Kĩ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó, Minh Dục đã học được một bài học mới: Tích luỹ nhiều chưa chắc sẽ phát huy ra được.

Đối mặt với sự thất bại của người yêu, bác sĩ Phương vẫn tích cực an ủi: “Mặc dù còn chưa đạt đến trạng thái lý tưởng nhất, song cũng đã có bước nhảy vọt về chất lượng rồi, đúng không? Chúng ta phải tiến hành tuần tự, mỗi lần chỉ cần tiến bộ thêm một chút là được. Tục ngữ có một câu rất hay, ‘khởi đầu thuận lợi cũng là một nửa thành công’. ”

“Nhưng người xưa cũng nói “Hành bách lý giả bán cửu thập.” Minh Dục trả lời.

() 行百里者半九十: Ý nói người đi quãng đường một trăm dặm, thì dặm cũng chỉ là mới bắt đầu một nửa. Làm bất cứ việc gì mà chỉ mới làm được chín mươi phần đã thỏa mãn, không làm tới cùng thì cũng chỉ giống như mới đi nửa chặng đường vậy.

“…Sao anh lại ngốc như vậy chứ!” Phương Thư Giai chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đừng nói nữa, em là bác sĩ, tất cả đều phải nghe theo em!”

Minh Dục bèn đáp: “Lần đầu tiên anh đến bệnh viện, em đã từng nói vợ chồng phải cùng nhau chữa bệnh. Xét từ góc độ này mà nói, thì em cũng là bệnh nhân.”

Phương Thư Giai:…

Ngày mai hắn sẽ đi mua một quyển 《Cầu Cứu Bác Sĩ Không Bằng Tự Mình Cứu Lấy Chính Mình》.

Mặc dù không có được đời sống tình dục sung sướng ngay lập tức, nhưng may mà Phương Thư Giai cũng không có tâm lý kỳ vọng quá nhiều. Cộng thêm việc bản thân là trai tân, hắn cũng không có đối tượng để so sánh. Cho nên nói, nếu chưa bao giờ gặp được đàn ông dũng mãnh, thì vẫn có thể chịu đựng được việc “bất lực”.

Minh Dục dường như không có hứng thú gì với chuyện đã có tiến bộ, chẳng qua trong lòng Phương Thư Giai vẫn không ngừng nghĩ cách để có thể “mỗi lần tiến bộ thêm một chút”. Suy cho cùng, tiền đề của việc “mỗi lần tiến bộ một chút” chính là “mỗi lần”, trước tiên phải tạo điều kiện để lăn giường đã, nhưng phải làm sao để bản thân trông không thèm khát đây? Chào anh, tối nay chúng mình trị bệnh nhé?

Đang lúc tưởng tượng về mấy chuyện bum ba la bum thì Hà Dao lại gọi điện đến: “Gần đây ông có liên lạc với đàn anh Thời Thanh không?”

Nghe được cái tên này, lông mày của Phương Thư Giai khẽ run lên một chút. Sao chỗ quái nào cũng thấy mặt gã chứ? Vậy mà còn có thể xuất hiện từ trong miệng Hà Dao?

“Sao thế? Bà tìm gã ta có việc gì?”

“Không phải tôi…” Hà Dao nói, “Là Nguyên Phong. Hình như cô ấy với đàn anh Thời Thanh xảy ra vấn đề rồi.”

Phương Thư Giai cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, “Hai người thân thiết như thế từ khi nào vậy?”

“Thì sau khi quen biết, lúc rảnh rỗi chúng tôi có hẹn nhau đi mua sắm với spa mấy lần. Tình hữu nghị giữa những người phụ nữ được thiết lập đơn giản thế đấy.” Hà Dao nói, “Chưa kể tôi còn là người có kinh nghiệm trong hôn nhân nữa, cô ấy đương nhiên muốn tìm tôi học hỏi rồi.”

