Tuy muốn bao che cho L ở trước mặt Hà Dao, thế nhưng lần đầu tiên hẹn hò đã bị cho leo cây, trong lòng Phương Thư Giai vẫn có chút tức giận. Vì thế hắn quyết định, không để ý đến L một đêm, chờ đến ngày hôm sau mới trả lời tin nhắn.
Hắn dứt khoát tắt thông báo Meet U đi, sáng sớm hôm sau vừa mới mở ra nhìn, đã thấy được tin nhắn mới chưa đọc ——
[ L: Về nhà an toàn chứ? ]
[ L: Tiểu Đăng,Tiểu Đăng? Đăng Đăng, Đăng Đăng? ]
[ L: Em đang giận sao…… Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý lỡ hẹn, thật xin lỗi. Tôi có lý do bất đắc dĩ, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ giải thích rõ ràng với em. ]
[ L: Tôi biết em tức giận, có gì khó chịu em cứ mắng tôi đi, không cần hờn dỗi như vậy. ]
……
[ L: Không biết phải bù đắp thế nào, vì vậy muốn tặng cho em một món quà nho nhỏ. Có thể cho tôi địa chỉ không? ]
[ L: Địa chỉ viết ở bệnh viện của em, chắc sẽ đặt ở quầy chuyển phát, em dùng cái mã này là có thể lấy được. Mong em hãy nhận nó. ]
[ L: Cho dù là đang tức giận, nhưng có thể trả lời tôi một câu không? Chỉ cần biết em không có việc gì…… thì tôi yên tâm rồi. ]
Phương Thư Giai trợn mắt há mồm, chuyện gì đã xảy ra thế này!
[ Đăng Các Mộng Ức: Không không không, em không tức giận!!! Tối qua có việc bận nên không xem điện thoại, anh đừng suy nghĩ nhiều!!! Anh mau lấy lại quà đi, em thực sự không sao đâu!!! ]
[ L: Muộn rồi, tôi đã gửi xong…… Lỡ hẹn là lỗi của tôi, không thể không bồi thường được, em không cần có gánh nặng. ]
Không phải vấn đề có gánh nặng hay không, mà là đồ gửi tới bệnh viện số Một, chẳng lẽ hắn còn phải ngồi xe hai tiếng đồng hồ để tới tìm hả trời?! Phương Thư Giai run rẩy tìm đến Hà Dao – bác sĩ khoa chỉnh hình của bệnh viện số Một chân chính: “Ba ba yêu quý của con ơi, con có thể nhờ ba một việc không?”
Hà Dao: “?”
Phương Thư Giai: “Giúp con…… Lấy một cái bưu kiện đi.”
Hà Dao: “???”
Việc đến nước này, Phương Thư Giai đành phải nói tất cả mọi chuyện với L ngày hôm qua ra. Hà Dao chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Con giai ngốc nghếch ơi, sao chưa bao giờ thấy con làm được chuyện gì đáng tin hết vậy? Đàn ông như vậy con còn đâm đầu vào? Con nên đi tìm hắn, ném đồ vào mặt hắn, sau đó hét lên rằng, bố mày đéo cần!”
Phương Thư Giai: “…… Đừng mắng, đừng mắng mà.”
Hà Dao: “Thật không biết ông thích thằng đó ở chỗ nào nữa! Đã bảo là không đáng tin rồi, mặt còn chưa thấy mà đã chết mê chết mệt người ta rồi, àiiii.”
Phương Thư Giai: “Nhớ lấy đồ giúp tôi nhé, cảm ơn nhiều! Bà trực tiếp gửi đến nhà tôi là được.”
Hà Dao: “Chậc, mấy ngày nữa câu lạc bộ Noãn Dương bọn tôi có buổi tụ họp sinh viên tốt nghiệp đó, ông có đi không? Đến lúc đó tôi đem cho ông luôn.”
Phương Thư Giai: “Được!!! Cảm ơn ba ba!!!”
Cùng lúc đó, Minh Dục vừa mới thoát khỏi Meet U rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Anh cả đêm trằn trọc khó ngủ, vừa nhắm mắt vào là lại nhớ tới hành vi ngu ngục của bản thân.
Chỉ vì “kiểm nghiệm hiệu quả trị liệu” mà tùy tiện hẹn gặp mặt đối phương, ngu ngốc.
Chỉ vì tình cờ gặp được Phương Thư Giai mà trận cước đại loạn, ngu ngốc.
Chỉ vì bản thân hoảng loạn mà nói dối lỡ hẹn, đúng là ngu ngốc đến cực điểm.
May mà…… May mà Đăng Các Mộng Ức vẫn là tha thứ cho anh. May mà anh không khiến mối quan hệ này rơi vào vực sâu, không cách nào cứu vãn chỉ vì sự ngu ngốc của mình.
Chẳng qua, tâm trạng vừa mới chuyển biến tốt đẹp của Minh Dục thậm chí còn không duy trì nổi một buổi sáng. Giữa lúc làm việc, anh vào Wechat kiểm tra tin nhắn, thì một dòng thông báo “có người @tôi” đỏ chói liền đập thẳng vào mắt.
