Shippo hoảng hốt lắc đầu lia lịa:
- Không... Shippo không bao giờ hại chủ nhân hết. Shippo cũng đã cố gắng làm theo lời của ngài mà...
- Làm theo lời ta? Vậy ta nói ngươi về lớp mấy lần rồi? Sao cái mặt mốc của ngươi còn ở đây?
Shippo "a" lên một tiếng, rồi gãi đầu cười gượng:
- Shippo suýt quên mất. Shippo tìm gặp chủ nhân là có chuyện muốn nói.
- Liên quan đến nhiệm vụư?
- Vâng. Thực sự thì, dạo gần đây... - Shippo chợt hạ giọng xuống ra vẻ nghiêm trọng - Shippo có cảm nhận được... Âm khí ở trong lớp.
Shippo chợt dừng lại, lén nhìn chủ nhân xem gương mặt đó có chút xíu nét tò mò nào không. Nhưng cậu lại thất vọng rồi. Ngoài ánh nhìn lãnh đạm, Mochi chẳng có biểu hiện gì khác.
"Chắc chỉ có bên cạnh người ấy thì chủ nhân mới chịu thay đổi cơ mặt!"
Những lời này tất nhiên là cậu chẳng dám nói ra ngoài miệng. Cậu vẫn là không chịu nổi đòn của chủ nhân. Mỗi lúc như thế cậu lại thầm vui mừng vì Mochi không biết đọc suy nghĩ như Dara. Cậu tiếp:
- Có điều nó nhạt lắm. Giống như đang ẩn nấp bên trong linh hồn của một ai đó vậy. Shippo không xác định được vị trí chính xác của thứ đó, nên cũng có chút lo lắng.
Mochi dựa lưng vào vách tường, thoáng trầm ngâm:
- Ngươi là yêu thú mà vẫn không thể xác định được nó, vậy có nghĩa là... nó đang cố tình ẩn nấp. Loài ma quỷ này, càng ngày càng có tư duy rõ rệt. Có khi nào nó cảm ứng được mối nguy hại không? Dù gì thì trong lớp có cả công chúa và tinh linh Thiên Quốc mà.
- Không thể nào, Shippo chắc là Shippo cùng công chúa giấu thân phận khá tốt.
Mochi khinh bỉ liếc nhìn tiểu hồ ly của mình:
- Với cái tính bép xép của ngươi à?
Shippo chớp mắt, cảm thấy mình bị tổn thương nặng:
- Shippo không có bép xép chuyện quan trọng mà, chủ nhân phải tin Shippo. Shippo không có phá hỏng nhiệm vụ của chủ nhân đâu.
Nhìn cặp mắt to tròn rưng rưng như sắp khóc của một thiếu niên có tâm hồn "sửu nhi", Mochi chỉ biết thở dài. Chàng trai với tay xoa xoa mái tóc cam:
- Ta biết rồi. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, phải bảo vệ Jun bằng mọi giá nhé. Con gái cưng của Thượng Đế mà có trầy xước gì, cái mạng của cả ta và ngươi đều khó giữ.
"Vậy cái lần ngài đâm chém con trai cưng của Thượng Đế, ngài có sợ mất mạng sao?"
Shippo thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc:
- Shippo kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao đến cùng.
Bóng dáng dong dỏng của anh chàng ưu tú đã quay bước đi từ bao giờ, tuy nhiên, giọng nói trầm trầm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai Shippo:
- Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì. Thượng Đế đã nói: "Dara là người nắm giữ Thiên Quyền tương lai, chịu ăn hành một chút cũng là lẽ tất nhiên." Thậm chí Ngài còn khuyến khích ta chăm tập luyện với onii - chan nữa!
Shippo cười khổ. Từ bao giờ mà chủ nhân của cậu học được cách đọc suy nghĩ của Dara vậy?
"Ta vẫn không có biết đọc suy nghĩ đâu. Là do ngươi quá dễ đoán thôi!"
Shippo dở khóc dở cười đi về lớp. Thôi thì cố thực hiện cho tốt cái nhiệm vụ chủ nhân vừa giao vậy.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu nào biết, mục tiêu thật sự của quỷ hồn kia vốn không phải Tian Jun...
---
Giờ ra chơi nhanh chóng kết thúc. Ấy vậy mà mãi tới lúc sát rạt giờ vào lớp thì Izu mới thấy bóng dáng của Sal phóng về chỗ. Chẳng tới vài phút sau, giáo viên cũng an tọa trên ghế. Hai tiết tiếp theo là hai tiết Toán, môn học "ác mộng" của hầu hết mọi học sinh. Lớp A hôm nay sẽ phải làm một bài kiểm tra bốn mươi lăm phút, với nội dung kiểm tra là toàn bộ các bài học từ đầu năm tới giờ. Khủng bố hơn, đề kiểm tra của lớp ưu tú nhất trường chắc chắn toàn là những câu hỏi nâng cao, độ khó lớn hơn nhiều so với những lớp khác. Do đó, hầu như các thành viên của A đều "đóng quân" trong lớp suốt giờ ra chơi để ôn bài, ngoại trừ hai kẻ nào đó vẫn vô tư dạo chơi như thể bài kiểm tra sắp tới chỉ là một trò đùa của giáo viên.
- Ấy, thôi rồi! - Thầy dạy Toán chợt vỗ vỗ vào cái đầu trọc của mình - Thầy để quên xấp đề kiểm tra và đề cương của mấy đứa dưới phòng giáo viên rồi. Thật là...
- Để em xuống lấy giúp thầy! - Izu đứng bật dậy.
- Vậy nhờ em nhé! Thầy để ở ngăn tủ số . Em lên đây, thầy giao chìa khóa.
Izu nhanh chóng nhận chiếc chìa rồi phóng ra khỏi lớp.
- Em theo giúp lớp trưởng! - Mochi lẫn Dara đồng loạt đứng dậy.
Hai chàng trai thoáng ngạc nhiên nhìn nhau. Dara hóm hỉnh nháy mắt với Mochi một cái:
- Để ta!
Chẳng mấy chốc mà Dara đã theo kịp Izu. Nhận ra có người theo sau, Izu cũng chậm lại cước bộ. Cô đủ nhanh nhạy để hiểu vấn đề, liền mỉm cười với cậu bạn ưu tú:
- Cám ơn!
Dara rảo bước cạnh Izu, nửa trách nửa thương:
- Cả đề cương lẫn đề kiểm tra cho cả lớp, cậu nghĩ sao lại đi ôm hết một mình như vậy chứ?
- Tại... gấp quá chứ bộ. Chuông reo vào tiết rồi mà đề thi lại chưa được mang lên.
Dara cười cười. Trên khóe miệng của anh hình như có chút ranh mãnh:
- Có gì phải vội đâu chứ! Kéo dài giờ kiểm tra ra, không phải là giờ học sẽ được rút ngắn lại hay sao? Dù sao đây cũng là lỗi của thầy. Thầy đâu thể trách chúng ta được đâu chứ!
Izu nghe xong cái ý đồ đen tối của cậu bạn cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ lườm lườm chàng trai, lãnh đạm:
- A nó khác với A anh ạ! Giờ học thì ít mà lượng kiến thức lại nhiều. Nếu không kịp học hết trên lớp thì phần còn lại, học sinh sẽ phải tự tìm hiểu. Cái môn này, việc tự tìm hiểu khó khăn gấp bội so với những môn khác, anh có biết không?
Izu nhấn mạnh cái chữ "anh" khiến cho ai đó thoáng ngạc nhiên rồi gãi đầu cười khổ:
- Anh diễn tệ lắm sao? Sao lại nhiều người phát hiện ra vậy chứ?
- Không tệ đâu, rất đạt là đằng khác. Ai bảo anh với Sal giống nhau vậy chứ! Cả giọng nói cũng giống lắm.
Dừng lại một chút, cô tiếp:
- Em không phải là cố ý đề cao anh đâu, nhưng thật sự là... phong thái của anh khá đặc biệt.
Dara nheo nheo mắt:
- Đặc biệt, ý em là anh giống thiên sứ lắm hả?
- Ngược lại là đằng khác ấy!
Izu nguýt dài, rồi nhịp nhịp ngón tay lên cằm, ra chiều suy tư:
- Ý em là... ở anh có cái gì đó... rất bức người. Chỉ cần trông thấy anh một lần thôi, người ta sẽ khó mà nhầm lẫn anh với ai khác. Nhất là nụ cười của anh, nó không thể giống với nụ cười của Sal được. Hai người... giống như là hai thái cực khác nhau vậy. Em cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa. Anh đừng tự mãn nhé, em chẳng phải fan nữ của anh đâu. Em chỉ nói những gì em cảm thấy thôi.
Bước song song bên cạnh Izu, Dara thoáng im lặng. Chợt anh dừng lại khiến cho một cô gái xinh xắn nào đó cũng ngạc nhiên ngưng cước bộ theo. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng còn vương vấn chút dư âm của bình minh, chàng trai hướng ánh mắt bàng bạc lên khoảng mông lung xanh biếc vô tận. Đây là lần đầu tiên mà Izu trông thấy đàn anh của mình hiền hòa và "vô hại" đến vậy. Bất giác anh chép miệng:
- Mọi người luôn nhận định rằng anh với Sal giống hệt nhau. Nhưng khi nghe em nói, anh và Sal là hai thái cực khác nhau, tự nhiên anh cảm thấy... thật vui. Cảm ơn em nhé!
Nói đến câu cuối, chàng trai nở một nụ cười đẹp đến huyễn hoặc. Izu suýt nữa đã bị nụ cười của anh hút mất hồn. Thật may là đến phút cuối cô vẫn kịp hoàn hồn trở lại, lòng tự nhủ: "Em xin rút lại nhận xét anh hiền hòa và vô hại. Anh quá nguy hiểm đi!"
- Thật vậy ư? Anh cũng công nhận là anh nguy hiểm thật!
Dara đột ngột phán một câu khiến Izu giật thót. Cô quay phắt sang nhìn anh đầy nghi vấn:
- Anh vừa nói gì?