Ngày mới lại bắt đầu.
Nó bước vào lớp với gương mặt đầy hàn khí, theo sau là " đồng đội ".
Vừa ngồi vào chỗ, đứa đã xì xào to nhỏ.
- Tôi đã xem thử camera của quán. Hôm qua có Ruri, Harumi cũng đến đó.
- Kimiko, cậu nghi ngờ bọn họ à? Akina
- Không biết nữa.
- Vậy thì có thể là Yamamoto-san ( họ của Yuri), cậu ta ở lớp rất dữ.
Cậu mở đầu.
- Làm sao mà cậu suy luận logic vậy?
Hắn cũng bó tay với thằng bạn này rồi. Bây giờ mà cũng nhơn được:))
- Cậu không thể ngừng đùa được sao? Nghiêm túc chút đi.
Nhỏ bất bình lên tiếng.
- Im đi, không tôi quăng gián vào người cậu...
Chưa nói hết câu, bạn Kazuo đáng yêu của chúng ta đã phải ngậm miệng lại. Vì sao ư? Haizzz...
- Thử.
Giọng nói được hạ xuống âm dộ cùng với khuôn mặt đầy hắc tuyến của Kimiko đã được tác giả miêu tả lại hết sức sinh động làm cho ai đó khiếp sợ.
" Tùng! Tùng! Tùng! "
Vào lớp thôi =)) ---------------------------------------------------------------------------------
Bây giờ là tiết thể dục.
Trong phòng thay đồ
- Kimiko.
- Ừm.
- Ở gần xương quai xanh cậu... đó... ờ... ừm... là gì vậy?
Nhỏ nheo mắt lại, nghiêng đầu để nhìn. Trong này hơi tối nên nhỏ chỉ có thể thấy được vệt mờ nơi xương quai xanh của bạn mình.
" Xoạt! "
Nó kéo khóa lên, chỉnh lại cổ áo và nói:
- Chỉ là sẹo thôi.
- Nhưng tớ chưa từng thấy trước đây.
- Vụ nổ trong phòng thí nghiệm.
- À, ra vậy.
" Huỵch "
Cô gái tên Harumi đi đứng thế nào lại va vào Kimiko, kết quả là... đó, cổ té sấp mặt rồi đó.
- Ai ui!
- Harumi-chan, cậu sao vậy?
Keiko vội chạy lại đỡ bạn dậy, lo lắng dò hỏi. Cảnh tượng trước mặt làm nó có phần khó chịu. Rõ ràng nạn nhân là nó cơ mà.
Tua nhanh thời gian nào!!!
" Bíp bíp "
Cuối cùng cũng khởi động xong rồi.
Giờ là chạy. Nhưng là... CHẠY ĐUA!
- Nam thi trước, nữ thi sau! Xếp hàng!
- Cái ông già này...
Ruri nghiến răng, tay nắm thành quyền. Quả nhiên... đúng như cô nghĩ mà...
"
GO! "
( Cherry: Chơi luôn tiếng Anh cơ đấy.)
" Vù! Vèo! Vèooo! Vụt! "
Uầy, tác giả đang được xem đà điểu, báo với... rùa chạy thi kìa mấy bạn.
- A.
Nhỏ xấu hổ ôm mặt ngồi xuống.
- Sao Kishita-kun với Kazuo chạy chậm thế cơ chứ.
Nhỏ than vãn trong vô thức.
- Dậy đi.
Nó cất giọng lạnh lùng bảo.
- Hả?
Nhỏ ngước mắt lên và... Úi lạy hồn:))
Cái qué gì đang diễn ra vậy?
Vừa rồi còn chạy bét lớp cơ mà??? Hoang mang - ing
- Kishita-san và Fujiwara-san cùng về nhất. giây !
Đù! Bị thần Gió nhập à?
Nhỏ đơ cứng người lại.
Trong khi nhỏ còn chưa kịp hoàn hồn lại thì thầy thể dục đã hô to:
- Các bạn nữ chuẩn bị.
"
Xuất phát! "
Nó vận hết tốc lực chạy vù vù như tên bắn. Nhỏ theo sát ngay sau. Kỳ lạ, có gì đó rất kỳ lạ! Cả nhỏ và nó đều thấy vậy! Ruri chạy rất chậm, không chỉ bị bỏ lại cuối cùng mà gần như Ruri không hề chạy. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ khó chịu. Kết thúc cuộc thi, kết quả gần như đã rõ ràng:
- Kimiko và Keiko về nhất với giây.
- Theo sau là Skina với , giây.
- Harumi thứ với , giây.
- ...
- Và sau cùng là Ruri với... phút giây.
- Yamamoto-san, mời vào phòng giáo viên cùng tôi. Simizu-san, em quản lớp đi!
Thầy thể dục gằn giọng nói rồi bước tới kéo tay Ruri vào trong.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhìn bóng lưng của Ruri khuất dần phía sau dãy phòng học, lòng Akina bỗng dấy lên một thứ cảm xúc khó tả. Nó là gì nhỉ? Nhỏ cũng không biết nữa. Nhưng thật sự là... rất quen. Thật kỳ lạ! Nhỏ cố gắng lục lại trong hồi ức về gương mặt xinh xắn nhưng lạnh lẽo kia... Không thể nhớ ra gì cả. Nhỏ chán nản quay lại với tiết học.
Phòng giáo viên
- Em có biết là em đang làm trò hề gì không? Tưởng là tiểu thư nhà Yamamoto thì hay ho lắm à? Là vênh mặt được sao? Vì em mà tôi đang mất dần thể diện với giáo viên trong trường đấy! Bố mẹ em nhiều tiền nhưng có mua lại được cho tôi không?
