Kì Tài Giáo Chủ

chương 96: cầu viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong số công pháp tu luyện đôi tay, Thiết Sa Chưởng hoặc Liệt Kim Thủ của Đinh Khai Sơn quán chủ võ quán Khai Sơn ở Thông Châu Phủ lúc trước thật ra đều là võ công cấp thấp, chủ yếu tu luyện bắp thịt và khí huyết. Nhưng Ô Kim Chưởng của lão tứ Nhạc gia trước mắt lại trực tiếp khống chế cương khí ngưng tụ trên hai tay tạo thành màu vàng sậm, sau khi đại thành thậm chí có thể đối đầu với bảo binh tứ chuyển trở lên, thậm chí có cả một bộ chưởng pháp chuyên để phối hợp. Cấp bậc ít nhất cũng là tứ chuyển, thậm chí không kém hơn Trấn Sơn Kiếm Pháp bí truyền của Nhạc gia bao nhiêu. Sở Hưu thản nhiên nói: “Ồ, ẩn giấu thật sâu. Bộ chưởng pháp này chắc không phải của Nhạc gia các người, những người khác sợ là không biết?” Lão tứ Nhạc gia sắc mặt âm trầm, không nói gì. Chín chi chính của Nhạc gia, khi chưa người nào bước vào Ngoại Cương cảnh, ai cũng muốn tranh đoạt chức vị gia chủ đời tiếp theo, Ô Kim Chưởng này vốn chuẩn bị dùng để tranh đoạt vị trí gia chủ, giờ lại bị ép dùng ra. May mà giờ đám thủ hạ của hắn đều đã bỏ chạy, không ai chứng kiến. Chỉ tiếc, tiếp đó hắn mới hiểu, tới giờ khắc này có ai trông thấy hay không đã không quan trọng! Trong đao thế liên miên, lão tứ Nhạc gia thi triển Ô Kim Chưởng tới hất nước không lọt, lấy dùng bàn tay trần kháng cự lưỡi đao, cơ hồ là dùng nội lực bản thân tiêu hao nội lực Sở Hưu. Nhưng hắn lại không biết, cho dù so đấu tiêu hao nội lực, với nội lực kinh người mà Sở Hưu tu luyện được từ Tiên Thiên Công, y cũng có thể mài chết đối phương. Có điều Sở Hưu lại không muốn đấu tiêu hao như vậy, Kim Ô Chưởng này khi đối kháng với binh khí sắc bén như đao kiếm quả thật không tệ,nhưng nếu đấu với chưởng lực mạnh hơn nó như Tử Diệp Thù Du thì sao? Tay trái Sở Hưu nổi lên một lớp màu tím đậm, đồng thời lực lượng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bùng phát, phủ thêm một màu đỏ máu tĩnh mịch bên trên màu tím. Môt chưởng này đánh ra, đánh thẳng vào Kim Ô Chưởng của lão tứ Nhạc gia, lập tức phát ra tiếng nổ của cương khí. Sở Hưu lui lại phía sau một bước nhưng lão tứ Nhạc gia lại kêu lên thê lương bi thảm. Màu vàng sậm trên tay hắn đã biến mất, thay vào đó là màu tím sẫm. Toàn bộ cánh tay lão tứ Nhạc gia run lên bần bật, chưởng lực Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ nhập thể, theo kinh mạch trong cánh tay hắn lan tràn khắp toàn thân, nội lực căn bản không cách nào trấn áp luồng nhiệt lực kinh khủng kia. Lão tứ Nhạc gia chỉ cảm thấy thân thể như bốc cháy, ngã lăn trên mặt đất kêu rên thê thảm. Nỗi đau lúc này của hắn còn mãnh liệt hơn người bị ném vào đống lửa, bị đốt chết. Đó là cảm giác bị thiêu đốt từ tận trong xương tủy, ngọn lửa bình thường đâu thể sánh nổi lực lượng của Tử Dương Ma Diễm. “Giết ta đi! Mau giết ta đi!” Lão tứ Nhạc gia điên cuồng gào thét. Trước đó hắn còn nghĩ cách trốn thoát nhưng giờ chỉ hận không thể lập tức chết đi. Loại cảm giác sống không bằng chết như vậy, không ai muốn chịu thêm dù chỉ một giây. Sở Hưu trực tiếp đi tới đâm thẳng đao vào ngực lão tứ Nhạc gia, lạnh nhạt nói: “Thật ra một số thời điểm ta vẫn rất lương thiện, không nỡ nhìn người khác chịu khổ.” Rút đao ra, ánh mắt lão tứ Nhạc gia lộ vẻ giải thoát. Có lẽ hắn là người duy nhất chết trên tay Sở Hưu mà không cảm thấy không cam lòng, ngược lại còn thấy thoải mái. Nói lại thì đây là lần thứ hai Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, lần đầu dùng là tập kích liên hoàn, một chưởng trực tiếp đánh nát tâm mạch đối thủ, cho nên Sở Hưu chỉ cảm thấy chưởng pháp này có uy lực rất lớn, không thấy chỗ nào đặc biệt. Còn lần sử dụng này lại khiến Sở Hưu thấy được điểm kinh khủng của môn công pháp này. Trong cùng cấp bậc, gần như không võ giả nào dùng nội lực bản thân trấn áp được Tử Dương Ma Diễm kia. Có thể nói sau này Sở Hưu đối địch với kẻ khác, chỉ cần đối thủ trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ này, hoặc phải tiêu hao chân khí trấn áp lực lượng của Tử Dương Ma Diễm; hoặc như lão tứ Nhạc gia, căn cơ quá kém, cho dù hao hết chân khí cũng không áp chế nổi, bị Tử Dương Ma Diễm thiêu đốt, sống không được chết cũng chẳng xong. Đương nhiên còn một loại người nữa, đó là gắng gượng chịu nỗi đau kinh khủng này tiếp tục giao thủ với Sở Hưu, dù sao uy năng của Tử Dương Ma Diễm tuy rất lớn nhưng không phải chạm vào là chết. Có điều trong cùng cấp bậc có vẻ không mấy ai có ý chí cao như vậy, trừ phi ngươi luyện tới mức không cảm thấy đau. Có thể trở thành một phần của ma công chấn kinh thiên địa, áp đảo quỷ thần Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, uy năng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đương nhiên không kém. Nhấc theo thi thể lão tứ Nhạc gia, Sở Hưu đuổi theo hướng một võ giả Nhạc gia bỏ chạy. Lần này đám võ giả Nhạc gia bỏ chạy tứ tán, Sở Hưu cũng không thể đuổi theo giết hết được, nhưng muốn đuổi kịp một bộ phận trong số đó lại không vấn đề. Khi võ giả kia bị Sở Hưu đuổi kịp, quả thật đã sợ tới sắp tè ra quần. Có điều Sở Hưu lại không giết hắn, chỉ ném thi thể lão tứ Nhạc gia cho hắn rồi thản nhiên nói: “Mang thi thể về Nhạc gia, thuận tiện nhắn cho Nhạc gia một câu. Thanh Long Hội ta không giết người vô tội, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ. Có hiểu không?” Võ giả Nhạc gia kia cái hiểu cái không, nhưng cũng vội vàng gật đầu, không dám nói nửa lời. … Trong đại sảnh Nhạc gia, Nhạc Hạc Niên đứng chính giữa, tám võ giả Nội Cương cảnh giờ chỉ còn sáu người. Nhìn thi thể lão tứ Nhạc gia trên mặt đất, sắc mặt đám người đều âm trầm bất định. Chết liền hai võ giả Nội Cương cảnh, còn mất vài trăm hạ nhân, đây quả thất là tổn thất lớn đối với Nhạc gia. Võ giả mang thi thể lão tứ Nhạc gia về run rẩy nói “Sát thủ Nhạc gia kia nói Thanh Long Hội bọn họ không giết người vô tội. Hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.” Lời vừa nói ra, mọi người đều vô thức nhìn về phía Nhạc Lư Xuyên trong góc. Sát thủ Thanh Long Hội kia đã nói rất rõ, những người bị giết trong thời gian qua đều là người vô tội, mà mục tiêu của sát thủ kia chỉ là Nhạc Lư Xuyên. Bị mọi người nhìn như vậy, Nhạc Lư Xuyên theo bản năng rụt cổ lại. Nhạc Hạc Niên ho khan một tiếng, lúc này mới khiến ánh mắt mọi người chuyển lại người mình. “Lão tứ bị sát thủ Thanh Long Hội giết chết, những người khác có chạy thoát không?” Đệ tử kia chần chờ một chút rồi nói: “Mặc dù Tứ gia chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội nhưng cũng cầm chân đối phương