Anh... em có rủa gì anh đâu.
Dara nghiêng nghiêng đầu, hóm hỉnh:
- Cái ông ôn thần này, có khi nào anh ta cho mình "leo cây" không? Ở đây, không thiếu cây cối đâu. Những lời này, không phải là dành cho anh sao?
Nghe những dòng suy nghĩ của mình vừa vang lên như bị thu vào máy ghi âm rồi phát ra, Miko không tránh khỏi hoảng hốt mà quay phắt ra sau. Bất giác, cô ngẩn người ngơ ngác. Dara không còn ở trong bộ dạng của Sal nữa. Mặc dù trên người anh vẫn khoác bộ đồng phục trắng của A, nhưng mái tóc ấy không còn là mái tóc xám tro dầy đến mức vô kỉ luật mà đã trở về nguyên trạng: một mái tóc dài màu bạch kim óng ánh tuyệt đẹp.
Miko không ngờ là chỉ cần thay đổi kiểu tóc thôi, Dara trông đã khác lạ đến thế. Không, chắc chắn không chỉ là kiểu tóc, Dara vốn đã rất khác Sal rồi, nhưng mà khác ở điểm nào nữa thì Miko chịu, không nhìn ra. Đây là lần đầu tiên cô đứng đối diện với chàng trai được mệnh danh là Bạch hoàng tử của trường. Vốn cứ cho rằng những hot boy nổi đình nổi đám như thế này thường sẽ rất hống hách, tự cao tự đại, tuy nhiên, Dara có vẻ như không giống như những gì cô đã nghĩ. Anh ta dù có hơi bí ẩn và... đáng sợ, nhưng cách nói chuyện của anh khá thân thiện. Nụ cười của anh cũng rất đẹp...
...
"Khoan đã..."
"Chẳng phải mình vừa nghi ngờ anh ta có thể đọc được suy nghĩ của mình sao? Sao tự nhiên lại bị mất ý chí thế này?"
"A a a, không được nghĩ nữa. Nếu đúng là anh ta đọc được thật thì... xấu hổ lắm!"
Miko nhắm tít mắt lắc đầu nguầy nguậy, cố đánh bay mấy ý nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, nhưng càng cố thì chúng lại càng rối rắm hết cả lên khiến cô gái gặp không ít khổ sở. Dara nheo nheo mắt:
- Em thú vị thật đấy. Tuy nhiên anh không có ý định để em về nhà quá trễ đâu. Vậy nên em cố bình tĩnh lại một chút đi.
Miko ngừng hành động quái dị của mình lại. Cô ngước mắt lên, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ trong đầu:
"Dara - senpai, cho em biết đi, anh thật sự đọc được suy nghĩ của em đúng không?"
Dara chớp mắt ngạc nhiên. Bất giác anh mỉm cười, gật đầu:
"Không những đọc được mà anh còn có thể chuyển ý niệm vào đầu em đấy!"
Nghe giọng nói của Dara như âm như vang trong đầu, Miko kinh ngạc há hốc miệng:
- Oa, chuyện này là sao? Sao anh có thể... Đó là... siêu năng lực của anh sao?
Dara không vội đáp ngay, anh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Vậy... là tại sao? Không phải do Siêu năng lực thì là vì cái gì?
Nụ cười trên môi chàng trai tuấn mĩ ngày càng trở nên bí ẩn. Những lọn tóc bạch kim óng ánh tung bay theo gió...
Không... hiện tại không hề có gió. Miko chắc chắn điều đó, nhưng mà... nếu thế thì tại sao...
Dòng suy nghĩ của cô gái đột ngột bị sự sửng sốt cắt mất.
Mái tóc vốn chỉ dài đến thắt lưng kia đang từ từ mọc dài ra nhanh chóng. Dara vẫn ở đó, nhưng giọng nói của anh lại trở nên âm vang đến lạ thường:
- Bởi vì... anh vốn không phải con người!
Bộ đồng phục trên người chàng trai trong thoáng chốc biến thành một bộ y phục kiểu dáng lạ mắt màu tuyết với phần đuôi áo phủ dài chấm đất cùng chiếc áo choàng đính chéo ở một bên tay. Khắp người Dara cũng dần biến đổi, ngày càng trở nên sáng hơn, sáng đến át cái màu ráng của trời chiều. Nhưng hiện tại, ánh mắt Miko vẫn còn tập trung vào tóc anh. Mái tóc đã dài chạm gót với đuôi tóc được cột hờ hững bởi một sợi dây ánh sáng màu vàng hoàng kim óng ánh. Và đặc biệt, có một vòng sáng trắng lơ lửng trên đầu anh tự lúc nào. Trông anh lúc này không khác gì thiên sứ từ trời xuống, đó là nếu anh có thêm một đôi cánh trắng.
Nhưng Dara không hề có cánh, bởi lẽ... địa vị của anh ở Thiên Quốc đã vượt qua tầng lớp Thiên Sứ rồi.
Miko lúc này đã quá sợ hãi. Cô tái mặt lùi vài bước rồi ngã phịch xuống đất.
- Anh... anh đừng qua đây. Anh rốt cuộc đã giở tiểu xảo gì đó, đúng không? Đừng hòng... lừa em.
Miệng thì nói cứng, nhưng giọng của Miko đã run kịch liệt. Dara tất nhiên là nhận ra điều đó. Anh hạ giọng nhẹ nhất có thể, trấn an cô:
- Bình tĩnh nào, cô bé. Anh không có ý định làm hại em đâu. Còn việc anh có giở tiểu xảo gì không thì có lẽ là tự em kết luận được. Em có quyền tin hoặc không tin anh. Bây giờ thì hỏi anh đi, anh sẽ trả lời ba câu hỏi của em, những thắc mắc về siêu năng lực. Sau đó, anh sẽ hỏi ngược lại em.
