Máy bay hạ cánh xuống thành phố C, Minh Dục đang nhắm mắt nghỉ ngơi thoáng chốc đã mở to ra, nhìn ngắm chiếc sân bay quen thuộc. Trước kia, khi đi công tác về nhà rất thoải mái —— Thành phố này chưa bao giờ khiến anh cảm thấy áp lực như bây giờ.
Đêm hôm trước trằn trọc mãi không ngủ được, khó khăn lắm mới có thể chợp mắt được một lúc trên máy bay, tinh thần cũng vì thế mà tốt lên không ít. Anh quyết định không liên lạc với Phương Thư Giai nữa, mà chỉ giống như khi cuối tuần trở về nhà, tắm rửa thay quần áo, coi như bản thân chưa từng hẹn gặp đối phương.
Thế nhưng vừa mới bật điện thoại lên, thông báo tin nhắn lại liên tục bắn ra.
[ Đăng Các Mộng Ức: Chẳng lẽ yêu cầu gặp mặt để nói chuyện rõ ràng rất quá đáng sao? ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Nếu anh không nói gì, em sẽ tới công ty anh ngồi xổm ở đó! ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Trả lời em một câu thôi, có được không? Xin anh đó. ]
Anh vẫn chẳng thể bỏ qua được.
[ L: Lừa em đấy, công ty là tôi bịa ra. ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Còn có điểm chuyển phát nhanh ở gần nhà anh! ]
[ L: Cũng là lừa em. ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Vậy hẹn gặp em thì sao? ]
[ L: Đương nhiên cũng là lừa em. ]
Phương Thư Giai không thể tin nổi. Hắn đã từng ân hận và tự trách bản thân, khi ấy, đối mặt với một người xa lạ không gặp được, không thể chạm đến trên mạng, hắn đã bộc bạch toàn bộ với đối phương, tựa như chị dâu Tường Lâm, không chút nghĩ suy mà kể không ngừng.
Từ trước đến giờ, L luôn nghiêm túc trả lời tin nhắn. Phần lớn thời gian, L quả thực có chút cứng nhắc bảo thủ, hoàn toàn không tương thích với chiếc app gạ chịch này. Bọn họ tán gẫu về những chuyện gặp được trong cuộc sống hàng ngày, từ chú mèo hoang dưới lầu cho tới gã đồng nghiệp đáng ghét, còn nói về tình hình kinh tế hiện tại cùng những vấn đề triết học mà hắn mù tịt.
Dịu dàng, khoan dung, thông thái, khẳng khái, L sở hữu hết thảy đặc tính của một người bạn trai lý tưởng. Gặp được nhau ở thời điểm khuyết thiếu tình cảm nhất, Phương Thư Giai không thể không cảm mến đối phương.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có thói quen ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’, bốn chữ “cứ như vậy đi” chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn. Cho dù có phải truy đuổi đến chân trời góc bể, thì đối phương nhất định phải cho hắn một lời giải thích rõ ràng.
[ Đăng Các Mộng Ức: Anh lừa em cái gì? Nếu em nói em căn bản không để ý chuyện bị lừa dối, chỉ muốn được gặp anh thì sao?]
[ L: Nếu tất cả những gì tôi nói đều là lừa em, thực ra tôi vừa già vừa xấu, em cũng không để ý sao?]
[ Đăng Các Một Ức: Đương nhiên là không để ý. ]
[ L: Vậy nếu tôi đã kết hôn, em cũng không để ý ư? ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Chúng ta thử một chút chẳng phải sẽ rõ à?]
[ L: Nếu tôi căn bản không phải là đàn ông thì sao? ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Có lẽ vì anh, em có thể thử yêu đương với phụ nữ. ]
[ L:….. ]
Phương Thư Giai quá hiểu L, luận về tranh cãi, L làm sao có thể thắng nổi hắn chứ. L muốn tỏ vẻ không biết xấu hổ, hắn còn có thể vô liêm sỉ hơn cả đối phương cơ mà. Phương Thư Giai lúc này đã nóng máu, những thứ khác đều quẳng hết ra chuồng gà, chỉ muốn đấu khẩu một trận ra ngô ra khoai.
Chỉ có điều L lại không nói gì nữa. Phương Thư Giai phiền muộn bắt đầu túm tóc bứt tai, cuối cùng vẫn quyết định thả điện thoại xuống. Mặc dù cuộc hẹn tối nay đã bị huỷ, nhưng mà hắn vẫn phải ra ngoài, giải quyết những chuyện ban sáng chưa hoàn thành. Tuy là ngày nghỉ, nhưng trong nhà thầy hướng dẫn lại chẳng có ai, hắn phải tới để cho mèo ăn.