Hai chữ “hôn nhân” lập tức nhắc nhở hắn về tính cấp bách của tình hình hiện nay. Phương Thư Giai đau đầu suy nghĩ một hồi, lúc trước hắn đã thương lượng với Minh Dục, trước khi hành động phải liên hệ với Nguyên Phong một tiếng. Bất kể là tố cáo nội bộ hay là công khai, thì mối quan hệ giữa Hà Dao và Triệu Thời Thanh cũng không phải là điều bí mật gì, khó tránh bị liên luỵ.

Quan trọng nhất chính là Nguyên Phong trông giống như kiểu con gái tương đối truyền thống, cho dù chia tay, có lẽ cũng không muốn làm to mọi chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn thành thật kể hết thảy mọi chuyện cho Hà Dao nghe.

Hà Dao rơi vào một khoảng trầm mặc dài lâu, vốn dĩ cô chỉ muốn giúp bạn mình hỏi thăm một chút về động thái của người yêu mà thôi. Nào ngờ hỏi mãi hỏi mãi, người yêu của bạn đã không còn, nghe hoài nghe hoài lại ăn được một quả dưa siêu to khổng lồ vòng khắp nhóm bạn bè của mình.

Cô không ngờ đến sẽ có chuyện như vậy xảy ra!

“Từ từ, ông chờ tôi thông não cái đã…”

Trong khi bản thân có thể chậm rãi tìm hiểu chuyện xưa của Minh Dục, thì Hà Dao lại bất ngờ nhận ngay một kích thẳng mặt, cho nên Phương Thư Giai vô cùng tri kỷ mà cho cô thời gian tiêu hoá mọi chuyện. Cuối cùng, sau một lúc suy nghĩ, Hà Dao mới lên tiếng: “Thực ra, Nguyên Phong đến tìm tôi là vì…cô ấy nhìn thấy lịch sử đặt phòng của Triệu Thời Thanh. Triệu Thời Thanh giải thích là việc công, nhưng cô ấy không tin lắm. Vì vậy mới tìm tôi hỏi, có ai có thể chứng minh anh ta thực sự là đặt phòng công tác không?”

“Ỷ vào việc Nguyên Phong không quen biết ai nhóm đồng nghiệp của gã đây mà.” Phương Thư Giai tức giận, “Cô ấy không sao chứ?”

“Cô ấy có thể có chuyện gì được?” Hà Dao thở dài, “Mất công tôi còn an ủi cô ấy đừng lo lắng quá, nói mình đã tiếp xúc với Triệu Thời Thanh không ít, trước kia anh ta chưa từng có bạn gái, trông không giống kẻ lăng nhăng gì cả.”

“Gã ta không lăng nhăng, mà là quan hệ bừa bãi, ok?!” Phương Thư Giai nói.

Cả hai đang suy tính nên hành động sớm một chút, vậy thì dứt khoát mượn cơ hội lần này, nói chuyện rõ ràng với Nguyên Phong. Chỉ là hai người đàn ông như bọn họ đột nhiên đến tìm Nguyên Phong cũng không được hay lắm, vừa hay hiện tại có thể nhờ Hà Dao hẹn giúp.

Dù sao thì Triệu Thời Thanh cũng không phải kẻ ngốc, Phương Thư Giai còn đặc biệt dặn dò Hà Dao không được kể chuyện Minh Dục cũng có mặt. Cho nên Nguyên Phong cứ như vậy mà đi dạo phố giải sầu với Hà Dao, cô nàng cũng biết hôm nay Hà Dao có hẹn thêm hai người bạn nữa. Thời điểm bọn họ đến quán trà, Nguyên Phong còn tươi cười hỏi: “Bạn của chị đâu?”

“Có lẽ là bị tắc đường rồi. Chắc một lúc nữa sẽ tới.”

“Ai vậy chị?” Nguyên Phong hỏi.

Hà Dao nói: “Lát nữa em gặp thì sẽ biết ngay thôi.”

“Ôi chao, lại còn ra vẻ thần thần bí bí nữa chứ.”

Hà Dao nhìn dáng vẻ thoải mái của đối phương thì trong lòng có chút khó chịu. Cô thầm thở dài, thấp giọng hỏi: “Bây giờ không có người khác, chị muốn hỏi em một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

“Em với Triệu Thời Thanh…đã quan hệ chưa?”

“Cái gì?” Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, mặt Nguyên Phong có hơi nóng lên. Cô quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, mới cúi đầu ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa. Anh ấy là người khá truyền thống, nói phải đợi đến sau khi kết hôn, em thấy như vậy cũng rất tốt. Nhưng sao đột nhiên chị lại hỏi vấn đề này?”

“Anh ta….à, không có thì tốt.” Hà Dao nhất thời không biết phải giải thích thế nào, “Lỡ anh ta có bệnh gì, cũng sẽ không truyền nhiễm cho em.”

Nguyên Phong thấy Hà Dao đột nhiên nghiêm túc như vậy, liền dè dặt nói: “Anh ấy…không đến mức đó đi?”

Cô nàng còn muốn nói gì đó, nhưng cửa phòng trà bỗng chốc bị đẩy ra. Nguyên Phong lập tức dừng lại, nhìn về phía cửa, chỉ thấy được hai gương mặt quen thuộc.

“Cô Nguyên, đã lâu không gặp.” Phương Thư Giai tươi cười chào hỏi Nguyên Phong.

Nguyên Phong có ấn tượng rất tốt về hắn, ngạc nhiên nói: “Hóa ra là các anh! Vậy mà Hà Dao còn ta vẻ thần bí nửa ngày trời, không chịu nói cho tôi biết là ai.”

Phương Thư Giai ngồi xuống, xem thực đơn rồi nói với Nguyên Phong: “Ăn nhiều một chút đi, có lẽ hôm nay sẽ phải nói chuyện hơi lâu đấy.”

“Sao vậy? Đây là….” Nguyên Phong đảo mắt nhìn xung quanh, dần nhận ra có điều gì đó không ổn —— Ánh mắt của ba người này dường như đều đang tập trung vào người cô.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, nhưng lại chẳng có ai muốn mở miệng trước. Nguyên Phong vui vẻ hồn nhiên, vừa nhìn đã biết là được gia đình nuông chiều từ nhỏ. Học lực xuất sắc, công việc ổn định có thể diện, còn dở hữu một người bạn trai vô cùng ưu tú, đáng lẽ phải có được một cuộc đời viên mãn kiểu mẫu mới đúng. Đột nhiên bắt cô phải tiếp nhận một đả kích lớn như vậy, quả thực là vô cùng tàn nhẫn.

Chẳng qua, cố tình che giấu chuyện này thì còn tàn nhẫn hơn gấp trăm nghìn lần. Mắt thấy không thể dựa vào hai người kia, Hà Dao chỉ đành đóng vai kẻ ác, cô nhìn Nguyên Phong nói: “Hôm nay chị muốn nói với em về chuyện của Triệu Thời Thanh.”

“Hả…anh ấy làm sao cơ?” Nguyên Phong bị sự nghiêm túc của Hà Dao lây nhiễm, lo lắng mở to mắt.

“Anh ta….” Hà Dao nhất thời rối loạn ngôn ngữ, cố gắng suy nghĩ nên làm thế nào để những lời mình sắp nói ra ít gây chấn động nhất.

“Anh ấy thực sự ngoại tình?” Nguyên Phong thấy Hà Dao do dự thì nói, “Không sao, chị cứ nói đi.”

“Còn nghiêm trọng hơn cả việc này nữa.”

“Cái gì?!” Nguyên Phong ngạc nhiên, “Chẳng lẽ anh ấy phạm pháp rồi?”

“Anh ta.…” Cô nhìn Minh Dục, “Là gay.”

Nguyên Phong vẫn chưa phản ứng kịp, chớp chớp hai mắt, khẽ lặp lại: “Anh ấy…gay.”

Nhìn thấy Hà Dao gật đầu, Nguyên Phong vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, thậm chí còn nở nụ cười: “Chuyện này, chuyện này làm sao có thể chứ? Em đã hẹn hò với anh ấy ba năm rồi, chẳng lẽ còn không hiểu anh ấy thích kiểu người nào sao?”

“Cô Nguyên.” Minh Dục nói, “Tôi đã quen biết gã hơn mười năm rồi.”

Nguyên Phong bối rối chuyển sự chú ý của mình sang Hà Dao – người mà cô biết rõ nhất ở đây. Dù sao đã nói ra hết rồi, Hà Dao cũng không còn gánh nặng, nói với Nguyên Phong rằng: “Cho nên em đã hiểu vì sao vừa rồi chị lại hỏi vấn đề đó rồi chứ? Hoặc là, bình thường anh ta có thích tiếp xúc thân mật với em không?”

“Anh ấy là một người rất có chừng mực….” Nguyên Phong nói, nhưng cả người dường như đã bị rút cạn sức lực, giọng nói của cô dần dần nhỏ đi, “Vậy, vậy cũng không đến nỗi…Anh ấy cần gì phải hẹn hò với em.…”

Hà Dao cầm tay cô: “Em biết có bao nhiêu gay muốn tìm phụ nữ để kết hôn không? Có thể sớm ngày nhìn rõ bộ mặt của anh ta cũng là chuyện tốt.”

Nguyên Phong vẫn nghi ngờ nhìn Minh Dục: “Các anh nói anh ấy như vậy, có bằng chứng gì không?”

“Nếu không có bằng chứng, chúng tôi cũng sẽ không đến tìm cô.” Minh Dục lấy điện thoại ra, bắt đầu phát đoạn ghi âm.

Thân là một người ngoài cuộc, Phương Thư Giai không hề chen lời, mà chỉ yên lặng ngồi một bên quan sát. Khi nội dung đoạn ghi âm được phát, hắn thấy sắc mặt của Nguyên Phong càng ngày càng xấu, từ ngạc nhiên đến phẫn nộ, cô bặm môi run rẩy, hai má đỏ bừng bừng, nhưng lần này không phải vì xấu hổ, mà là tức giận.

Nguyên Phong cảm thấy uất ức chưa từng có, nhưng một người thích khóc như cô lại không rơi lấy một giọt nước mắt. Chỉ cảm thấy dưới tác dụng của Adrenaline, đầu óc của cô trở nên tỉnh táo cực kỳ, tim đập thật nhanh, hai tay lạnh ngắt. Cô lắp bắp hỏi Minh Dục: “Những chuyện mà anh ta nói với anh lúc sau…là có ý gì?”

“Chúng tôi đã từng hẹn hò thời đại học.” Minh Dục thẳng thắn trả lời. Bạn trai cũ của Triệu Thời Thanh vốn là thân phận mà anh kháng cự và căm ghét nhất. Nhưng cũng chính là thân phận đã giúp anh lấy được lòng tin của người khác hết lần này đến lần khác một cách thuận lợi.

Anh nói tiếp: “Cậu sinh viên mà anh ta nhắc đến kia cũng là bị ép buộc. Hi vọng cô đừng trách cậu ấy.”

“Tôi hiểu rồi.” Nguyên Phong cắn răng đáp, “Cảm ơn anh.”

Hà Dao ôm cô vào lòng, khẽ khàng vỗ lưng an ủi: “Còn chưa kết hôn, là chuyện tốt, là chuyện tốt.”

“Còn nữa….” Minh Dục đắn đo nói, “Tôi đề nghị cô nên đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Triệu Thời Thanh ở phương diện đó dù sao cũng… “

“Không cần.” Nguyên Phong nói. Thân thể cô ở trong vòng tay Hà Dao càng mãnh liệt run rẩy, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nỗi ô nhục đó bắt nguồn từ sự dối lừa trong một thời gian dài, từ sự sụp đổ niềm tin ở thứ mà cô ngộ nhận là hạnh phúc, và sự châm chọc trong hoạ đắc phúc kia.

Chờ Nguyên Phong bình tĩnh lại một hồi, Phương Thư Giai mới mở miệng: “Cô Nguyên, chúng tôi hi vọng có thể tố cáo chuyện này với nhà trường hoặc là công khai ra toàn xã hội. Về phần cô, có đắn đo gì không?”