Meiko đứng mắng Ruri rất lâu, dường như vô cùng tức giận. Ruri không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Cô đang cố gắng lược bỏ những từ ngữ khó nghe ra khỏi tai. Những giây phút này trôi qua rất chậm chạp làm cô phải cố gắng đứng vững, nếu không sẽ ngã quỵ vì nhức óc.
- Bình tĩnh nào, Simizu sen-sei, giận nhiều sẽ nhanh già đó! Con bé cũng đã im lặng nãy giờ rồi còn gì, tha cho nó đi.
" Thầy Billy? " Suy nghĩ của Ruri
- Thầy Billy, đây không phải việc của thầy. Học sinh lớp tôi làm sai, tôi phải có trách nhiệm dạy bảo, mời thầy không xen vào.
- Ồ, rất xin lỗi vì sự thất lễ này. Nhưng tôi thấy chị đang làm con bé lầm lì hơn là làm cho nó hiểu, nếu chị cho phép quay sang Ruri tôi sẽ cho chị thấy kỳ tích từ cách dạy của người phương Tây.
Người đàn ông tên Billy tặng thêm cho Meiko một cái nháy mắt và một nụ cười đẹp vô cùng bí hiểm.
Sau một hồi lưỡng lựu, cuối cùng Meiko cũng nói:
- Thôi được, nhưng nếu không làm được, thầy mất gì?
Chả cần suy nghĩ lâu, Billy vô cùng tự tin trả lời một cách nghiêm túc:
- Tôi sẽ viết đơn xin thôi việc và tự rời bỏ nhành giáo dục.
- Được thôi, là thầy tự nói. Trăm sự nhờ thầy, tôi hy vọng học lực và nhân cách của con bé sẽ có chút chuyên biến sau khi sa vào vòng tay non trẻ của thầy.
Meiko giọng đầy giễu cợt quay lưng bước đi, nhưng chưa đi được bao xa, ả đã bị giật lại vì câu nói:
- Còn nếu tôi làm được, Simizu sen-sei hẳn là mất mặt lắm. Nãy giờ rất nhiều thầy cô khác đã chứng kiến sự việc này rồi mà.
Nãy giờ được chứng kiến một một vở kịch gay cấn thì ai mà chả thích, chỉ có Ruri là tay rụng chân run. Đùa người hả? Dòng dõi nhà thầy Billy vốn được biết đến là dòng dõi của ngành giáo dục. Đã bao nhiêu thế hệ trôi qua, dòng họ này vẫn đi khắp phương trời để truyền tải kiến thức với mong muốn về sự bình đẳng trong ngành dạy học. Đó cũng là lí do mà thầy Billy, Dawson Billy đã bỏ ra bao nhiêu công sức rèn luyện tiếng Nhật. Có được bằng cấp N ( bằng cấp cao thứ của tiếng Nhật đối với người trong nước lẫn người ngoại quốc) và bằng đại học của trường Keio là điều không hề dễ dàng đối với một người ngoại quốc như thầy. Nay sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, chưa gây được chút tiếng tăm nào tại đất nước mặt trời mọc mà lại dám đặt cược lên người không quen không biết như cô ư? Thật khiến người ta hãi hùng mà...
- Yamamoto Ruri, chúng ta đi thôi.
Billy nắm tay cô học trò nhỏ bước đi, cô chỉ yên lặng đi theo. Qua những dãy học đông đúc, ai cũng trố mắt nhìn họ. Ruri thật lòng rất khó xử nhưng cũng không thể làm gì khác. Bỗng nhiên, Billy dừng lại, Ruri ngước mắt lên nhìn. Đây là khu vườn phía sau trường học, Vì đang trong giờ học nên đây có lẽ chính là địa điểm ngoài trời yên tĩnh nhất của Aristocracy ( tên trường).
- Tôi có thể gọi em là Ruri?
Billy bất giác hỏi nhỏ.
- Được ạ.
Dù gì thì thầy ấy cũng tốt, chỉ là cách xưng hô, mặc kệ nước Nhật lắm luật lệ này nghĩ cái gì, cô không quan tâm.
- Em có đồng ý học hành một cách nghiêm túc không?
Billy hỏi một cách nghiêm túc. Anh hướng mắt nhìn về gốc cây anh đào cổ thụ. Cơn gió thổi những cánh hoa phớt hồng bay bay như đang chơi đùa với nắng.
Ruri im lặng. Mọi người đã nghĩ sai về cô, nhưng cô không muốn đem chuyện cuộc đời mình kể cho người khác, đặc biệt là người không thân thiết gì như người thầy trẻ đang đứng cạnh cô.
- Em đồng ý.
Cô khẽ đáp.
- Được rồi, em gái.
Billy nở nụ cười thật tươi và đáp lại. Ruri ngạc nhiên nhìn sang. Từ góc nhìn của cô, trông anh rất đẹp: sống mũi cao, đôi mắt xanh sâu thẳm, khóe môi mỏng hơi nhếch lên một chút... tất cả đều đẹp như tượng tạc.
Trong giây lát, tim cô lỡ một nhịp, cô cảm thấy người mình nóng lên. Ruri quay mặt đi, khẽ cười.
Ánh nắng như đang bao trùm lên khoảng cách của thầy trò, vô cùng... lãng mạn... và bình yên.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------
Chào buổi tối Junier, Cherry đã quay trở lại rồi đây!
Big Hit đánh úp A.R.M.Y bằng " Black Swan " vào nửa đêm /.
Tui học hỏi theo đánh úp mọi người vào đêm -:))
Chúc các độc giả nữ từ hôm nay sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Yêu mọi người, lâu ngày rồi, đừng quên Nhài nha!
Cả nhà ngủ ngon.