Lucy và Sting nhặt những mảnh tinh thể kia cho vào túi.
Cả hai người cứ nhặt, không ai nói một lời nào. Sting bất giác lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
- Lucy-san, chuyện của Fairy Tail, tôi muốn hỏi chị một điều.
Lucy im lặng. Vốn cô không muốn đề cập lại hội pháp sư ấy, nhưng giữa cô và họ chả còn gì nữa. Nên có nói cho Sting, chắc cũng không sao.
- Cậu muốn hỏi gì?- Lucy trả lời.
- Về Natsu-san, thực sự anh ấy đã làm gì vậy?
Lucy bất động, cô cúi gằm mặt. Sting biết mình vừa hỏi một điều rất khiếm nhã nên vội xin lỗi:
- Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi.
- Không, cậu không cần xin lỗi. Tôi mới là người cần xin lỗi, vì tôi không nhớ gì về Fairy Tail cả.
- Cái gì? Cô không nhớ?- Sting bất ngờ. Sao Lucy lại không thể nhớ gì về Fairy Tail cơ chứ?
Lucy biết cậu đang bất ngờ, cô chỉ cười nhẹ. Lucy nằm dài trên nền cỏ xanh thẳm, khẽ đưa bàn tay phải của mình lên cao, che lấp đi ánh mặt trời.
- Cậu biết thảo dược lãng quên không Sting?
- Tôi biết. Thảo dược đó dùng để khiến người ta quên đi những kí ức mà ta muốn quên.- Sting trả lời. Cậu đưa mắt nhìn Lucy đang nằm dài trên thảm cỏ. Chơt, cậu cảm thấy cô ấy rất u sầu.
Lucy cười nhẹ, kể câu chuyện của mình cho Sting nghe:
- Tôi đã uống loại thảo dược đó.- Sting bất ngờ, nhưng Lucy vẫn nói tiếp. - Tôi đã dùng nó để quên hoàn toàn kí ức vui vẻ bên Fairy Tail. Trong đầu tôi bây giờ chỉ còn lại kí ức của ngày một năm trước. Chỉ còn lại thù hận....
Lucy ngồi dậy, úp mặt vào chân mình. Mái tóc vàng óng bay phấp phơ, che lấp đi khuôn mặt của cô. Sting im lặng. Cậu không biết nói gì. Nhưng cậu hiểu, cái cảm giác bị phản bội không hề dễ chịu một chút nào. Chợt, cậu nhớ ra một điều. Lucy... Không có cha mẹ. Bố mẹ cô đã mất khi cô chìm trong giấc ngủ năm dài. Chưa thoát khỏi nỗi đau mất cha, Lucy đã phải xông vào chiến đấu với hắc hội Tartarus. Những mất mát ấy diễn ra quá nhanh, đối với một người con gái bình thường mà nói, quả thực rất khó để chấp nhận mọi điều.
Sting cũng là trẻ mồ côi. Cậu được Bạch long Weisslogia nhận nuôi. Khi mà ông ấy đột ngột biến mất trước mắt cậu. Cậu rất hoảng hốt, và phải tốn một thời gian mới có thể bình phục tinh thần.
Nhưng Lucy lại khác. Cô ấy không khóc, không than vãn, chỉ im lặng. Sự im lặng đáng sợ. Liệu khi mà cô bị chính những thành viên trong gia đình Fairy Tail của mình tấn công, cô ấy đã hoang mang đến mức nào?
Sting vô thức bịt mắt Lucy lại, khẽ nói:
- Đừng nghĩ về quá khứ. Hãy tiến về tương lai. Tôi sẽ... Giúp cô trả thù Fairy Tail.
Lucy im lặng. Cô khá bất ngờ về hành động này của Sting. Chợt, cô cảm thấy muốn khóc. Có lẽ, cuối cùng, cũng có thêm một ai đó đưa tay đón lấy cô.
Từ tận đáy lòng....
Lucy gỡ những ngón tay đang che đi đôi mắt của mình xuống. Cô mỉm cười, vui vẻ nói với Sting:
- Cảm ơn cậu, Sting. Tôi thấy khá hơn rồi.
Sting bất động. Một nụ cười rực rỡ - hệt như đoá hướng dương nở rộ trong ngày hè vậy.
- Chúng ta nên đi thôi. Bọn họ sẽ chờ đến mỏi chân mất.- Lucy vô tư nắm lấy tay Sting mà chạy đến sân ga. Sting lúc đầu có hơi hốt hoảng và thẫn thờ, nhưng anh lại rất thích điều này.
Vận mệnh của họ, đã bắt đầu xoay chuyển từ bây giờ.
~.~
- Lucy-sama, Sting-sama, hai người về rồi.
- Ừ. Chúng ta mau lên tàu thôi, kẻo lúc về lại muộn.- Lucy cười tươi.
Trái lại, hai vị Sát long nhân mặt mũi xanh lè, tay chân trắng toát lắc đầu như điên. Minerva bật cười, đi đến bên hai người họ. Cô ấy nắm chặt đầu hai người rồi đập vào nhau. Yukino và Lucy rợn cả sống lưng, nhưng chỉ ít thì điều đó sẽ làm cho họ không kêu là gì nữa.
- Lucy, phiền cậu ngồi cùng với Rogue và Sting. Tớ sẽ ngồi với Yukino, Frosch, Lector. Tớ có chuyện cần bàn với cô ấy.
- Ừ, không sao đâu. Nhưng cậu phải đãi tớ một bữa đấy.- Lucy nhanh chóng ngồi xuống ghế, cạnh cửa sổ.
Cô đặt hai "chiếc xác" cạnh mình. Lucy để cho Rogue ngồi ngoài cùng, dựa vào thanh để tay. Sting ngồi ở giữa, người dựa vào ghế. Trên đường đi, Yukino và Minerva ngồi buôn chuyện trên trời dưới đất làm Lucy buồn ngủ vô cùng. Chiếc tàu đi ngày càng xóc. Chợt, Lucy cảm thấy vai mình bỗng chốc nặng xuống. Cô liếc sang bên trái, Sting đang ngủ say sưa trên vai của cô. Lucy bỗng chốc cảm thấy khó xử. Từ góc độ này mà nhìn Sting, Lucy cũng phải công nhận Sting là một người rất ưa nhìn. Mái tóc vàng kim óng mượt, khuôn mặt anh tú,...
" Khoan, mày đang nghĩ gì vậy, Lucy Heartfilia? "
Lắc đầu nguầy nguậy. Lucy im lặng, khuôn mặt thoáng vài sắc đỏ. Dần dần, cơn buồn ngủ lại đưa cô vào cõi mộng.
Có lẽ cũng khá lâu rồi, Lucy mới được ngủ ngon như vậy. hằng đêm, cô vẫn luôn có một cơn ác mộng. Nó đeo bám cô khắp mọi nơi, mọi lúc.
Nhưng giờ, ổn rồi....
Cô đã có sư phụ Zeref luôn dõi theo qua chiếc vòng cổ tuyệt đẹp kia. Cô đã có đồng đội mới.
Từ giờ, Lucy sẽ không còn mơ thấy ác mộng về Fairy Tail nữa.