---
Tại thời điểm đó, Izu đã tìm được tới cổng vườn của Green Garden. Mặc dù không trông thấy Miko nhưng cô đoán là cô bạn đáng yêu đó có lẽ đã vào bên trong rồi.
Và thế là, nơi khu vườn tươi đẹp ấy lại chào đón thêm một cô gái xinh xắn vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc tìm người.
---
- Giải đáp... ba câu ư?
Mặc dù vẫn còn hơi e dè, nhưng Miko đã cố gắng trấn tĩnh được phần nào. Người trước mặt cô, rõ ràng là thiên thần. Mọi biến hóa của anh ta thật vô cùng, khiến cô muốn kết luận anh dùng kĩ xảo thì cũng không thể nào tìm ra cơ sở. Điều này thật khó tin, tuy nhiên, thứ năng lực kì lạ của cô chẳng phải đã là rất khó tin rồi hay sao? Nhưng nó vẫn tồn tại đấy thôi. Như lời anh ta nói, anh sẽ giải đáp mọi thắc mắc của cô.
Cô nên.... À không, phải tin anh ta. Bởi vì trong cái bộ dạng đó, cô chắc là anh ta thừa sức hại cô nếu anh muốn.
- Vậy... em có thể... hỏi về Sal không?
Dara khẽ gật đầu. Miko liền hỏi ngay, cái thắc mắc từ đầu năm học đến giờ:
- Vì sao... em không thể nhìn thấu cảm xúc của Sal? Không, nói đúng hơn là em không thấy trong Sal tồn tại cảm xúc, thế nghĩa là thế nào?
Nhận được câu hỏi, hình như dưới đáy mắt của Dara vừa thoáng hiện vài thứ xúc cảm lẫn lộn. Anh mỉm cười:
- Làm sao em có thể thấu được Sal trong khi cả anh còn không thể hiểu nổi nó?
Trông thấy vẻ ngơ ngác hiện rõ trên gương mặt xinh xắn của Miko, Dara tiếp:
- Anh nói cho em dễ hiểu hơn nhé. Sal mặc dù là em trai của anh, nhưng cách nó được sinh ra và dạy dỗ khác hẳn mọi người. Vì một vài lí do mà nó rất giỏi trong việc che giấu nội tâm của mình. Dần dần, chính bản thân của nó cũng mất đi khái niệm về cảm xúc nữa. Vậy nên... trên đời này, chẳng ai nhìn thấu được thứ gì ở nó đâu. Ok, câu tiếp theo!
Nghe xong lời giải thích của Dara, Miko lại càng cảm thấy Sal thật bí ẩn, bí ẩn một cách khó hiểu. Cô mím môi, lẩm bẩm nói với Dara mà như tự hỏi chính mình:
- Thật thế sao? Sal - kun...
- Thật chứ! Câu tiếp theo.
Dara lúc này đã lấy lại nụ cười tươi tắn trên môi, còn Miko thì giật mình xua tay:
- Không, không phải câu này...
- Anh đùa thôi, không tính đâu. Tiếp câu hai nào!
- À... ừm... câu hai, năng lực của em, rốt cuộc là từ đâu ra vậy?
- Em hỏi đúng vấn đề rồi đấy! Năng lực vốn không phải của em, mà là sở hữu của Thiên Quốc.
Miko tròn mắt ngơ ngác:
- Sở hữu... của Thiên Quốc?
- Chính xác là như thế. Vì một sự cố ngoài ý muốn mà có vài thần dân ở Thiên Quốc bị lưu lạc nơi Nhân Giới này đây. Để có thể kéo dài sự sống, họ buộc phải sống trong linh hồn của con người. Một cách ngẫu nhiên, em trở thành một trong những người được chọn.
- Giống như kí sinh trùng sao anh? Kí sinh trùng sống sót khi kí sinh trong cơ thể, còn người Thiên Quốc kí sinh trong linh hồn?
Dara suýt nữa đã bật ngửa khi nghe câu hỏi của cô bé trước mặt. Anh dở khóc dở cười:
- Cách so sánh của em hình như có hơi... miễn cưỡng, nhưng thật sự thì em cũng hiểu đúng vấn đề rồi. Do sự kí sinh... à, sự "sống nhờ" ấy, thần dân Thiên Quốc, nói ngắn gọn là những vị thần linh có thể chờ đợi đến ngày trở lại. Trong khoảng thời gian đó, chủ thể của họ sẽ có thể sử dụng sức mạnh của họ. Tùy theo từng vị thần mà chủ thể sẽ có những loại năng lực khác nhau. Chẳng hạn như với năng lực thấu cảm của em, anh có thể biết, thần linh sống trong linh hồn em là Kanjo, vị thần nhìn thấu cảm xúc người khác.
- Thần Kanjo... trong em sao?
Miko có chút xúc động áp tay lên ngực.
Chuyện này thật khó tin, nhưng đúng là cô đang có một vị thần trú ngụ trong người. Tên của vị thần đó là Kanjo.
Cái tên... thật đẹp.
Trên đời này có mấy ai may mắn như cô đâu chứ? Sở hữu được thứ năng lực hữu ích như vậy, lại được trông thấy thiên sứ hiện hữu...
Thiên sứ. Anh ấy là thiên sứ. Sẽ ra sao nếu cô thấu được cảm xúc của một thiên sứ?
Chợt cô ngẩng đầu lên, sử dụng câu hỏi cuối cùng của mình:
- Em... có thể cảm nhận cảm xúc của anh chứ?