Ông trời không chiều lòng người, tâm tình vốn dĩ đã không tốt lại đụng phải ngày âm u. Thời tiết thật ra cũng không quá tệ, chỉ có một chút mưa lạnh cuối thu. Chẳng qua gió cũng không nhỏ, dưới bầu trời mờ mịt là một thảm lá khô bị mưa xối ướt nhẹp, gió thảm mưa sầu, bi ai đến mức khiến người ta buồn phiền.
Hắn cầm một chiếc ô ra ngoài, bước chân đi tới tàu điện ngầm lại có chút do dự. Cuối cùng xoay bước đi bộ về phía điểm chuyển phát nhanh mà L gửi lúc trước. Rất gần nhà, không đến một trạm tàu điện ngầm, nhưng phải hứng trọn gió mưa rỏ xuống từ vành ô, khiến Phương Thư Giai không khỏi sinh ra một loại thê lương giống như bị vứt bỏ.
Sao hắn có thể chịu được nỗi ấm ức này cơ chứ!
Mặc dù sống ở khu lân cận, nhưng Phương Thư Giai vừa mới chuyển tới chưa được bao lâu, bình thường cũng chẳng ra ngoài đi dạo, không quá quen thuộc với nơi này. Hắn run run tìm khu dân cư ở gần đây, hi vọng có thể phát hiện ra một chút dấu vết còn sót lại. Dẫu L đã nói là lừa hắn, nhưng thành phố C lớn như vậy, tại sao lại cố tình chọn chỗ này chứ? Nhất định là phải có nguyên nhân nào đó.
Đang nhìn điện thoại để phán đoán toà nhà cao tầng trước mặt là tiểu khu nào, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe có hành vi bất thường. Xe dừng cách đó không xa, có lẽ không thể gọi là dừng được, mà là di chuyển về phía trước với một tốc độ cực kỳ chậm rãi.
Nhìn kỹ lại, vậy mà lại là người quen —— Xe của Minh Dục, hắn quen thuộc vô cùng!
Đúng là thiếu cái gì thì có cái đó, Phương Thư Giai nhớ Minh Dục cũng sống ở gần đây, lập tức chạy tới chào hỏi.
Minh Dục nhìn thấy Phương Thư Giai nhiệt tình chạy đến, nhất thời không biết phải làm gì. Vốn dĩ anh muốn tìm mấy việc khác để phân tán lực chú ý, vì thể bèn chuẩn bị đem quần áo tới tiệm giặt ủi, tiện đường tới thăm công ty luôn. Chỉ là vừa mới ra khỏi cửa, lại nghĩ đến Phương Thư Giai muốn đến địa chỉ mình cho để ngồi xổm ăn vạ.
Tuy trong lòng cảm thấy không có khả năng, song anh vẫn nghĩ lỡ như là thật thì phải làm sao bây giờ? Đang lúc suy nghĩ miên man đã ma xui quỷ khiến mà lái ô tô đến đây. Không ngờ vừa đến ngã rẽ đã trông thấy Phương Thư Giai đang đứng che ô dưới mưa, không ngừng chà sát hai bàn tay, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.
Minh Dục nhất thời tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, mới do dự một hồi mà Phương Thư Giai đã sắp chạy đến đây rồi. Anh thở dài, hạ cửa xe xuống, trước khi Phương Thư Giai mở miệng bèn chủ động hỏi hắn: “Sao em lại ở đây?”
“Hả? Em…..” Phương Thư Giai ngẫm nghĩ, “Em đang đợi taxi. Tài xế bảo phía nhà em bị tắc đường, kêu em qua bên này đứng chờ.”
Hai người đều ôm tâm sự mà gật gật đầu, Minh Dục nói: “Không cần chờ, ngồi xe của tôi đi.”
“Không cần, không cần đâu! Vậy thì ngại lắm, đã nhiều lần như thế rồi! Em không gấp, đứng đợi thêm chút là được. Tiểu Minh tiền bối, anh cứ đi trước đi.”
“Tôi cũng không gấp.” Minh Dục nói, “Đã nhiều lần như vậy còn ngại cái gì nữa?”
Vốn dĩ anh muốn nói “trời lạnh thế này”, nhưng lời tới đến bên miệng lại có chút do dự, tự hỏi loại quan tâm này có thích đáng hay không, bèn sửa thành: “Em đi bệnh viện số Một phải không? Tôi tiện đường.”
Phương Thư Giai cũng không khách sáo nữa, ngồi trên xe suy nghĩ ngày lễ, tết nên tặng Minh Dục món quà gì để bày tỏ lòng cảm ơn. Bình thường túi quà đồ ăn vặt của tập đoàn Vị Tư rất có tác dụng, nhưng thoạt nhìn Minh Dục không giống người rất thích ăn quà vặt —— Anh bây giờ chắc hẳn cũng không thiếu thứ gì.
