Trên đời này, sẽ chẳng bao giờ có ai có thể hoàn hảo mà giả mạo Sal. Bởi lẽ, bản chất của anh đã vượt ra ngoài sự phán đoán của con người. Anh không bao giờnói mấy lời thừa như kiểu "Em đã ở đâu thế?", "Anh lo cho em lắm!", "Đừng làm anh lo như thế nữa nhé!"...
Anh, là loại người khó hiểu nhất trên đời.
Anh có thể cười trong mọi hoàn cảnh. Dù cho bản thân có rơi vào tuyệt vọng, thống khổ, hiểm nguy trùng trùng, hay thậm chí là cả...
Cái chết.
Phải, dù biết rằng bản thân chẳng mấy chốc sẽ chết, anh cũng vẫn sẽ hướng về phía người thân, nở một nụ cười thư thái, như thể mình chỉ đang làm một việc quá đỗi bình thường vậy.
Ấy thế mà đôi khi, Jun lại khát khao nhìn thấy anh khóc...
Cô căm hận Thiên Luật khi đã khai sinh ra điều lệ "Người Thế Mạng" từ thuở khai thiên lập địa, căm hận cả Ngọc Ngũ Sắc, thứ tuân theo luật lệ đó mà tạo ra các thế hệ Người Thế Mạng cho các Tân Thượng Đế ở Thiên Quốc, để đến bây giờ, tạo ra một Tian Sal... khiếm khuyết đi vài thứ cảm xúc.
Anh... sẽ không bao giờ có thể khóc.
Nghĩa là, anh cũng không bao giờ có thể giải bày cảm xúc khi gặp phiền muộn.
Cả cuộc đời anh, chỉ dành để phục vụ cho Đại hoàng tử Tian Dara, gánh chịu mọi hình phạt cho các lỗi lầm của Dara. Thậm chí, khi Dara gặp nguy hiểm, anh sẽ là người đầu tiên hiến tế mạng sống của mình, vui vẻ chết thay cho người kế vị Thiên Chức.
Không chút do dự...
Không chút sợ hãi...
Đó, là sứ vụ của các thế hệ Người Thế Mạng.
Và những Người Thế Mạng đều như nhau, bị nhồi nhét triệt để tất cả ý niệm về nghĩa vụ của mình bằng mọi biện pháp thánh hóa. Như vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ có việc Người Thế Mạng kháng lệnh hay chống lại chủ thể của mình. Dần dần, những Người Thế Mạng ấy đánh mất đi tất cả cảm xúc, để cho bản thân luôn luôn tươi cười trước mặt Người kế vị.
Sal, cũng không ngoại lệ.
Anh đã bị tước đi quyền sống từ khi còn chưa kịp thành hình.
Nhưng Tian Jun, công chúa của Thiên Quốc, không biết tự khi nào, đã đem lòng yêu đến say mê cái người khiếm khuyết cảm xúc ấy.
Chân dung của anh, lúc nào cũng vậy, vẫn chỉ là một nụ cười nắng ấm được đào tạo như một bản năng.
Nhưng...
Jun yêu nụ cười ấy, mà chẳng quan tâm rằng đằng sau đó, anh có dành chút tình cảm nào cho mình hay không.
Cô, chỉ đơn giản là yêu anh.
Thế thôi!
Cô cũng đã từng tìm đủ mọi cách để tìm lại cảm xúc cho anh. Thế nhưng, kết quả mà cô tìm được là, anh Sal của cô, hầu như đã bị tước hết khả năng "khóc" ngay từ khi tạo hình.
Tuyệt vọng!
Đó là cảm xúc của cô khi đó.
Tuy nhiên, bây giờ, cô đã có cái nhìn thoáng hơn về vấn đề này...
Nếu anh đã không thể khóc, vậy thì em sẽ không bao giờ để anh phải buồn.
Em sẽ bảo vệ nụ cười của anh... bằng mọi giá, dù rằng có bị mang tiếng brocon đi chăng nữa!
Jun bất giác mỉm cười.
Đã từ rất lâu... lâu lắm rồi, Jun đã quen với việc được an ủi, chỉ với một nụ cười.
Nụ cười của anh, là vô giá đối với cô.
Nụ cười của anh, đẹp hơn bất cứ thứ bảo ngọc nào trên đời.
Nụ cười của anh, là lẽ sống, là tình yêu, là phép màu kì diệu...
Kì diệu nhất trong những phép màu đẹp nhất...
Nụ cười của anh, là thứ duy nhất không ai có thể bắt chước được.
Khi anh cười, trông anh đẹp lắm đó...
Vậy nên...
Hãy cứ... luôn cười như thế nhé!
Onii - chan...
---
Ngay hôm sau cái bữa Jun nghỉ buổi họp, Jun lại trở lại đi học như bình thường nên Izu cũng an tâm hơn. Đứa em gái dưới cấp này, không giống như nhiều tiểu thưcon nhà giàu khác, tỏ ra cao sang chảnh chọe, ngược lại, còn rất là dễ thương. Hơn nữa, dù sao cũng cùng làm việc với nhau bữa giờ, Izu nếu không có cảm tình với Jun thì cô thật quá lạnh lùng rồi. Vậy nên, nếu như Jun có lỡ gặp chuyện gì, Izu cũng không thể không lo lắng được.
Mochi sau hôm đó chẳng mở miệng nói là tìm thấy Jun ở đâu hết, tuy nhiên, thấy Jun vẫn đi học như thường lệ như thế, Izu cũng chẳng hỏi gì thêm. Chung quy thì cái tên đó, nếu có mở miệng, bảo đảm là trả lời thì ít, mà trêu chọc thì nhiều. Mà Izu thì thật chẳng muốn nhìn cái vẻ mặt ti bỉ của hắn mỗi lần hắn thành công chọc tức cô.
Nhưng mà, không được mấy bữa yên ổn, ngay tại lớp A liền xảy ra chút lùm xùm. Sau hôm Jun bỏ buổi họp ấy, anh em nhà Tokido lại mất tăm mất tích, thậm chí cái đơn xin nghỉ học cũng không có. Phải biết, trường Kokka này có quy định kỉ luật rất chặt chẽ, vậy mà hai anh em nhà này cư nhiên nghỉ học mà không nói một lời, hiển nhiên là bị coi như là xem thường kỉ luật.
Izu ban đầu chỉ nghĩ đơn giản là hai anh em này chắc ỷ nhà có gia thế mạnh nên cúp học đi chơi vài bữa thôi. Cơ mà, sau ba bữa nghỉ học không phép, Reiko rốt cuộc cũng đi học lại, chỉ mình Reiko, mà Arata thì vẫn tuyệt nhiên không thấy mặt. Tuy nhiên, chuyện Arata ở đâu lại không được quan tâm lắm. Chuyện khiến cho các học sinh A cảm thấy kì quái, là Reiko xuất hiện với một khuôn mặt sưng tím, vài chỗ đã tụ máu bầm. Một bên má và trán phải dán mớ băng gạc y tế dày cui. Một số nữ sinh tò mò hỏi chuyện, thế nhưng trông Reiko hình như có điểm không tỉnh táo, thậm chí là hoảng loạn. Cô cứ sợ hãi run rẩy, miệng lẩm bẩm liên tục:
- Nó là ác quỷ. Con đó... là ác quỷ, không thể nào tin được, mình cư nhiên học với một con quỷ.
- Quỷ? Tụi mình học với quỷ á? Là ai cơ?
Một nữ sinh chớp chớp mắt hỏi.
- Là... là...
Reiko đột ngột trừng mắt khiến nữ sinh kia hoảng hồn đến mức suýt nữa thì té ghế.
- Cậu, Reiko - chan, hù tớ chết bây giờ!
- Là nó, chúng ta học với nó, một con quỷ! - Reiko càng ngày càng nâng cao âm điệu.
- Tớ chịu cậu rồi, không hỏi cậu nữa, được chưa?
Nữ sinh kia phủi phủi tay định bỏ đi. Những học tò mò xung quanh cũng toan giải tán, định mang chuyện Reiko nói với thầy cô. Bất ngờ, Reiko đứng phắt dậy, cao giọng:
- Là Tian Jun, chính nó!
Nữ sinh kia quay lại, nhíu mày:
- Jun - chan? Cậu ấy làm sao cơ?
- Nó là quỷ, cả Yan Mochi ở lớp A khối nữa, bọn chúng là quỷ. Phải rồi, chắc chắn cả nhà Tian đều là một lũ quỷ hết
- Cậu nói nhảm nhí cái gì vậy Reiko - chan?
Một nữ sinh khác chợt lên tiếng:
- Cậu dù có ganh ghét Jun - chan, nhưng cũng không nên nói cậu ấy như thế.
- Không phải, hãy tin tớ, ba hôm trước tớ cùng anh trai đã bị nó và Mochi đưa thẳng xuống Địa Ngục. Phải, chắc chắn là Địa Ngục. Nơi đó đáng sợ lắm, và rồi bọn chúng đã lấy đi Siêu Năng Lực của anh trai tớ. Chưa hết, bọn chúng còn cấy ác mộng cho tớ và anh Arata. Bọn tớ không thể mơ thấy gì khác ngoài Địa Ngục cả!
- Ôi trời ơi, một nam sinh thốt lên, bà nội ơi, bà đang cày tiểu thuyết khoa học viễn tưởng phải không vậy?
- Không, không, tớ không có bịa chuyện, mọi người phải tin tớ, tránh xa bọn chúng ra, nếu không, tất cả chúng ta đều sẽ bị bắt xuống Địa Ngục. Tớ vì muốn báo tin này cho các cậu, nên hôm nay mới liều mạng đến trường...
- Thôi đủ rồi! - Là giọng một nữ sinh khác - Cậu ganh ghét người ta, còn bịa chuyện hoang đường đấy nữa, bọn tớ cấp ba cả rồi, chẳng lẽ lại dễ bị cậu lừa sao? Mặc xác cậu, tớ vẫn sẽ chơi với Jun đó
- Cậu đừng có ngốc, nó là quỷ...
- Cậu dừng được rồi đấy, bớt tấu hài đi, và đừng đụng vào Mochi Idol của tớ. Nãy giờ tớ nhịn cậu hơi bị lâu rồi đấy.
- Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cậu xem chúng đã làm gì với tớ đây này.
- Cậu thôi đi! Nếu cậu có gặp qua Jun sau giờ học ba hôm trước, vậy cậu thử đưa bằng chứng ra đi.
- B... bằng chứng?
- Phải, bằng chứng đó. Nếu như không đưa ra được thì làm ơn dừng chuyện ở đây giùm cái.
- Bằng chứng... - Reiko gãi bù đầu luýnh quýnh - A, phải rồi, bữa đó, tớ đã rạch nát mặt nó, phải phải, nát bấy. Chắc chắn bây giờ trông nó kinh khủng lắm. Như một con quỷ vậy!
Những học sinh cùng lớp bắt đầu cảm thấy những ngôn từ của Reiko càng ngày càng buồn nôn, nhất thời không muốn tiếp xúc quá gần với cô ả.
- A, Jun tới! - Một giọng nói chợt vang lên trong các nữ sinh.
Từ ngoài cửa, bóng dáng mảnh mai thanh thoát với hai lọn tóc dầy màu biển đang tiến vào.