Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp ứng. Lúc này Lã Phụng Tiên còn chưa phải Ngọc Diện Ôn Hầu từng trải qua vô số khốn cảnh, cuối cùng mới nhận được truyền thừa của Ma Thần. Mặc dù hắn đã bước vào giang hồ vài năm, cũng coi như từng thấy lòng người hiểm ác ra sao, nhưng hắn vẫn tự tin vào mắt nhìn người của mình. Đáng tiếc sự thật lại chứng minh mắt nhìn người của Lã Phụng Tiên quả thật chẳng ra sao cả. “Đúng rồi, Sở huynh, ngươi định làm thế nào?” Sở Hưu thuật lại cẩn thận kế hoạch của mình cho Lã Phụng Tiên, sau khi nghe xong, Lã Phụng Tiên chần chừ một lát rồi nói: “Làm vậy có tàn nhẫn quá không?” Sở Hưu trầm giọng nói: “Lã huynh, phương thức làm việc của ta khác với ngươi. Làm phải tới cùng, nhổ cỏ tận gốc, nhìn thì tàn nhẫn nhưng lại tránh được rất nhiều phiền toái. Tỷ như lần này vì sao ta bị người ta vây giết? Chẳng phải vì không nhổ tận gốc Trương gia ư? Đương nhiên khi đó Trương Bách Đào không có mặt tại Trần gia, ta cũng không cách nào xuất thủ. Nhưng lần này có cơ hội, ta đương nhiên không lưu thủ rồi. Bất quả nếu Trần Đồng kia thật sự lợi dụng ngươi, vậy vật của Trần gia cũng giao cho ngươi, ta chỉ lấy đồ mà thôi.” Lã Phụng Tiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Hắn không phải kẻ lòng dạ đàn bà, chỉ có điều một số lúc hắn khá dễ tin người khác mà thôi. Đây là ưu điểm của hắn nhưng cũng là khuyết điểm của hắn. Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Đồng đã tới tìm Lã Phụng Tiên, vội vàng nói: “Lã đại ca, huynh xử lý xong mọi việc chưa?” Lã Phụng Tiên vẫn chưa nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp đi tới, vỗ vỗ lên vai Trần Đồng mỉm cười hào sảng nói: “Vị huynh đệ này không cần lo lắng như vậy. Ta và Lã huynh đã quyết định rồi, chuyện của Trần gia ngươi lần này không phiền tới Tụ Nghĩa Trang, người ta cũng chưa chắc đã có thời gian để ý tới mấy việc lặt vặt thế này. Cứ để ta và Lã huynh xuất thủ là được. Hôm qua ngươi tới hơi gấp về hơi nhanh, ta còn chưa kịp tự giới thiệu. Tại hạ Sở Hưu, cũng là bằng hữu của Lã huynh.” Sắc mặt Trần Đồng hơi đổi, hắn cố nặn ra một nụ cười nói: “Sở huynh, chuyện này nên mời Tụ Nghĩa Trang ra tay thì hơn, tam đại thế lực cộng lại lên tới gần mười Tiên Thiên, không dễ chọc đâu.” Sở Hưu tùy ý khoát tay chặn lại nói: “Mười Tiên Thiên thì đã sao? Ngươi không phải Tiên Thiên, lúc nào ngươi lên tới cảnh giới này mới biết. Cho dù cùng cảnh giới Tiên Thiên, thực lực không phải như nhau, cùng là Tiên Thiên chênh lệch cũng rất lớn.” Lã Phụng Tiên cũng gật đầu nói: “Sở huynh nói không sai, thật ra mình ta cũng đủ rồi, có điều giờ có thêm Sở huynh, vậy ta càng nắm chắc hơn.” Nghe thấ Lã Phụng Tiên cũng nói như vậy, Trần Đồng rất bắc dĩ, chỉ có thể nói: “Vậy làm phiền hai vị.” Vị trí của Trần gia trong Hàn Giang Phủ Lâm Trung Quận, cách Lữ Dương Sơn không xa, chỉ có một ngày đường, cho nên hôm qua Lã Phụng Tiên xuất hiện, Trần Đồng cũng đã đuổi tới. Lúc này trong Hàn Giang phủ, gia chủ Trần gia Trần Nguyên Trực cùng các trưởng lão Trần gia, đệ tử chi thứ, tất cả đều đang lo lắng chờ Trần Đồng trở về. Mở hộp báu ra bảo bối, kết quả lại dẫn tới họa sát thân, chuyện này cũng không hiếm thấy. Đúng như suy đoán của Sở Hưu, Trần gia không phải kẻ ngốc, phương thức giải quyết việc này tốt nhất chính là giao Tử Diệp Thù Du ra. Ta không đấu nổi ba nhà các ngươi thì ta giao ra, ba nhà các ngươi ai thắng thì cầm, ta không tham gia. Nếu chặn được tham niệm nhận thua, vậy mọi chuyện rất đơn giản. Nhưng chí bảo đã trên tay, Trần gia không cam tâm đưa gốc linh dược lục chuyển ra ngoài như vậy, cho nên cuối cùng Trần Nguyên Trực nghĩ ra một đối sách. Đó chính là có thể giao Tử Diệp Thù Du này ra, nhưng không thể cho ba thế lực như Hắc Hổ Bang được, có đưa phải đưa cho Tụ Nghĩa Trang! Tặng cho thế lực như Hắc Hổ Bang, bọn họ chẳng những không cảm kích ngược lại còn âm thầm mỉa mai Trần gia bọn họ nhận được bảo bối nhưng không tự gánh nổi. Nhưng nếu tặng cho Tụ Nghĩa Trang, vậy coi như Trần gia có được chút xíu quan hệ với Tụ Nghĩa Trang, đủ khiến họ được lợi không ít. CHo nên khi biết Lã Phụng Tiên xuất hiện tại Lữ Dương Trấn, hắn lập tức phái Trần Đồng tới tìm Lã Phụng Tiên, muốn nhờ thanh danh của Lã Phụng Tiên móc nối liên lạc với Tụ Nghĩa Trang. Ngay lúc Trần Nguyên Trực cùng mọi người trong Trần gia nóng lòng chờ đợi, một hạ nhân chậm rãi đi tới, lớn tiếng nói: “Lão gia! Thiếu gia trở về, còn dẫn theo hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên!” Trần Nguyên Trực nghe vậy lập tức vui mừng, có thể dễ dàng phái hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên như vậy chắc chắn là Tụ Nghĩa Trang rồi! Hắn lập tức ra ngoài nghênh đón, khi nhìn thấy Trần Đồng cùng Sở Hưu và Lã Phụng Tiên sau lưng hắn, gương mặt Trần Nguyên Trực lập tức mỉm cười khiêm tốn: “Hai vị này chắc hẳn là tuấn kiệt trẻ tuổi của Tụ Nghĩa Trang rồi? Lần này Trần gia ta vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền Tụ Nghĩa Trang phải xuất thủ, quả thật rất xấu hổ. Ta đã chuẩn bị yến tiệc bày rượu mời hai vị.” Gương mặt Sở Hưu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đáp: “Chút chuyện nhỏ này đúng là không nên phiên tới Tụ Nghĩa Trang, cho nên hai chúng ta mới tới.” Trần Nguyên Trực cảm thấy lời này không đúng, bên đối diện Trần Đồng đã cười khổ nói: “Vị này chính là hảo hữu của con, Tiểu Ôn Hầu Lã Phụng Tiên. Còn vị này là hảo hữu của Lã đại ca, Sở Hưu thiếu hiệp.” Nghe xong câu này, Trần Nguyên Trực không khỏi nhíu mày. Hắn vốn định mời Tụ Nghĩa Trang tới, ngươi dẫn bọn họ đến đây làm gì? Trần Nguyên Trực chắp tay với Lã Phụng Tiên và Sở Hưu nói: “Hai vị tới giúp Trần gia ta , Trần gia ta vô cùng cảm kích. Có điều tình hình Trần gia bây giờ đã như vậy, vẫn nên mời Tụ Nghĩa Trang tới mới thêm an toàn.” Nghe xong lời này, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm uống nói: “Trần gia chủ, ngươi nói vậy là ý gì?” Trần Nguyên Trực vội vàng đáp: “Sở thiếu hiệp xin nghe…” Sở Hưu trực tiếp vung tay ngắt lời Trần Nguyên Trực nói :”Ta không phải thiếu hiệp gì, cũng chẳng quen làm thiếu hiệp. Chuyện lần này là Trần gia các người tới nhờ Lã huynh, ta nể mặt Lã huynh lắm mới tới giúp Trần gia các người. Kết quả giờ các người lại nói muốn tìm người của Tụ Nghĩa Trang. Thế là ý gì? Coi thường chúng ta à? Lã huynh là bằng hữu với con trai ngươi, hắn không so đo mấy thứ này. Nhưng ta không thân cũng chẳng quen gì với ngươi, ta tới đây giúp các ngươi một tay, kết quả Trần gia các ngươi còn không thích chúng ta tới giúp nữa cơ đấy. Trần gia chủ, ngươi đừng trách ta nói khó nghe như vậy. Ngươi làm vậy đúng là đã nể mặt mà không cần! Sở Hưu bước tới, trên người tỏa ra một luồng uy áp nồng