“Đắn đo?” Nguyên Phong cười lạnh, “Càng làm lớn chuyện càng tốt, anh ta đã không biết xấu hổ, thì tôi cần gì phải xấu hổ chứ? Chẳng lẽ tôi đây phải chịu uất ức một cách vô ích hay sao?”

Phương Thư Giai rốt cuộc cũng có thể yên tâm, hắn nói với Nguyên Phong: “Nếu có bất kỳ bằng chứng nào khác, hy vọng cô có thể cung cấp cho chúng tôi.”

“Được, tôi hiểu rồi, phải tìm chứng cớ mà. Vậy trước mắt tôi sẽ không đề nghị chia tay với anh ta, chờ chiếm được chút hời rồi mới rời đi.”

“Cô không cần phải miễn cưỡng bản thân như vậy. Hết thảy mọi chuyện hãy lấy sự thoải mái của chính mình làm chủ.” Phương Thư Giai khuyên nhủ.

“Không miễn cưỡng.” Nguyên Phong cười gượng, “Đều đã yêu lâu như vậy…”

Trong lúc cô nói chuyện, tuyến lệ dần dần khôi phục hoạt động, nước mắt đột nhiên trào ra như mưa. Cô nhào vào lòng Hà Dao, không thể khống chế mà bắt đầu nức nở. Sau khi hooc – mon kiểm soát cơn giận của Nguyên Phong mất đi tác dụng, cô chợt nhớ lại những ngọt ngào khi ở bên Triệu Thời Thanh, mọi thứ tan vỡ đột ngột đến mức khó tin.

“Tại sao lại là tôi…” Cô mơ hồ lẩm bẩm.

Cả căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng. Ở bên dưới gầm bàn, Phương Thư Giai khẽ khàng nắm lấy tay Minh Dục. Những chuyện mà đối phương kể cho hắn nghe bỗng chốc trở nên cụ thể hoá, hắn nghĩ mười năm trước khi Minh Dục trẻ tuổi phải đối mặt với sự vỡ mộng về người yêu, vậy mà chẳng có ai ở bên, ôm lấy anh vào lòng.

Minh Dục cũng nắm chặt tay Phương Thư Giai, sau đó khẽ nói với Nguyên Phong: “Xin lỗi.”

Nguyên Phong không đáp lại, bởi vì hai người đều đã có được sự ngầm hiểu không cần thiết phải nói ra thành lời.

Chờ đến khi Nguyên Phong khóc xong, Minh Dục mới nói: “Đợi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, tôi sẽ viết tài liệu tố cáo và gửi đi. Tôi xem như là người có liên quan, lại không nằm trong thể chế, không có lo lắng gì, mà gã cũng không thể làm gì được tôi. Bởi vì cậu sinh viên kia không muốn tiết lộ danh tính, cho nên chúng tôi cân nhắc việc tố cáo với nhà trường trước.”

“Được.” Nguyên Phong dùng khăn giấy lau khóe mắt. Cô thật sự đã khóc quá lâu rồi, cũng chẳng buồn để ý đến việc gìn giữ lớp trang điểm của mình nữa.

“Trái lại là cô Nguyên, cô phải chú ý bảo vệ chính mình.” Minh Dục nói, “Ngộ nhỡ Triệu Thời Thanh muốn trả thù, liệu cô làm việc và sinh hoạt ở đó…được chứ? Có cần tôi đặt khách sạn giúp không?”

“Không sao đâu.” Nguyên Phong nói, “Sau khi chia tay với anh ta, tôi sẽ chuyển về nhà ba mẹ đẻ.”

Hà Dao nhắc nhở: “Em đừng lơ là. Bất cứ lúc nào, bản thân mình cũng phải xếp đầu tiên.”

Nguyên Phong khịt mũi, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cô nói với Minh Dục: “Anh nhớ phải viết anh ta thật xấu xa vào! Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai khiến tôi phải khóc nhiều như vậy đâu!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio