Kí Ức Về Một Thiên Thần

chương 117: săn quỷ hồn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Maru thì không rõ, nhưng hơn ai hết, Sal là người rõ ràng nhất Maru đang gặp phải thứ gì.

Quỷ hồn!

Chưa đến mức quá nguy hiểm, nhưng tên này không phải dạng dễ nhai. Có vẻ như nó đã trú ngụ trong cơ thể cậu bé được một thời gian dài rồi, tuy nhiên có lẽ do cậu sống khá lạc quan nên nó vẫn chưa có cơ hội ra tay. Jun và Shippo học tại A cũng hơn cả tháng trời như thế mà vẫn không nhận ra vị trí chính xác của nó, chứng tỏ, nó có khả năng lẩn trốn rất tốt. Tuy nhiên, kể từ khi Maru mang lòng thương thầm Jun nhưng tỏ tình không thành, trong tâm hồn chưa vững vàng của một chàng trai mới lớn bắt đầu xuất hiện nhiều thứ cảm xúc hỗn loạn. Nhất là khi cậu gặp Sal. Sự hoàn hảo ở anh, cùng với tình cảm mà Jun dành cho anh, ít nhiều đã mang lại chút cảm giác ghen tị.

Một chút... Chỉ cần một chút ấy thôi cũng quá đủ để quỷ hồn hành động. Nó khuếch đại cảm giác ghen tị ấy lên, đồng thời tìm cách lấn át lí trí của cậu, gây ra những hành động thiếu suy nghĩ.

Đó chính là lần gặp mặt trên sân thượng giữa cậu và Sal.

Đến hôm nay, sau khi chứng kiến sự thờ ơ vô cảm của Sal, cậu đã tức giận. Một lần nữa, cơn phẫn nộ bị quỷ hồn đẩy lên đến đỉnh điểm và nó nhân cơ hội chiếm lấy tâm trí cậu. Khi những tia máu li ti ăn trọn đôi đồng tử, cũng chính là lúc Maru hoàn toàn bị chế ngự. Đến lúc ấy, ngay cả Sal cũng khó cứu được cậu. Mà cho dù có cứu được đi chăng nữa thì cũng không đảm bảo là cậu không bị tổn hại. Thật may, vì người cậu yêu là Jun, và người mà cậu ganh tị là Sal. Nếu ở đây mà là người khác, có lẽ án mạng đã thực sự xảy ra rồi.

Lúc này, Maru đã đau đến nghẹt thở, nhưng cậu vẫn nghe lọt lời của Sal. Hàm răng cậu nghiến chặt. Hai tay ôm gắt lấy đầu. Đầu óc cơ hồ muốn nổ tung.

Cậu hoảng sợ...

Thực sự hoảng sợ...

Chưa bao giờ cậu thấy cái chết cận kề mình như thế.

Chưa bao giờ cậu cảm nhận được sự nguy hiểm đáng sợ đến nhường này.

Nhưng cậu vẫn cố duy trì cho bản thân không bị mất đi ý thức. Có thứ gì đó đang giằng co trong đầu cậu.

Thứ gì đó, muốn khống chế cậu.

Cậu đau quá... Cả đầu như có thể nứt toác bất cứ lúc nào.

Trong những giây phút thanh tỉnh cuối cùng, Maru run run ngước gương mặt tái nhợt lên. Trước mặt cậu vẫn là con người trầm ổn ấy. Chính cậu vừa cực kỳ phẫn nộ với sự trầm ổn đó xong, bây giờ cũng chính cậu tự nhiên cảm thấy thần thái của Sal khiến cậu bớt đau đi phần nào. Chẳng biết từ đâu mà cậu lại có một niềm tin mãnh liệt rằng người đang đứng trước cậu đây có thể cứu được cậu. Cậu mấp máy môi, cổ họng khàn đặc chợt xuất hiện vài âm thanh ngắt quãng:

- Sal... senpai, cứu em... Em phải... làm gì?

Ánh mắt Sal dịu đi phần nào, anh tiến lại gần hơn:

- Cố giữ ý thức, xóa bỏ mọi cảm xúc tiêu cực ra khỏi đầu.

"Cảm xúc tiêu cực", chính là sự ganh tị. Sal không cần có khả năng đọc cảm xúc như thần Kanjo thì anh cũng thừa biết, một khi Maru tấn công anh nghĩa là cậu ta đã có phần nào cảm xúc không tốt rồi. Tuy nhiên, anh sẽ quan tâm đến điều đó sao?

Bước chân Sal chậm rãi di chuyển đến trước mặt Maru, tay phải anh chợt động.

Khi thấy bàn tay đàn anh ở ngay tầm nhìn của mình, Maru đột ngột mở to mắt.

Những ngón tay của anh, vẫn thuôn gọn và sạch sẽ như vậy.

Và...

Chúng còn phát sáng.

Những tia sáng xinh đẹp chớp lóe khiến cho những đầu ngón tay bạch ngọc của anh vốn đã trắng lại càng trắng hơn.

Trắng đến mức dần dần hóa thành trong suốt.

Maru cực kỳ sợ hãi. Cậu chưa bao giờ gặp chuyện gì giống như thế này. Ánh mắt bàng bạc của Sal nhìn thẳng vào cậu, một ánh mắt nghiêm nghị hút hồn. Cậu chưa từng biết anh ta có thể có thứ biểu hiện này. Không phải là người hòa nhã với nụ cười ấm áp thường trực nữa, hiện tại anh là kẻ có thể dùng ánh mắt để vô thức hóa linh hồn con người.

Đó là ánh mắt của kẻ mạnh.

Maru tự nhiên tin tưởng rằng anh ta có khả năng xóa sổ cậu bất cứ lúc nào. Đến bây giờ cậu mới nhận ra sự điên rồ của mình khi đã cố sức tấn công anh.

Nhưng mà... không hiểu sao cậu lại không hề cảm thấy sợ nữa...

Vì cậu biết anh ta không có ý định hại cậu.

Anh ta đang cố cứu cậu.

Cậu chỉ còn kịp thấy những ngón tay phát sáng của anh xuyên qua đầu mình.

Không có chút cảm giác đau đớn.

Chỉ thấy tâm trí có chút mơ hồ.

Đôi mắt mở to của cậu ngây ngốc nhìn vào mông lung.

Trong khoảnh khắc, cậu ngửi được một mùi hương nhàn nhạt tỏa lan trong không khí.

Cảm giác thật dễ chịu...

Maru nhanh chóng chìm trong vô thức. Ánh mắt cậu mất hẳn tiêu cự, giống như một người gỗ đờ đẫn ngồi bệt xuống đất.

Khi ấy cũng là lúc, bàn tay Sal chợt nhấc ra khỏi đầu cậu, mang theo một cỗ khí đen ngòm đang giãy giụa kịch liệt. Xung quanh cái thứ đó tỏa ra rất nhiều âm khí lạnh lẽo. Tiếng gầm rú đầy đe dọa liên tục phát ra, như đang cố gắng đe dọa cái kẻ to gan mặt không biến sắc vẫn đang khống chế nó.

Bất chợt, một đôi mắt đỏ rực như lửa lóe lên trong đám khí đen.

Vô số tia âm khí sắc bén nhanh như chớp tấn công mọi tử huyệt của Sal.

"Choang... Choang... Choang..."

Hàng loạt những âm thanh réo rắt vang lên cùng một lúc. Những tia âm khí đen sì đâm xuyên qua dáng người dong dỏng, tạo nên những lỗ hổng to tướng vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, tên quỷ hồn chưa kịp vui mừng thì hai tia lửa được xem như "mắt" ấy đột ngột co rút lại.

Đòn của nó tung ra, rõ ràng đã đâm trúng mục tiêu nhưng lại như tấn công vào không khí. Mà "nạn nhân" lại không chảy dù chỉ là một giọt máu.

Hay nói một cách chính xác hơn, kẻ này... không hề có máu!

Xung quanh những lỗ hổng trên người Sal bắt đầu xuất hiện những tia ánh sáng mỏng manh như những sợi chỉ bạc, và... chỉ trong chớp mắt, những sợi chỉ bạc này đã nhanh chóng lấp đầy chỗ trống, tạo nên một hình hài thanh tú xinh đẹp như ban đầu. Dù chỉ là một vết rách trên da, cũng không có.