[ Lão Cẩu Về Hưu: Lần này là kỷ niệm hai mươi năm thành lập của câu lạc bộ Noãn Dương. Mặc dù công việc vô cùng bận rộn, thế nhưng đàn anh Triệu vẫn lên kế hoạch rất tỉ mỉ, hi vọng mọi người ở thành phố C có thể tới tham dự ~ ]
[ Triệu Thời Thanh: Tiểu Minh năm nay có tới không? Năm nào cậu cũng nói “sang năm nhất định đến”, kết quả sang năm lại hẹn sang năm sau, năm nay phải đến đó @Minh Dục]
[ Lão Cẩu Về Hưu: Đã nhiều năm không gặp đàn anh Tiểu Minh rồi ( cười khóc.jpg) Tiền bối thật sự quá bận rộn…]
Minh Dục vừa mới gõ xong dòng chữ “xin lỗi, tôi vướng công việc, thật sự là không đi được”, đã nhìn thấy một dòng tin nhắn nhảy ra.
[ Hà Dao: Đàn anh Tiểu Minh năm nay cũng không đến nỗi nào. Mấy hôm trước bạn tôi còn gặp được anh ấy đi xem nhạc kịch đấy. ]
Minh Dục:……
Tất cả đều là sai lầm, bắt đầu từ lúc anh bước chân vào bệnh viện Triều Dương thì đã mắc phải một sai lầm lớn rồi.
[ Minh Dục: Được, tôi sẽ cố gắng tới. ]
Chẳng mấy chốc đã tới ngày tụ họp, thứ bảy trời xanh nắng ấm, vạn dặm không mây, Phương Thư Giai gặp được Hà Dao trước cổng trường. Hà Dao lấy đồ ra khỏi túi đưa cho hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Phương Thư Giai cười hì hì nhận lấy: “Vất vả rồi, vất vả rồi! Tôi biết là bà tốt với tôi nhất mà!”
Mở ra xem, chỉ thấy một cặp khuy măng sét Cartier được làm bằng bạc, con ốc khảm trân châu, đang tỏa sáng lấp lánh bên dưới ánh mặt trời. Phương Thư Giai lẩm bẩm nói: “Quà tặng cho đàn ông, vĩnh viễn đều là khuy măng sét.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng cả người hắn lại hưng phấn đến nỗi khoa chân múa tay.
Hà Dao nói: “Nếu tôi mang kim chỉ, có phải ông sẽ khâu luôn hai cái khuy lên chiếc áo thể thao của mình hay không?”
Phương Thư Giai không để ý tới cô nàng, chỉ hỏi: “Nhìn xem, có phải rất hợp với khí chất của tôi hay không?”
“Cũng tạm.”
Phương Thư Giai ngạc nhiên nói: “Không đúng, đây là đồ L tặng, bà không nghĩ cách công kích hai câu sao?”
“Bằng lòng tiêu tiền vì ông, chưa chắc đã là đàn ông tốt, nhưng không muốn tiêu tiền cho ông, thì chắc chắn là người không tốt.” Hà Dao khoanh tay, đẩy đẩy cặp kính râm, “Suy cho cùng tiêu tiền vẫn tốt hơn là không tiêu, cho nên, mức độ tôi hoài nghi hắn ta là kẻ lừa đảo đã giảm xuống một chút.”
Phương Thư Giai cãi lại: “Tôi đã bảo bà rồi, anh ấy không thể nào là kẻ lừa đảo đâu!”
Hà Dao không muốn tranh luận với hắn, thúc giục nói: “Đừng có mà đứng đây bán dáng nữa, mau vào trong đi, người khác còn đang chờ đấy.”
Câu lạc bộ Noãn Dương là câu lạc bộ thiện nguyện rất có lực ảnh hưởng trong đại học C, thỉnh thoảng sẽ tổ chức một, hai buổi tụ họp nhóm sinh viên tốt nghiệp, lần này là do cựu chủ tịch Triệu Thời Thanh của câu lạc bộ tổ chức. Triệu Thời Thanh học trên Minh Dục mấy khóa, sau khi thi đỗ tiến sĩ thì ở lại trường dạy học, cho nên nơi tụ họp lần này của bọn họ là ở đại học C.
Trở về trường xưa, Phương Thư Giai có loại cảm giác thân thương cực kỳ, không khỏi đi dạo khắp nơi trong khu nhà, hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân vừa mới qua chưa lâu. Mắt thấy đã tới giờ hẹn, hắn vui vẻ trở lại phòng họp của mọi người.
Vừa mới đi đến cửa, Phương Thư Giai đã nhìn thấy một bóng dáng hết sức quen thuộc. Hai người đứng trước cửa, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Minh Dục khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại tới đây?”
“Em đi cùng Hà Dao.” Phương Thư Giai kinh ngạc nói, “Không ngờ tiền bối cũng tới! Hà Dao nói anh rất hiếm khi tụ họp với mọi người.”
“Khó trách……” Minh Dục nói, “Nếu cậu cũng là thành viên của câu lạc bộ, thì ít nhiều tôi vẫn sẽ có ấn tượng.”
Hắn đang muốn trả lời, phía sau lại truyền tới một giọng nói mang theo ý cười: “Sắp muộn rồi —— Tiểu Minh, sao còn chưa đi vào?”