Đúng h Lý Nhã Tâm đã đứng trước cửa Plaza Athenee Paris. Đây là một nhà hàng nổi tiếng với đồ ăn Trung Hoa. Cũng là nơi anh và cô hay đến kỉ niệm những ngày quan trọng.
Ngước nhìn lại nơi này, Lý Nhã Tâm bỗng cười nhẹ rồi tiêu sái bước vào.
Khi cô bước đến cửa đã thấy Linda đứng chờ sẵn. Linda là nữ phục vụ riêng tại nhà hàng của cô và anh. Có lẽ là do cô thấy có thiện cảm với cô gái này. Cũng có thể là do cùng là người Châu Á.
Thấy cô, Linda nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi cung kính cúi chào.
_ Chào Lý tiểu thư. Phòng của hai người đã chuẩn bị xong, mời cô đi theo tôi.
_ Người đã đến chưa?
_ Thưa tiểu thư, Robinson tiên sinh nói ngài ấy sẽ muộn một chút. Ngài ấy bảo nếu cô đến cứ mời cô vào ngồi chờ ngài ấy.
_ Ừ tôi hiểu rồi.
Lý Nhã Tâm cố gắng đè nén cảm giác mất mát trong lòng, im lặng theo Linda vào nhà hàng.
Phòng ăn mà Linda chuẩn bị cho cô là một căn phòng VIP ở cuối hành lang. Không gian thoáng mát, rộng rãi lại không kém phần sang trọng. Đây cũng là căn phòng mà cô và anh hay dùng. Nó đã chứng kiến không biết bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ của hai người.
Cô ngồi xuống bàn ăn, mắt nhìn chăn chú vào điện thoại.
_ Lý tiểu thư, cô muốn gọi gì dùng trước không?
_ Tạm thời không cần.
_ Được, vậy tôi đi trước. Có gì cô cứ gọi.
Đợi cho đến khi Linda đi ra ngoài, Lý Nhã Tâm mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại. Cô đặt điện thoại lên bàn, bước đến gần cửa sổ sát đất. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào khuôn mặt cô khiến cho cô càng thêm xinh đẹp, quyến rũ.
Lý Nhã Tâm đứng suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu thì cánh cửa bỗng được mở ra. Cô giật mình, quay lại nhìn chăm chú rồi bỗng trên khuôn mặt cô hiện lên nét vui mừng khó tả.
Trước mặt cô bây giờ là John. Hôm nay anh mặt một bộ vest đen sang trọng. Tóc được anh vuốt sang một bên. Ngũ quan tinh tế, dù có chút lạnh lùng những vẫn khiến cho người ta phải say mê.
_ John, vào đi chứ.
Lý Nhã Tâm ngây ngốc ngắm nhìn anh hồi lâu. Ý thức bỗng chợt quay về khi nghe thấy giọng nói của một nữ nhân. Lúc này cô mới chú ý đến bên cạnh anh còn có một người con gái khác.
Cô bỗng thấy sự chẳng lành. Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ cho cô biết, cô gái này sẽ cướp đi thứ gì đó rất quan trọng với cô.
_ Hai người vào đi.
Cô tránh sang một bên, nhã nhặn nở nụ cười. Nhưng cho đến khi ngồi vào bàn, cô vẫn không hiểu anh đang nghĩ gì. Hiện tại là anh và cô gái kia đang ngồi một bên, còn cô ngồi một mình một bên. Không phải chứ? Cô mới là bạn gái anh nha. Tình thế này giống như cô đang là người thứ ba và đang ngồi chứng kiến hạnh phúc của người ta nha.
Cố gắng điều chỉnh lại khó chịu trong lòng, Lý Nhã Tâm cười nhẹ hướng tới cô gái kia.
_ Chào cô, tôi là Lý Nhã Tâm, bạn gái của John. Cho hỏi, cô là?
Lý Nhã Tâm vừa cười vừa thầm đánh giá cô gái này. Cô ấy rất đẹp. Dáng người rất được, thanh mảnh, không quá gầy. Da lại rất đẹp, mịn màng, trắng hồng. Ngũ quan tinh tế như ngọc lưu ly, đài các như hoa mẫu đơn nở rộ. Khi cô ấy cười sẽ lộ ra hai má núm đồng tiền. Mắt to, sâu hun hút. Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng. So với cô thì thật chẳng thua kém gì.
Nghĩ đến đây Lý Nhã Tâm chợt thấy bất an hơn. Cô gái xinh đẹp này tại sao lại cùng đi với anh? Hôm nay không phải là ngày kỉ niệm ba năm của cô với anh sao? Tại sao cô gái này lại đi với anh? Họ có quan hệ gì?
_ Lý tiểu thư. Lý tiểu thư.
_ A! Cô đang nói đến đâu rồi?
Lý Nhã Tâm mải mê phiêu đãng trong dòng suy nghĩ đến nỗi thất thần hồi lâu căn bản không hề để lời nói của cô gái kia vào lòng.
_ Lý tiểu thư. Cô không sao chứ?
_ À tôi không sao.
Lý Nhã Tâm cười trừ, thầm khinh thường bản thân. Cô như vậy mà lại chăm chú nhìn người ta đến thất thần. Thật mất mặt quá.
_ Cô nói cô tên gì?
_ Tôi tên An Vũ.
An Vũ dịu dàng trả lời Lý Nhã Tâm.
Lý Nhã Tâm nhìn qua An Vũ rồi lại liếc sang John ngồi đối diện. Cô thực sự rất muốn biết mối quan hệ của bọn họ. Nhưng nếu cô hỏi anh có cho là cô không tin tưởng anh không? Chắc là không đâu, cô là bạn gái anh, cô hỏi chắc chắn anh sẽ thật lòng trả lời thôi. Lý Nhã Tâm mỉm cười đáp lại An Vũ, cất giọng nhẹ nhàng.
_ Vậy cô với John…
“Cạch”
_ Thưa tiên sinh, đây là Menu, mời ngài cùng hai vị tiểu thư lựa chọn.