được một lúc. Hơn nữa sát thủ kia lại đuổi theo tôi, lãng phí thêm một thời gian nữa, những người khác chắc đã chạy thoát.” Nhạc Hạc Niên trầm giọng: “Chạy thoát thì tốt, chạy thoát sẽ có người đưa được tin tới Thần Vũ Môn.” Lúc này lão tam Nhạc gia, Nhạc Đông Hành đột nhiên nói: “Phụ thân đại nhân, không thể tiếp tục như vậy được! Thần Vũ Môn ở đất Yến Nam, còn nơi này là Yến Đông! Mỗi lần tới lui đều mất gần một tháng, trong thời gian này Nhạc gia chúng ta sẽ tổn thất tới mức nào? Chuyện hôm nay đã chứng minh, sát thủ Thanh Long Hội kia mặc dù cường đại nhưng lại chỉ có một mình mà thôi. Nếu Nhạc gia chúng ta trực tiếp rời khỏi, mọi người bỏ đi tứ tán. Vậy sát thủ Thanh Long Hội kia giết được một người hai người chứ làm sao giết hết được cả Nhạc gia chúng ta?” Một số đệ tử Nhạc gia hai mắt sáng lên, đây quả thật là lựa chọn tốt. So với ở lại đây bị sát thủ Thanh Long Hội lần lượt đánh lén giết chết, vậy chẳng bằng trực tiếp rời khỏi. Cũng như những hạ nhân bỏ trốn trước kia, mặc dù bọn họ đã không tính là người của Nhạc gia nhưng chí ít cũng giữ được tính mạng. Có điều Nhạc Hạc Niên lại lập tức lắc đầu nói: “Không được! Tuyệt đối không được! Lão tam ngươi chỉ lo giữ mạng, nhưng ngươi có nghĩ tới thanh danh của Nhạc gia ta hay không? Nhạc gia ta xây dựng cơ nghiệp ở Bắc Lăng Phủ này đã mấy đời, mất bao năm mới có được thế lực lớn như vậy, trở thành đại thế gia đứng đầu cả Lâm Trung Quận này. Kết quả giờ lại bị một người ép phải rời khỏi, như vậy Nhạc gia ta làm gì còn danh tiếng nữa? Trước mắt Lư Xuyên đang chuẩn bị thông gia với Thần Vũ Môn. Mặc dù bên Thần Vũ Môn không so đo Nhạc gia ta là gia tộc nhỏ. Nhưng ngươi nghĩ Yến Hoài Nam chịu gả con gái cho một thế gia hèn nhát vừa bị người ta dọa đã bỏ chạy ư? Còn nữa, Nhạc gia ta có bao sản nghiệp tại Bắc Lăng Phủ này, những thứ khác có thể cầm theo, nhưng chúng ta làm sao chuyển những sản nghiệp đó đi được?” Những lời này của Nhạc Hạc Niên viện đủ lý do, Nhạc Đông Hành chỉ có thể cúi đầu nhưng trong mắt lại lóe lên chút âm trầm. Mặc dù ngoài miệng Nhạc Hạc Niên nói là vì thanh danh của Nhạc gia, thật ra là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của Nhạc Lư Xuyên, sợ cuối cùng chuyện thông gia với Thần Vũ Môn xảy ra sự cố. Nhạc Đông Hành nghĩ mãi mà không hiểu, vị phụ thân này của hắn khi tráng niên cũng là một nhân vật phong vân trong giới võ lâm Yến Đông, thậm chí từng có chút giao tình với trang chủ Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang. Kết quả giờ càng già lá gan lại càng nhỏ, chỉ chăm chăm muốn bò lên bắp đùi Thần Vũ Môn. Ngày xưa Nhạc gia bọn họ không bám vào Thần Vũ Môn chẳng phải cũng lên tới địa vị như ngày hôm nay hay sao? Nhìn đám người trong phòng nghị sự, Nhạc Hạc Niên vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần tin tức được truyền ra ngoài, Thần Vũ Môn nhất định sẽ phái người tới. Nhạc gia ta truyền đời cả trăm năm, sóng gió gì chưa từng trải qua? Lại qua một tháng nữa, đến lúc đó người của Thần Vũ Môn tới, sát thủ Thanh Long Hội kia chắc chắn sẽ phải đền tội!” Mọi người ở đây bất luận có đồng ý hay không đều chỉ có thể gật đầu. Nhưng ai biết được một tháng tới Nhạc gia lại sẽ chết bao nhiêu người?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio