.
Tiếng kèn xe, tiếng gió thổi, tiếng thắng xe đan chéo ở bên tai tôi.
Có người lớn tiếng mắng tôi bị điên.
Tôi điên rồi, sao có thể không điên được.
Tôi nguyện ý đổi hết tất cả để đổi lấy một thông báo với mọi người là tôi vô tội, tôi trong sạch.
Chỉ cần bọn họ biết, tôi không phải là người xấu là được rồi.
Thật sự, chỉ cần mẹ không thiên vị cho chị gái là tốt rồi.
Tôi vẫn là băng thẳng qua đường.
Người đàn ông có vóc dáng thấp đó thấy tôi liền ngây người, đứng im bên đường.
Hắn giống như nói cái gì đó, nhưng mà tôi không nghe thấy.
Tôi chỉ biết là tôi phải bắt được hắn, bắt hắn đem bức ảnh chứng cứ ra.
Một ánh đèn xe tải, xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tiếng thắng xe, tiếng la hét hòa vào nhau. Kì quái là ban đầu tôi không đau, sau đó đau đớn kéo tới, bởi vì tôi bị đụng văng lên trời rồi rớt mạnh xuống đất.
Tôi vẫn có thể mở mắt, vẫn thấy được, trên mặt đất có một bãi máu.
Máu chảy hướng về ánh đèn bên đường, chảy trên nhựa đường, loang lổ như hoa văn.
Chính là dù nhẹ nhàng giải thích hay phản kháng quyết liệt.
Thì bây giờ tôi phát hiện một việc:
Tôi không thể thay đổi được bất cứ điều gì.
.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lâm Ức Thần cùng với đồng nghiệp vừa mới trò chuyện xong.
Nhìn thấy mẹ Lục khóc bất tỉnh nhân sự ở ngoài cửa.
Cũng thật là, rõ ràng vừa nãy, bà ấy còn mắng chửi con gái mình.
Lâm Ức Thần nhíu mày, bắt đầu không hiểu rõ cảm xúc khủng hoảng trong lòng là vì cái gì.
Trong phòng giải phẫu, là em gái không cùng huyết thống với hắn, Lục Hữu.
Có lẽ là thêm một chức danh, hung thủ hại chet mẹ hắn, là tội nhân.
Hắn cảm thấy hắn không nên có tâm tình gì với cô, tuy rằng trước đây hắn thật sự thích cô.
Có người vội vàng chạy tới, chính là Lục Tiện, hắn cảm thấy người chị gái này đáng tin hơn người em gái kia.
“Em ấy còn ở trong phòng giải phẫu sao?”
Lục Tiện giống như rất nôn nóng, lải nhải nói liên tục
“Em ấy cũng thật là, sao mà phải như vậy..”
“Có chet đi thì cũng không thể thay đổi được những việc đã làm nha”
Trước cửa phòng giải phẫu chỉ còn tiếng khóc của mẹ Lục.
Lâm Ức Thần có chút bực bội, mặc dù biểu hiện của hắn không lo âu, nhưng mà hắn cứ nhìn chằm chằm bảng hiệu.
Đồng nghiệp vừa nói cho hắn, có chuyện tốt và chuyện xấu.
Chuyện tốt là thân thể của Lục Hữu không có trở ngại gì, chuyện xấu là đại não của cô chịu tổn thương nghiêm trọng.
Nếu không thể khôi phục được thì sẽ biến thành người thực vật.
Sự hoảng loạn bắt đầu xâm nhập vào lòng hắn, hắn nghĩ bản thân không ổn rồi tự tát mình một cái.
Sức lực người đàn ông rất mạnh, mà người con gái này bị hắn tát đến nỗi chảy máu mũi, khi thấy máu chảy xuống, ngực hắn đau một chút.
Đau lòng? Hối hận? Áy náy?
Sao hắn lại có những cảm xúc này?
Đó là kẻ thù đã hại chet mẹ hắn.
Nhưng mà hắn nhớ tới có rất nhiều lần cô liên tục nói không phải cô phóng hỏa.
Mà không phải cô thì còn có ai?
Chị gái cô ưu tú như vậy, sao lại muốn phóng hỏa?
Ngược lại là cô, ngốc như vậy, rất có khả năng làm thí nghiệm không đúng thao tác nên dẫn đến cháy, mà cô lại chet không chịu thừa nhận.
“Ey! Chú cảnh sát! Chính là cô ta! Chính là cô ta!”
Có người kêu to làm phiền suy nghĩ của hắn.
Một người đàn ông thấp bé bị đưa tới trước mặt họ.
Không biết vì cái gì mà vẻ mặt đầy lo lắng của Lục Tiện liền vặn vẹo.
“Tôi muốn tố giác người phụ nữ đó!”
Người đàn ông thấp bé túm lấy cảnh sát chỉ vào Lục Tiện.
“Năm đó là cô ta phóng hỏa!”
Cái gì....Lửa? Lâm Ức Thần sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông đã mở di động, đem ảnh chụp đưa cho bọn họ xem.
