_ Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Một cô bé đáng yêu với hai bím tóc dài màu nâu hạt dẻ và đôi mắt xanh trong veo đang chạy lại phía mẹ mình.
- Sao vậy con yêu?
Mẹ cô bé ngồi xuống và lấy abfn tay mềm mại xoa nhẹ mái tóc tơ của con mình.
- Mẹ ơi, mẹ kể con nghe truyện " Nàng Bạch Tuyết và chú Lùn " đi mẹ!
- Nhưng Kimiko à! Trời đã khuya rồi con, hay để ngày mai mẹ sẽ...
- Mẹẹẹẹẹẹẹẹ! Mẹ kể cho con đi mà!
- Thôi được rồi! Con nằm lên giường, đắp chăn và nhắm mắt lại đi nhé!
- Dạ!
Nó nghe lời mẹ, vội nhảy tót lên giường, đắp chăn và nhắm mắt lại, hồi hộp đợi giọng nói mẹ vang lên.
Nhưng...
Nó chờ hoài, chờ mãi mà không hề nghe thấy tiếng kể chuyện của mẹ. Đáp lại sự hồi hộp của nó chỉ là tiếng đồng hồ tích tắc hay thỉnh thoảng vọng lại một bài ca du dương của gió đêm.
Nó không nén nổi sự tò mò nên đôi mắt sáng long lanh tựa hai viên pha lê xanh ngắt từ từ mở ra để tìm bóng hình quen thuộc của mẹ.
- Mẹ, mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?
Nó hét lên trong sự hốt hoảng khi không thấy mẹ đâu.
Rồi...
Những tiếng bước chân vang lên trước cửa phòng...
Nó tự trấn an mình bằng ý nghĩ: " Chắc là mẹ rồi! ".
" Cạch! "
Cách cửa gỗ bật mở.
Bố nó, dì Meiko và đứa bé lạ mặt bước vào. Nó thấy cô bé này mang một khuôn mặt hao hao giống nó: mái tóc nâu hạt dẻ được buộc gọn gàng hai bên, đôi mắt long lanh màu ngọc bích sáng ngời nhìn chằm chằm vào nó. Một cảm giác bất an bao trùm tâm hồn nó khiến nó rùng mình.
Theo phản xạ tự nhiên, nó xuống giường, chạy tới trước mặt bố và hỏi:
- Bố ơi, mẹ đâu ạ?
-...
- Đây là ai hả bố?
-...
-...
- Mẹ ư? Ha ha!
Nó giật mình khi nghe thấy tiếng cười này. Nó không vui vẻ hay giòn giã như mọi khi mà rất... ĐÁNG SỢ!!!
- Bố, bố trả lời chị đi chứ!
Cô bé lạ mặt lên tiếng khiến nó hoang mang tột cùng.
Chẳng lẽ...
- Ha ha ha! Mẹ mày đã chết rồi, và đây là gia đình mới của tao!
Ông ta trả lời nó bằng giọng nói độc ác, giọng nói này khiến trái tim nhỏ bé của nó quặn lên vì đau.
" Tách...
Tách... "
Từng giọt nước mắt rơi xuống...
Nhưng qua ánh trăng đêm rọi vào ô cửa sổ trong phòng thì chúng lấp lánh tựa như những viên pha lê.
- Khôngggggggggggggggggggggggggggggggg!!!
Nó hét lên. Chạy lại phía cửa, xô ngã đứa bé và chạy ra vườn.
Ngoài vườn
Nó gào thét gọi mẹ trong cơn điên cuồng của nỗi nhớ vô hạn. Thế nhưng, đáp lại tiếng gọi mẹ của nó ; đáp lại sự mong mỏi, đau đơn đến tận tim gan của nó là gì cơ chứ?
KHÔNG PHẢI TIẾNG MẸ!
KHÔNG PHẢI HÌNH BÓNG MẸ!
KHÔNG PHẢI GIỌNG NÓI CỦA MẸ!
Chỉ có tiếng ve kêu rền đêm dài và ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ mà thôi...
- Đừng mà mẹ ơi, con xin mẹ, xin mẹ đừng rời xa con!
Sau khi cơn ác mộng kinh khủng bám riết nó qua đi, nó tỉnh dậy, nước mắt đầm đìa trên gương mặt, đưa tay ra trước mặt như đang cố nắm lấy tà áo của mẹ mình.
- Hức... hức... mẹ ơi!
Nó khóc mãi cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hai mắt nó sưng mọng lên, tội nghiệp!
Haizz, mí bồ ác quớ cơ! Trời lạnh mà để người ta tay trần đánh máy, hổng có thương người ta gì hết trơn á! Mà thôi, anh em ạ, tui bảo này... THI XONG RỒI, XOÃ ĐÊÊÊÊÊÊÊ!!! Giờ lo cổ vũ cho Đội Tuyển Việt Nam thôi! Hôm nay thằng bạn tui nó bảo là: " Anh em ạ, tối nay Việt Nam mà thắng là mai cả nước nghỉ học luôn! ", vì vậy phải thắng nha! Việt Nam muôn năm, Việt Nam vô địch, yeeeeeeee!
Mà suýt thì quên, nhớ ủng hộ tui nha, tui hứa sẽ ghé thăm mọi người chăm chỉ và thường xuyên hơn, vậy nha! Bye!!!
LOVE JUNIER!!!