Lần này, bóng đen trên tay Sal đã run rẩy đến kịch liệt. Quỷ hồn không còn tâm trí đâu để tấn công anh nữa. Bởi vì nó biết, nó không có cơ hội thắng được người này. Nó biết là nó chết chắc, vì người đang khống chế nó là kẻ mà đến cả Thượng Đế hay Đấng Quỷ Vương của nó cũng không thể giết chết nếu đối mặt trực tiếp như thế này. Trong những giây phút cuối đời, nó chỉ kịp run giọng kinh hãi tột độ:

- Ng... Người Thế Mạng... Hệ Quang...

- Biết, đã muộn!

Sal lãnh đạm buông vài tiếng nhàn nhạt, bàn tay đang giữ quỷ hồn đột ngột lóe sáng.

Trong chớp mắt, âm khí tan biến. Quỷ hồn tiêu tán như chưa từng tồn tại. Maru cũng theo đó mà ngã xuống ngất lịm. Sal thu tay về. Trong suốt quá trình vừa rồi, anh không hề biểu lộ lấy một tia sát khí. Đối với anh, những việc như thế này là quá đỗi bình thường. Hay nói đúng hơn, tất cả mọi thứ đều bình thường. Anh chỉ cần hành động theo chiều hướng có lợi và nhanh gọn nhất. Trên đời này, chuyện có thể khiến cho anh có cảm xúc... có lẽ còn chưa xuất hiện.

Khi gặp ma hay quỷ hồn, Sal thường trực tiếp xóa sổ luôn chứ không cần phiền tới Mochi nữa. Đành rằng đây là nhiệm vụ của Mochi, nhưng một khi ma quỷ đã bị quét sạch khỏi nhân gian thì có ai bận tâm đến người nào giải quyết bọn chúng chứ?

Vì thế, Sal tự nhiên ra tay không khoan nhượng. Anh tin là anh trai cũng làm như thế. Jun thì chưa đủ lớn mạnh nên anh Dara chỉ giao cho nhiệm vụ chỉ điểm thôi. Nếu cô bị thương, cha mẹ trách tội xuống, Dara cũng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.

Sal chậm rãi mở ra một vòng tròn phép thuật của mình, phóng thích vô số đốm sáng nhỏ để đưa mọi vật trong phòng trở về trạng thái ban đầu. Về phần Maru, anh cũng đã xóa đi đoạn kí ức không hay vừa rồi. Khi cậu ta tỉnh dậy, tất cả sẽ chỉ mờ nhạt như một giấc mơ mà thôi. Tuy nhiên, hậu quả của việc mất đi kí ức mà chàng trai này phải chịu, chính là mười năm tuổi thọ. Con số này đối với người Thiên Quốc giống như một hạt bụi không đáng để quan tâm, nhưng đối với con người có tuổi thọ giới hạn ở Nhân Giới thì đây là khoảng thời gian không ngắn. Cũng vì lí do ấy mà anh mới cảnh báo để Daizu giữ miệng với Izu. Ở khía cạnh này, biết quá nhiều sẽ không tốt.

Tuy nhiên, đối với trường hợp của Maru thì kết quả này quá tốt đẹp rồi. Cậu ta bị quỷ hồn cư trú nhiều năm nhưng vẫn có khả năng khống chế lại bản thân, dù khó khăn, nhưng đó là một kì tích, kì tích được tạo dựng bởi chính nhân cách của cậu. Trong đầu cậu có tà niệm, nhưng nó lại rất hạn chế. Anh biết cậu thực sự không có ý định hại anh, nếu không thì còn lâu cậu ta mới chiến thắng được thứ cảm xúc bị quỷ hồn phóng đại cả trăm lần như thế. Cũng vì lẽ này, anh đồng ý dốc sức cứu cậu. Nhân cách của cậu đã để lại chút ấn tượng tốt. Cũng có thể nói là chính cậu đã tự cứu lấy mình, vì nếu như ban nãy cậu bị quỷ hồn khống chế hoàn toàn thì Sal cũng hết cách. Cái giá cậu phải trả là cả mạng sống, chứ không đơn giản chỉ là mười năm tuổi thọ nữa.

Tuy nhiên, hiện tại thì cậu ta cần được đưa lên phòng y tế là tốt nhất, nhưng mà... bảo anh mang cậu xuống tới đấy sao?