đậm khiến Trần Nguyên Trực không khỏi biến sắc. Khí thế mỗi người đều bắt nguồn từ thực lực cùng địa vị bản thân. Lúc trước tại Lữ Dương Trấn, Sở Hưu chém liền bốn võ giả Tiên Thiên cùng giai, trong đó thậm chí còn có tuấn kiệt giang hồ đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, chuyện này cũng khiến Sở Hưu nhận thức được trình độ của mình trên giang hồ rốt cuộc ra sao. Cho nên khi đối mặt với gia chủ một gia tộc nhỏ như Trần Nguyên Trực, khí thế trên người hắn áp đảo hẳn đối phương. Sở Hưu trực tiếp trừng mắt với Trần Nguyên Trực nói: “Trần gia chủ, dù sao hai người chúng ta cũng tới. Chuyện này mong ngài chỉ điểm xem nên làm gì đây. Đã tới tận nơi giúp mà người được giúp lại không đồng ý, đây là lần đầu ta gặp được chuyện như vậy đấy. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngài một câu, tính tình Sở Hưu ta không tốt như Lã huynh đâu.” Nghe câu nói mang ý uy hiếp của Sở Hưu, Trần Nguyên Trực tức tối mắng thầm. Hắn mắng Sở Hưu, cũng là mắng Trần Đồng, không tìm được người của Tụ Nghĩa Trang đến thì thôi, lại còn kiếm đâu ra một kẻ không nói lý như vậy, còn cưỡng ép hỗ trợ nữa. Nhưng giờ thì người cũng đã đến, cho dù Trần gia muốn tìm tới Tụ Nghĩa Trang cũng chẳng có đường nào. Chuyện này chỉ có thể để mặc như vậy, có điều nếu hai người bọn họ thật sự giúp Trần gia bọn họ bảo vệ được linh được kia, vậy bọn họ cũng không lỗ vốn. Trần Nguyên Trực cười khổ chắp tay nói: “Vậy phải nhờ hai vị đại hiệp rồi.” Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Chuyện này đơn giản thôi mà, lúc tới đây ta đã có kế hoạch rồi. nếu ba nhà bọn họ kiêng kỵ lẫn nhau không xuất thủ, vậy chúng ta giúp bọn họ phá hỏng thế cân bằng này là được. Có điều chúng ta cần một vật để phá hỏng thế cân bằng này, Trần gia chủ, ngươi đưa Tứ Diệp Thù Du kia cho chúng ta dùng một lát.” Trần Nguyên Trực lập tức biến sắc: “Sở thiếu hiệp định dùng thứ này làm gì?” Sở Hưu thản nhiên nói: “Không có con mồi đủ sức hấp dẫn ta lấy gì để phá vỡ thế cân bằng của ba nhà kia đây> Chẳng lẽ Trần gia chủ còn lo chúng ta tham ô Tử Diệp Thù Du kia chắc? Cho dù Trần gia chủ không tin được ta, chẳng lẽ cũng không tin vị La huynh sau lưng ta sao?” Lã Phụng Tiên vẫn không nói một lời. Trước khi đến hắn cùng Sở Hưu đã thương lượng với nhau, tất cả đề do Sở Hưu đứng ra. Giờ nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng đáp: “Trần gia chủ, Lã Phụng Tiên ta tuy không phải người tốt lành gì nhưng cũng biết thứ gì có thể lấy, thứ gì không thể lấy. Nếu ngươi không tin có thể hỏi thử Trần huynh xem Lã Phụng Tiên ta có đáng tin cậy hay không?” Trần Nguyên Trực vội vàng nói: “Tại hạ không có ý này.” Nói xong, Trần Nguyên Trực nháy mắt với hạ nhân, chỉ chốc lát sau hạ nhân kia bưng một cái hộp đi tới. Đây là một hộp báu, có điều chất liệu lại bằng gỗ, rất hiếm thấy. Trần Nguyên Trực không giao hộp báu cho Sở Hưu và Lã Phụng Tiên mà trực tiếp giao cho Trần Đồng; “Dẫu sao đây cũng là việc của Trần gia, không thể để mình hai vị thiếu hiệp tới làm được. Con cũng đi cùng đi, giúp hai vị thiếu hiệp một tay.” Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười như có như không, sắc mặt Lã Phụng Tiên lại không chút biểu tình, nhưng rõ ràng lúc này hắn cũng thấy không thoải mái. Thái độ của Trần Nguyên Trực rõ ràng là không tin bọn họ, sợ bọn họ lấy mất Tử Diệp Thù Du này.