Nghĩ đến đây, Phương Thư Giai bỗng nhiên phát hiện có gì đó sai sai, hỏi: “Sao tiền bối lại trở về? Công tác xong rồi ư?”
“Cuối tuần về nhà một chuyến, buổi sáng hôm nay vừa mới trở về.”
“Vậy….. Công việc của anh có suôn sẻ không?”
“…..Suôn sẻ.” Nếu chỉ là công việc, xem như là suôn sẻ
Phương Thư Giai lặng lẽ liếc nhìn Minh Dục một cái, trông thấy vẻ tiều tuỵ chẳng thể che lấp được trên gương mặt anh. Phía sau kính mắt, làn mi thật dài yếu ớt rủ xuống, và những nếp nhăn ở cuối đuôi mắt càng trở nên rõ ràng. Trên cằm phiếm xanh, lún phún râu vẫn chưa kịp cạo sạch.
Công tác quả thực là vất vả. Phương Thư Giai im lặng không quấy rầy đối phương, có chút hối hận vì đã tiếp nhận ý tốt của Minh Dục.
Trái lại, Minh Dục lại chủ động hỏi hắn: “Sao trông em không được vui lắm, tâm trạng không tốt à?”
“Em á?” Phương Thư Giai kinh ngạc mà sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ hắn biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Hắn nói: “Đúng vậy, gặp phải một tên lừa đảo.”
Minh Dục có vẻ càng thêm kinh ngạc, chần chờ hỏi: “Vậy…..đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo cảnh sát gì chứ, cũng không phải chuyện cảnh sát có thể quản được.” Phương Thư Giai hàm hồ nói, “Coi như là mua được một bài học vậy.”
Bàn tay nắm vô lăng của Minh Dục siết chặt. Anh nói: “Quả thật có rất nhiều kẻ lừa đảo, chúng ta phải thời thời khắc khắc đề cao cảnh giác mới được.”
Phương Thư Giai thở dài: “Hàiiii, đúng thế. Nếu mọi người đều là người tốt giống như đàn anh Tiểu Minh thì tốt biết mấy.”
Minh Dục bất ngờ được phát thẻ người tốt, dở khóc dở cười hỏi lại: “Tôi, tôi có gì tốt chứ?”
“Đúng vậy.” Phương Thư Giai cười nói, “Anh đang muốn nghe em khen anh đúng không?”
Minh Dục nhớ đến những lời đã nghe tối hôm trước, có chút ngẩn ngơ, lồng ngực đau nhói, cười khổ nói: “Thôi khỏi.”
Minh Dục nghĩ, trông Phương Thư Giai lúc này có vẻ rất chân thành. Sao hắn có thể làm được hay vậy nhỉ?
Dọc đường đi hai người không nói gì nữa, chỉ có những tiếng hạt mưa yếu ớt đập vào kính, bị ngăn cách ở bên ngoài. Phương Thư Giai nhìn thấy con người, cây cối, xe cộ và những toà nhà vút qua trên đường, bỗng nhiên có chút nản lòng.
Cho dù tìm được L thì sao chứ? Biết bao nhiêu chuyện như vậy, sao hắn có thể nắm giữ được hết thảy?
Hắn bị quấy nhiều bởi những khúc mắc của bản thân, càng để ý thì lại càng không thoát ra được.
“Anh không cần có áp lực.” Hắn gõ một dòng chữ, “Nếu một ngày nào đó anh bằng lòng giải thích với em, em vẫn sẽ chờ anh.”
Tin nhắn vừa gửi đi, trong xe đồng thời vang nên một âm thanh rất nhỏ. Cả hai đều ngây ngẩn cả người, Phương Thư Giai có chút hoài nghi mà nhíu mày lại.
Tiếng chuông này rất nhỏ, rất ngắn ngủi, nhưng đối với hắn lại vô cùng quen thuộc —— Là thông báo từ người theo dõi đặc biệt trên Meet U. Khác với hoàn cảnh tràn ngập tạp âm trong tàu điện ngầm, trong ô tô vô cùng ấm áp và yên tĩnh, tiếng chuông nhỏ bé này cũng vì thế mà trở nên đặc biệt rõ ràng.
Phương Thư Giai nhìn chằm chằm màn hình, thời gian trong xe giống như ngừng lại, chỉ có cần gạt nước phía trước vẫn tận chức tận trách mà làm việc.
[Đăng Các Mộng Ức: Là anh…. đúng không?”
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên ——- Tuyệt đối không phải là trùng hợp.