Đừng đùa. Nằm đấy một lúc chẳng chết được đâu! Mạng cậu nhóc này còn lớn lắm!

Sal thản nhiên trở gót bước đi đi, nhưng khi ra đến cửa, không biết ngẫm nghĩ thế nào mà anh lại quay lại, tiến về phía "xác chết trên cao nguyên" kia. Đứng nhìn một chút, bàn tay Sal chợt luồn vào tóc, rút ra một hạt ngọc bích nho nhỏ đặt vào tay Maru. Xung quanh hạt ngọc này tồn tại một thứ ánh sáng dịu nhẹ xinh đẹp đến huyễn hoặc. Nó còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt dễ chịu, chính là thứ hương thơm đã giúp Maru bình tĩnh hơn ban nãy. Đây có thể xem như một biểu tượng cao quý thay cho lời chúc phúc của anh đến tương lai Maru, đồng thời cũng là lá bùa hộ mệnh giúp cho cậu không bị ma quỷ tấn công lần nữa. Còn việc có biết đường giữ gìn nó hay không là việc của cậu, chẳng liên quan gì đến anh. Nhiệm vụ đã xong. Xem như anh chẳng còn lý do gì để quay lại nơi này nữa.

Nói anh hứng thú với môn học này sao?

Đừng đùa. Nếu anh thật sự biết hứng thú, có lẽ anh em nhà Tian đã tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng rồi...

Bóng dáng Sal chậm rãi rảo bước trên dãy hành lang dài hun hút, trong đầu không hiểu sao cứ văng vẳng tiếng gào của Maru: "Cái gì mà "hoàng tử nắng ấm" chứ? Cái trường này bị anh che mắt hết rồi. Anh mới chính là kẻ lạnh lùng nhất mà tôi từng gặp."

Anh... lạnh lùng sao?

Có lẽ... đúng như thế thật.

Anh luôn mang lại cho người khác cảm giác thân thiện và ấm áp. Ai ai cũng nhận định anh là người hòa đồng dễ gần dễ mến, có người còn ví anh như thiên sứ, tuy họ chẳng biết gì về thân phận thật sự của anh. Nhưng mà... anh lại chưa bao giờ cảm được dù chỉ là một chút tình cảm của người khác dành cho mình. Anh cảm hóa Mochi vì nếu cứ để Mochi như thế, sớm muộn gì anh ta cũng bị ma hóa và trở thành mối nguy hại lớn đối với Thiên Quốc. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Dara có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, theo nhiệm vụ của mình, Sal liền giải quyết vụ việc bằng cách nhẹ nhàng nhất.

Năm ấy, Mochi vẫn chỉ là đứa trẻ, tư duy chín chắn vẫn thua Sal một bậc. Cảm hóa? Tốn chút thời gian nhưng không khó khăn lắm.

Công chúa Jun thì yêu anh say đắm, anh biết. Tuy anh chẳng biết yêu là thế nào, nhưng cô ấy là người của hoàng tộc, người của Thiên Quốc, anh vẫn phải có nhiệm vụ đối xử tốt với cô.

Ngay cả chủ thể của anh, Dara, cũng quý anh đến mức đồng ý để anh cư xử như một em trai thật sự. "Cư xử như một em trai thật sự", đó là nhiệm vụ của chủ nhân đưa ra, tất nhiên là anh phải hoàn thành, dù anh chẳng có bất cứ cảm xúc gì của một đứa em trai thật sự.

Nhiệm vụ của anh, là bảo vệ cho Dara, đồng thời tuân theo bằng cả tính mạng của mình. Nói đi nói lại, anh vẫn chỉ là một hình nhân cao cấp mà thôi. Dara, Mochi và cả Jun đều hiểu rõ điều đó. Họ vẫn cố gắng từng ngày để khơi gợi cảm xúc cho anh. Ngay cả cái thí nghiệm mà anh vừa trải qua cũng nhằm vào mục đích này. Có lẽ trong mắt nhiều người, anh là một kẻ bất hạnh, nhưng đối với anh, anh cũng chẳng thể hiểu rõ cảm xúc của một kẻ bất hạnh là như thế nào...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio