Izu đang định mở miệng hỏi thêm gì đó thì bỗng cửa lớp bật mở. Cả lớp chỉ kịp chớp mắt một cái, nhân ảnh đó đã phóng vụt về chỗ của mình.
- A, Tian - kun, tới rồi à?
- Chào cậu nha!
Cả lớp vẫy tay chào cậu bạn mới đến.
Sal cũng quay xuống cười tươi với lớp:
- Chào mọi người! Tớ đến hơi trễ...
Nụ cười ấy, cái nụ cười chết người của Sal hiện đang khiến cho không ít nữ sinh lẫn nam sinh trong đổ rào rào. Như đã quá quen thuộc với cái cảnh tượng này, Mochi chỉ thờ ơ:
- Lại bị fan rươt à?
- Ừa! - Sal cười khổ - Cũng may là chuông reo nên họ về lớp bớt, ta mới thoát ra được.
- Trông anh thảm quá! Lần sau có cần tôi theo hộ tống không?
- Không sao đâu! Ta ổn mà. Họ thật sự cũng rất dễ thương, chỉ là nhiều lúc không kềm chế được bản thân thôi!
Mochi chẳng biết nói sao nữa, chỉ đành thở dài:
- Thế thì thôi vậy! Trông anh có vẻ rất vui...
Về cái khoản bị các fan, đặc biệt là fan girl dí, thì Sal lại gặp rắc rối nhiều hơn hẳn Mochi. Điều này thì Izu có thể hiểu.
Thứ nhất, Mochi thường lẩn ở mấy chỗ ít người lui tới, mà tiêu biểu là "bãi cỏ Khởi Đầu" theo lời của hắn. Còn Sal thì lại hay lởn vởn trong thư viện và Canteen. Thêm vào nữa, con người cậu ta quá ấm áp tới mức tỏa sáng, thế nên việc bị phát hiện là điều tất yếu.
Thứ hai, thể lực của Mochi tốt hơn nhiều so với Sal, hắn ta chỉ cần vài bước nhún chân đã có thể bỏ xa các fan bám đuôi. Ngược lại, Sal rất khó thoát khỏi họ bởi cái thể lực “công tử bột” của mình.
Thứ ba, Mochi sở hữu một ánh mắt sắc lạnh có thể đóng băng người khác, còn Sal thì cho dù có một khoảnh khắc nào đó tỏ ra hung dữ thì có lẽ trông cậu ta vẫn đáng yêu như thường.
Chậc, cơ mà Izu còn chưa bao giơ thấy cậu ta nổi giận hay tỏ ra khó chịu với ai bao giờ. Chả trách sao mà cậu ấy lại được mọi người yêu mến như thế.
Izu đang ngồi suy nghĩ mông lung thì cánh tay lớp lại mở ra.
Giáo viên bước từ ngoài vào.
"Tiết học bắt đầu rồi!"
Izu liền đứng dậy, dõng dạc:
- Cả lớp, đứng!
---
Khung cảnh ở trường cấp ba Kokka phải nói là đẹp. Đẹp đến từng ngõ ngách. Vừa đẹp, vừa sạch, lại còn khối chỗ thơ mộng. Chẳng hạn như cái nơi được gọi là Green Garden mà Izu đang rảo bước.
Nơi đây được trang trí cực kỳ thanh nhã với màu xanh là chủ đạo.
Những tán cây xum xuê cao vút. Những bụi cỏ um tùm xanh mướt. Hay những bãi cỏ tươi non trải dọc hai bên con đường trải đá. Có cả một hồ nước xanh ngắt rộng ngút mắt, càng khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên thật mát mẻ và trong lành. Thỉnh thoảng đâu đó lại có một vài hòn non bộ đủ loại kích cỡ khác nhau, hoặc mấy chiếc ghế đá cho các cô cậu học sinh muốn nghỉ chân để chìm đắm trong thứ vẻ đẹp hoang dại mà thơ mộng này.
Hiện tại thì Izu chưa cần nghỉ chân. Cô gái vẫn bước đều trên con đường nhỏ, trên tay cầm một bông hồng đen tuyền, đôi mắt to tròn ngó ngang ngó dọc tìm kiếm ai đó.
Cô đang tìm Tian Jun, cô con gái xinh xắn dễ thương thuộc gia tộc Tian, để đưa tận tay cô bé cành hoa này. Ban nãy, khi lên đến lớp A thì Izu được báo là Jun đã rời lớp rồi. Hình như có ai đó có chuyện gì muốn nói nên đã hẹn Jun ra Green Garden. Báo hại bây giờ cô phải đi kiếm thế này đây. Green Garden không quá rộng, nhưng đủ để làm rã cặp giò của bất cứ người bình thường nào.
Vâng! Xin nhấn mạnh hai chữ "bình thường", để loại trừ vài "kẻ quái vật" nào đấy đang hiện diện trong ngôi trường này.
Tuy nhiên, nơi đây quả thực rất đẹp đối với Izu, nên trong lúc tìm sẵn tiện ngắm cảnh luôn thì cũng không tệ.
"Chẹp! Có vẻ như anh ta rất ít khi gặp Jun - chan nên mới phải nhờ qua mình như vậy!"
Là Izu đang nghĩ về người tài xế trong chiếc xe màu đen sáng nay.
"Có khi nào anh ta cũng hay đi công tác xa như onii - chan không nhỉ?"
Cũng có thể lắm!
Anh Daizu bận suốt, ở nhà chẳng được bao lâu lại phải đi. Kể cả những ngày sinh nhật của cô không ít lần phải tự ăn một mình. Tủi thì cũng có hơi tủi thân một chút, nhưng Izu không trách cứ gì anh trai hết. Anh ấy vẫn cố gửi quà qua bưu kiện cho cô, rồi gọi điện thoại chúc mừng cô nữa. Anh không hề quên ngày đặc biệt của cô. Chẳng qua vì công việc bận rộn nên anh không thể về nhà thôi.
Mà anh bận rộn như vậy là vì ai chứ? Chẳng phải để lo cho cô ăn học ư?
Ngẫm nghĩ lại, tự nhiên Izu thấy mình thua kém anh trai nhiều quá. Vậy nên, sau này, nhất định cô sẽ cố gắng để...
- Cái gì đây? - Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Izu.
"A! Jun - chan!"
Izu còn chưa kịp mừng thì cái tình huống đó đã khiến cô phải tò mò núp mình sau một cái hòn non bộ to đùng.
Jun đang đứng đó, cách chỗ Izu cũng không xa, đủ để cô nghe hết cuộc nói chuyện. Trên những ngón tay nhỏ nhắn trắng muốt của Jun là một phong thơ được dán bằng cái icon hình trái tim đỏ chót. Nữ sinh đang đứng đối diện với Jun liền cười đon đả:
- Em nhìn là biết rồi mà. Nha, giúp chị một lần thôi, chuyển bức thư tình này tới Sal. Những gì cần nói chị đã nói hết ở trỏng rồi. Bây giờ chị chỉ muốn nhờ em đưa cho Sal thôi...
- Sao chị không tự tay đưa cho ảnh?
- À, thì... xung quanh cậu ta lúc nào cũng có nhiều người vây quanh, làm sao mà chị có thể... Còn mấy lá thư chị để trong hộc bàn cậu ấy, hình như có ai đó cứ "thủ tiêu" trước khi cậu ấy tới lớp không à!
- Ồ! Vậy sao?
Jun hỏi mà như không. Khóe miệng cô gái khẽ nhếch lên. Đôi mắt thoáng ý cười vẫn không rời khỏi bức tâm thư của đàn chị vẫn còn trên tay:
- Chị là người bữa giờ cứ tìm cách làm thân với tôi phải không? Thì ra mục đích là đây?
- Kh... không! Làm gì có chuyện đó chứ! - Nữ sinh kia toát mồ hôi hột, vội vàng xua tay lia lịa - Em rát dễ thương á, nên chị là chị muốn làm thân với em thật mà, chỉ là... chuyện này chị không biết nhờ ai khác nên đành phải nhờ em thôi. Em cố giúp chị nha. Chị sẽ hậu tạ em thật chu đáo mà...
- Phư! Hậu tạ? Tian Jun này mà cần người khác hậu tạ sao?
Jun cười mỉa. Giọng nói của cô vẫn không thua gì tiếng chuông, nhưng hiện tại nó là những tiếng chuông trầm, phảng phất một chút gì đó u ám hơn bình thường.
Bà chị kia không hề nhận ra điều đó. Hiện tại trong đầu chị ta đang rủa thầm cái con nhỏ chảnh chọe đáng ghét cứ làm khó dễ mình nãy giờ. Tuy nhiên, ngoài mặt cô vẫn cố nhoẻn cái miệng chét son đỏ chót lên cười tươi rói:
- Vậy em muốn gì nào? Cứ nói đi đừng ngại, chị sẽ cố gắng thực hiện mà, được không?
Jun thoáng im lặng một chút, rồi bất chợt chuyển chủ đề:
- Chị thích nii - chan lắm sao?
- Tất nhiên rồi! - Nữ sinh nọ đáp ngay không cần suy nghĩ với đôi mắt lấp lánh như đèn ô tô - Chị thích Sal - san ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc cậu ấy mỉm cười với chị ở thư viện vào buổi sáng ngày khai trường ấy. Ôi, cái nụ cười ấy mới ấm áp làm sao! Bây giờ cứ mỗi lần nhắm mắt lại là chị lại thấy gương mặt thiên thần ấy của cậu ta rõ mồn một. Có lẽ chị bị tiếng sét ái tình đánh trúng mất rồi.
Jun nghe thì nghe, nhưng sắc mặt trước sau vẫn không thay đổi. Cô gái tiếp tục chất vấn:
- Nếu chị đã thích anh ấy đến vậy, chắc chắn là phải tìm hiểu kĩ đối phương rồi chứ nhỉ?
- Có chứ em, chị đã cố tìm hiểu rất kĩ luôn ấy. Nhưng mà những vấn đề về gia cảnh và xuất thân của cậu ấy có vẻ như được giữ quá kín nên chị đành chịu thôi. Còn những vấn đề khác thì không ai trong cái trường này hiểu rõ hơn chị đâu!
Nữ sinh ấy càng nói càng hào hứng, trong lòng chắc mẩm là đã được việc tới chín mươi phần trăm rồi.