Lục Tiện muốn chạy lại xóa ảnh, bị người khác ngăn cản.
Hình ảnh là chụp Lục Hữu đang đứng trên đường phố.
Này ảnh chụp là bình thường nhưng trùng hợp là mặt kính ở phía sau cô, xuất hiện một đồng hồ điện tử.
Chiều hôm đó, khi lửa lớn thiêu đốt phòng thí nghiệm, em gái không có ở hiện trường vụ án.
Vẻ mặt vô thố của Lục Tiện còn muốn giải thích.
“hahahah, đây là tôi nha, khi đó tôi ở trên phố..”
Nhưng mà mẹ Chu đang khóc nức nở, đánh gãy lời cô ta.
“Con bé mặc bộ quần áo này, là đồ của con không cần.”
“Con nói quần áo khó coi chet đi được nên mẹ đã đưa quần áo này cho em gái con mặc.”
.
Trong phòng bệnh, âm thanh tí tích làm cho người ta phiền loạn.
Giải phẫu của Lục Hữu đã làm xong, trên đầu có một vòng gạc, xung quanh giường bệnh đều là máy móc.
Có người vào phòng bệnh, nhẹ nhàng đi tới mép giường, đứng lẳng lặng mà nhìn cô.
Sau đó duỗi tay hung hăng bóp cổ yếu ớt đó.
Sau động tĩnh này, có một người kéo cô ta ra.
Trong phòng vẫn không bật đèn, chỉ có lờ mờ ánh trăng sáng, phản chiếu rõ có người thứ bên trong phòng.
Chị gái Lục Tiện muốn bóp chet em gái, bị Lâm Ức Thần túm chặt tay.
Hai người xông vào đánh nhau, Lâm Ức Thần chưa bao giờ dùng sức lực lớn như này đối xử với chị ta, hắn xách cổ chị ta lên, đẩy mạnh vào tường.
Bàn tay bị nắm chặt, lúc này Lục Tiện mới phát hiện người đàn ông này thật sự muốn bóp chet chị ta.
“Khụ khụ, nơi này là bệnh viện”
Hai người đều là người thông minh, ngụ ý của Lục Tiện chính là nếu anh bóp chet tôi thì anh sẽ tiến vào tù giam.
Mà người đàn ông không quan tâm lời chị ta nói, bàn tay dùng sức rất lớn.
Tới khi có hộ sĩ vào phòng bệnh, lớn tiếng chất vấn bọn họ đang làm cái gì.
Lục Tiện giống như rác rưởi mà bị ném xuống đất.
Chị ta che lại yết hầu liên tục ho khan, ho xong liền cười.
“Anh còn có thể làm gì đâu, thời hạn truy tố là năm, đã sớm kết thúc rồi...”
Đúng vậy, có phát hiện chị ta phóng hỏa đi nữa thì chị ta cũng sẽ không bị đi tù.
Pháp luật quy định như thế cho nên chân tướng là gì không còn quan trọng nữa.
Người đàn ông bị khống chế nên chỉ có thể rũ mắt nhìn chằm chằm chị ta.
Lục Tiện thấy kch thích không đủ, xoa khóe miệng châm chọc mỉa mai hắn:
“Nếu năm đó, anh kiên trì tin tưởng lời con bé nói thì con bé cũng không tới mức bị oan uổng như này đi?”
“Anh cũng sai mà, nói không chừng nếu anh cùng con bé đi tìm chân tướng, có lẽ là tìm được rồi đó”
Những lời này giống như là châm ngòi nổ, hắn giống như dã thú mà rống lên.
Chị ta nghĩ, nếu như không phải hắn bị người ta lôi kéo thì có lẽ hắn đã xé xac’ chị ta.
Mà đây là hiện thực chứ không phải thế giới động vật.
Chị ta ngả nghiêng mà đi ra phòng bệnh.
Thế nào đâu.
Em gái nằm trên giường bệnh, nói không chừng cả đời cũng không tỉnh.
Là do chị ta quá ngốc thôi.
Mà con bé có tỉnh cũng không thể uy hiep được chị ta.
Chị ta vẫn như cũ mà cướp được tất cả thôi.
.
Ở trên giường một tháng, Lục Hữu mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô mẫn cảm dị thường không muốn tiếp xúc với bất kì ai.
Vừa nhìn thấy mẹ hoặc anh trai liền sợ hãi mà trốn vào góc tường.
Ai cũng nói, bởi vì sự cố này mà cô thay đổi.
Mỗi ngày Lâm Ức Thần đều tới lo cho cô, bởi vì cô không thể tự cầm muỗng được.
Có đôi khi hắn nhìn sườn mặt cô dưới bóng mặt trời, tái tim đau đến vỡ vụn.
Còn có, cô bắt đầu ngoan ngoãn hơn.
Mỗi lần bôi thuốc vào miệng vết thương, tuy đau đớn nhưng mà cô chưa từng than nhẹ.
Người khác nói cái gì thì cô liền làm theo như thế.
Mẹ Lục phát hiện điều này, cho nên từ cẩn thận lo lắng cho cô biến thành chậm rãi thử.
Ngày đó, mẹ Lục mua một bó hoa to tới phòng bệnh, nấu canh bồ câu cho cô.
Ngồi trên mép giường, nắm tay cô, nói rất nhiều về những chuyện linh tinh, còn nói mẹ thật sự rất yêu con.
Cố tình nói dài dòng như vậy, cuối cùng mẹ Lục mới nói chuyện chính.
“Chị con, có bạn trai mới rồi.”
“Nhà bạn trai rất giàu”
“Hai nhà chúng ta liên hôn chính là có rất nhiều lợi ích, đối với con cũng là tốt.”
“Cho nên, chuyện chị con phóng hỏa, con không nói với nhà bên kia được không?”
Lâm Ức Thần nghe không vui, cười nhạo. “Không có khả năng, đời này của Lục Tiện đừng nghĩ được sống tốt, tôi..”
Mấy ngày nay, mẹ Lục tách Lục Tiện và Lâm Ức Thần ra, không để người họ gặp mặt.
Mỗi lần Lâm Ức Thần nhìn Lục Tiện, cảm giác ánh mắt của hắn chuẩn bị phạm tội.
Mà lần này, đứa em gái Lục Hữu kéo cổ tay của hắn.
Người con gái nằm trên giường bệnh đã lâu nên gầy yếu làm cho người ta cảm thấy như không có sức lực, cô nhẹ nhấp môi.
“Được, con tha thứ chị ấy”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Cô cố gắng nở nụ cười ấm áp.
“Con người đều phải hướng về tương lai phía trước, không phải sao?”
.
Lục Hữu khỏe hơn một chút liền được Lâm Ức Thần đón về nhà.
Mà cô giống như rất sợ chị gái Lục Tiện.
Mỗi lần gặp Lục Tiện cảm giác như cô muốn chào hỏi thật tốt nhưng mà sắc mặt cô luôn hoảng sợ tái nhợt.
Điều này càng làm cho Lâm Ức Thần tức giận, không khí trong nhà luôn kì quái, nên Lục Tiện thường xuyên không về nhà nữa.
Nhưng mà vẫn có những lúc chị ta phải về như là lúc mang bạn trai ra mắt gia đình.
Lần đầu tiên Trần Tề Minh tới Lục gia đã bị hoa viên hấp dẫn hắn.
Hắn khen hoa viên đẹp, mà bạn gái Lục Tiện của hắn lại tức giận.
Lúc đầu hắn không biết lí do, sau khi ăn cơm xong hắn đi dạo hoa viên mới phát hiện có một bóng dáng quen thuộc ở đó.
Lục Tiện có một người em sinh đôi tên là Lục Hữu, hắn biết điều này.
Còn quen thuộc là do hai người này lớn lên quá giống nhau.
Điểm không giống có lẽ là khí chất.
Dường như nữ sinh đang tưới nước nên trên những cánh hoa đều có vài giọt nước long lanh, hắn đứng ở sau bụi hoa mà nhìn cô, đợi một lúc cô mới phát hiện hắn.
Giơ lên bình nước tưới thẳng vào người hắn.
Lập tức tây trang sang trọng có vết nước, nhưng mà hắn vẫn bình tĩnh, không hề tức giận hay khó chịu.
Bởi vì nữ sinh đứng đối diện hắn, đang cười mí mắt cong cong. Hắn cảm thấy đây là cảnh trong mơ, không chân thật lắm.
“Vì sao mà em không vào nhà ăn cơm?”
Hắn mở miệng nói với cô.
Cô ngây ngẩn, nghiêng nghiêng đầu, hỏi hắn.
“Anh là ai?”
“Là bạn trai của chị em”
Giống như hai chữ “chị em” kch thích tới cô gái trước mặt, cô không vui mà nhíu mày, lại ngồi xuống mép bồn hoa, nhẹ nhàng “nha” một tiếng.
Gió thổi tóc cô lung lay, cô gái thật sự trắng, rất trắng mà hắn lại thấy cơn gió này có thể thổi bay cô đi.
Hắn không tự chủ được mà ngồi xuống cạnh cô.
“Hả?”
“Không thích chị em sao?”
Hắn như ma xui quỷ khiến mà hỏi như vậy.
“Chị tôi...”
Cô gái muốn nói lại thôi, sau đó đứng bật dậy, làm mặt quỷ với hắn.
“Bọn họ không cho tôi nói”
Nói xong câu đó cô liền chạy đi.
Hắn theo bản năng mà đứng dậy, tự bản thân thắc mắc tại sao lại muốn chạy theo cô?
Trở lại nhà, Lục Tiện trách hắn, đi đâu mà lâu vậy.
Đó là lần đầu tiên, hắn bực bội khi Lục Tiện xen vào chuyện người khác.
Trong đầu hắn không vứt đi được bóng dáng của em gái cô ta.