành thương nghiệp thịnh vượng phồn hoa. Đi trên đường lớn được kiến tạo bằng thạch cứng rắn dát mỏng, lâu lâu lại nhìn thấy một vài đoàn thương nhân ngoại quốc hộ tống hàng hoá tràn ngập vào thành. Các tửu lâu, khách điếm, đổ phường sinh ý cũng vô cùng tốt, khách nhân ra vào dùng từ nườm nượp cũng chưa đủ hình dung.
Với tình huống phát triển như thế này, thuế thu được của Thành Kỳ Vân mỗi năm hẳn là rất phong phú. Chẳng trách có người muốn nổi lên dị tâm.
Hai người đi khoảng hai khắc thì đến đại trạch Lãnh gia.
Đại trạch Lãnh gia cũng tỉ lệ thuận với phát triển ở thành Kỳ Vân. Kiến trúc mới lạ, độc đáo gợi lên hơi thở cao quý, sang trọng chiếm cứ một khoảng không gian vô cùng lớn.
Đại trạch Lãnh gia cũng được xem như là Phủ Thành Chủ nhưng lại chỉ rất khiêm tốn khắc hai chữ " Lãnh Phủ" như rồng bay phượng múa trên tấm mộc làm bằng gỗ trầm hương đặt uy nghi ở cửa lớn.
Lạc Y chỉ đánh giá sơ qua nhưng cũng phải thừa nhận phong cách của Lãnh gia chủ không thể chê vào đâu được.
Người như vậy làm sao có thể là người yếu đuối nhu nhược mà thiên hạ đồn thổi đây? Xem ra bên trong nhất định có nội tình.
Ngoài đại môn có bốn môn đệ đang nghiêm túc gác cửa. Thấy Lãnh Hàn Thần nắm tay Lạc Y đi vào đầu tiên là nghi hoặc nhưng rất nhanh liền cung kính cúi đầu hô.
" Cung ngênh Thiếu gia về phủ!"
Lãnh Hàn Thần gật nhẹ đầu, nắm lấy tay Lạc Y, nghiêm túc nói.
" Tới chào hỏi Thiếu phu nhân một chút!"
Bốn môn đệ vừa nghe ba chữ " Thiếu phu nhân" liền ngơ ngác. Tiểu cô nương trước mặt nhìn chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, gương mặt xinh đẹp như vẽ, trên người phảng phất hơi thở cao quý mà mạnh mẽ. Khí chất bất đồng này khiến cho tiểu cô nương trở thành một kiệt tác tuyệt đại phong hoa, nhưng vẫn còn quá nhỏ tuổi. Thật không nhìn ra thiếu gia còn có sở thích luyến đồng a!
Cố gắng nhịn xuống kinh ngạc trong đáy mắt, bốn môn đệ đều cung kính cúi đầu.
" Gặp qua Thiếu phu nhân!"
Lạc Y từ lúc nghe Lãnh Hàn Thần giới thiệu đã không nhịn được trợn trắng mắt, khoé môi cũng mãnh liệt run rẩy theo.
Nàng còn nhỏ, mới có mười ba tuổi thôi a! Có ai gọi đứa bé mười ba tuổi là Thiếu phu nhân không? Ở hiện đại tuổi này vẫn còn là trẻ trâu, chưa tới vị thành niên đâu.
Trẻ con cổ đại có phải phát triển quá sớm hay không?
Lạc Y không khỏi cảm khái trong lòng. Đối với bốn môn đệ nghiêm túc gọi nàng " Thiếu phu nhân" trực tiếp không để ý.
Có lão thiên làm chứng, nàng không phải khinh thường mà nàng không biết nên nói gì đây!
Khoé môi Lãnh Hàn Thần cong lên, trong lòng vô cùng vui sướng. Hắn chính là muốn khẳng định địa vị của nàng, đem nàng trở thành nương tử của hắn a!
Lạc Y híp mắt nhìn Lãnh Hàn Thần, rất không lưu tình nhéo mạnh vào eo hắn.
Lãnh Hàn Thần cau chặt chân mày, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh. Nương tử ra tay đúng là không nhẹ!
Lãnh Hàn Thần không dám để lộ gì, chỉ có thể bày ra bộ mặt đáng thương hề hề đưa Lạc Y vào Lãnh phủ.
Bốn môn đệ nãy giờ đứng bên cạnh đã ngạc nhiên đến mức hoá đá. Người vừa bày ra biểu cảm quái dị kia có thật là thiếu gia của bọn hắn không vậy?
Nghĩ đến vẻ mặt kia xuất ra từ vị Thiếu gia tuấn tú muôn đời lạnh nhạt kia không khỏi rùng mình một cái.
Chắc là nhìn lầm đi!
Chỉ trong chốc lát, hình tượng của Lãnh Hàn Thần trong lòng chúng môn đệ đã vỡ tan tành thành mảnh vụn. Thế nhưng đương sự vẫn không hề hay biết mà vẫn hồn nhiên lấy lòng nương tử nhà mình.
" Y nhi... Y Y... Nương tử à!"
" Chàng đừng gọi buồn nôn như vậy có được không?"
Lạc Y vô cùng bất đắc dĩ chống nạnh trừng mắt với Lãnh Hàn Thần. Tay nhỏ bé không khỏi nhu nhu trán. Có ai có thể nói cho nàng biết Lãnh Hàn Thần tuấn tú tà mị và người trước mắt thế nào lại là cùng một người hay không?
Lãnh Hàn Thần cười đến xuân phong đắc ý, nhưng hắn còn chưa kịp trả lời gì thì một âm thanh chua ngoa lại vang lên.
" Là ai tuỳ ý tiến nhập Lãnh phủ, biết điều thì lăn ra cho ta!"