Nhỏ về khá lâu thì nó cũng dậy. Nó tắm gội xong thì đi xuống bếp, mở cửa sổ ra cho thoáng rồi ngồi xuống bàn ăn. Nó thấy tờ giấy nhỏ trên bàn nên mở ra xem thì nhận ngay ra nét chữ quen thuộc của nhỏ:"Chúc cậu ăn ngon miệng!". Nó bất giác mỉm cười, trông nó bây giờ không khác gì một thiên thần xinh đẹp với đôi mắt biết nói và nụ cười tỏa nắng. Tuy nhiên, nó chỉ vui vẻ như vậy trong giây rồi quay lại trạng thái mặt lạnh hằng ngày. Ăn xong, nó rửa bát đũa rồi đóng cửa sổ và đi lên phòng. Lên phòng, nó mở cửa sổ ra và ngồi xuống giường. Nó thích thú với việc ngồi ngắm quang cảnh thiên nhiên ( Độc giả: Thiên nhiên nào? / Cherry: Là vườn hoa nhà Kimiko, ở đấy có lắp đèn nháy, đẹp lắm!) và ngồi đón gió. Bỗng, bông hoa bồ công anh nhỏ xíu theo gió bay vào phòng nó và đậu lại trên giường nó. Tuổi thơ nó có kí ức liên quan tới hoa bồ công anh: đau buồn và vui vẻ. Nhưng hiện giờ, kí ức đau buồn đang ùa về với nó:
năm trước
Hôm đó là ngày kỉ niệm năm ngày cưới của bố mẹ nó. Hôm đó, bố nó trông rất "oách" với bộ vest đen lịch lãm còn mẹ nó thì trông vô cùng xinh đẹp, nữ tính, trẻ trung với chiếc đầm ren trễ vai dáng xòe màu hồng kem và mái tóc nâu dài bồng bềnh. Bố đưa mẹ con nó đến thảm bồ công anh tuyệt đẹp - nơi bố mẹ nó gặp và yêu nhau. Đến nơi, bố nó nói với mẹ nó:
-Em và con ở đây chờ nhé! Anh đi một lát rồi sẽ quay lại ngay!
Mẹ nó mỉm cười gật đầu đồng ý. Nó và mẹ vẫy tay tạm biệt bố nó. Họ rất vui và không hề hay biết điều kinh khủng sắp xảy ra. Đúng lúc đó, nhỏ đến, tay cầm bó hoa tươi. Nhỏ chạy về phía mẹ nó và tặng cho bà bó hoa. Mẹ nó nở nụ cười duyên dáng và đưa tay nhận lấy. Ngay lúc đó tiếng "ĐOÀNG!!!" chói tai vang lên. Ngay sau đó, mẹ nó ngã xuống, máu đỏ nhuốm cả một vùng hoa bồ công anh từ trắng tinh khôi thành đỏ rực. Nó và nhỏ sững sờ trong giây lát rồi chạy lại nhưng mẹ nó đã quá yếu. Trước khi ra đi, bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nhỏ và nó mà nói:
-Bây giờ mẹ đi rồi, đứa phải nhớ sống thật tốt nghe chưa?
Nó và nhỏ khóc thảm thiết. Nó và nhỏ đồng thanh:
-Con xin hứa với mẹ là con sẽ sống thật tốt, nhưng mẹ đừng bỏ chúng con!
Mẹ nó chỉ mỉm cười, ( Độc giả: Ví dụ điển hình của câu: "Quan trọng là thần thái!", sắp chết đến nơi rồi mà còn cười được!!! / Cherry: Mấy người có thấy mình vô duyên quá không? ĐỒ KHÙNG!!!!!!!") đặt lên trán mỗi đứa một nụ hôn rồi bà nói đứt quãng:
-Mẹ...y...yêu...cá...các con...!!!
Rồi bà ra đi mãi mãi. Hai đứa trẻ cứ đứng đó mà khóc suốt, khóc cho đến khi giọng đã khàn, đôi mắt tím bầm mới thôi. Cùng lúc đó, bố nó và gia đình nhỏ đến, họ đã chứng kiến toàn bộ sự việc. ( Độc giả: Thế sao còn đứng đó, một lũ không có tim!!! / Cherry: Thế mấy người nghĩ mấy người có tim chắc??? Nổi khùng / Độc giả: Cạn lời, xách dép và... CHẠY!!!)
Sau đám tang của mẹ nó tháng, nó đã phải chứng kiến sự thật vô cùng khủng khiếp đối với đứa trẻ tuổi. ( Độc giả: Trước khi đến đoạn khủng khiếp gì đó cho hỏi câu: Nhỏ và mẹ nó có quan hệ gì? / Cherry: Mẹ nó và mẹ nhỏ là bạn thân của nhau, ngoài ra, mẹ nó là mẹ đỡ đầu của nhỏ và mẹ nhỏ là mẹ đỡ đầu của nó!) Bố nó đưa tiền cho người đàn ông và nó đã nghe được cuộc nói chuyện sau:
Bố nó: Đây là tiền công của anh vì đã giết được Inari!
Rồi bố nó mấy đưa mấy sấp tiền cho người đần ông lạ mặt ( tầm triệu yên gì đó).
Đến đây, nó hốt hoảng giật mình, Inari chẳng phải là tên mẹ nó hay sao? Nó nhìn bố nó và... nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt kiều diễm của nó.
"Bố, bố đã giết mẹ ư? Sao bố lại làm vậy chứ?" - Nó thầm nghĩ và nước mắt cứ tiếp tục rơi, càng lúc càng nhiều.
-Sao anh lại muốn tôi giết Inari?
Người đàn ông lạ mặt ( nói đúng hơn là sát thủ) cất giọng lạnh lùng hỏi bố nó và hắn nhận được câu trả lời:
-Vì tôi sắp cưới Meiko!
Nó giật mình, Meiko, Meiko là em gái ruột của mẹ nó, là người dì mà nó rất yêu quý và tôn trọng. Nó lặng lẽ bước lên phòng, thu dọn đồ đạc cá nhân của nó và mẹ nó. Rạng sáng hôm sau, nó bỏ nhà ra đi, nơi đầu tiên mà nó có thể nghĩ tới là nhà của mẹ nó. Nó hái bó hồng trắng - loài hoa mà mẹ nó rất thích - và tìm đường vào nghĩa trang. Đứng trước mộ mẹ, nhìn tấm ảnh người mẹ yêu quý của mình đang mỉm cười, nó quỳ xuống, ôm lấy mộ mẹ mà khóc nức nở. Nó vừa khóc vừa ân cần đặt lên mộ mẹ những đóa hồng trắng thơm dìu dịu. Trời mưa, mưa mỗi lúc một to, lấn át cả tiếng khóc gọi mẹ của nó. Những lúc như vậy, nó chỉ muốn được ở bên cạnh mẹ, được mẹ âu yếm, yêu thương, chăm sóc, được mẹ ôm để sưởi ấm... Nó nhớ mẹ, nhớ những kỉ niệm tuổi thơ bên mẹ, nhớ giọng nói tiếng cười của mẹ... và... nhớ những ngày tháng yên bình nhất trên đời! Nó khóc, mưa khóc cùng nó, nó cứ ở đấy khóc mãi cho tới khi lả đi vì mệt mỏi và đau đớn. Nó rất nhớ mẹ!!!
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Chap sau mình sẽ nói tiếp về quá khứ đau buồn của Kimiko, các bạn nhớ đón đọc nhé!