Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra tinh thần Lam Bác rất không ổn định. Trước đây Ôn Gia cũng vì y đối với mình quá cố chấp, lại còn mắc chứng cuồng chiếm hữu dục nên luôn muốn thoát khỏi y.
Không thể chịu nổi y suốt ngày giám sát mình, lùi một bước mà nói chính là Ôn Gia không đủ kiên nhẫn, cũng chẳng hiểu rõ căn bệnh sùng bái quá mức của Lam Bác đối với mình từ đâu ra.
Cúp điện thoại, Lam Bác hé một nụ cười quỷ quyệt trên gương mặt sáng sủa, có vẻ giống mấy tên khủng bố hay xuất hiện trên tin tức cũng lộ ra nụ cười như thế. Bành Vũ nhìn thấy thì tóc gáy sau lưng từng cọng dựng đứng cả lên. Bước chân chậm rãi tiến đến gần, âm thanh nhẹ bẫng cứ như con rắn độc đang dần đến gần con mồi, y vừa hưởng thụ ánh mắt sợ hãi của con mồi, vừa sung sướng vì sắp diệt trừ một tên địch thủ.
Chàng trai trẻ thoạt nhìn trông như yếu sức, nhưng y bất ngờ vác xốc Bành Vũ đang nằm dưới đất lên rồi đặt vào bên trong bồn tắm. Nước nóng từ vòi hoa sen tuôn xuống đầu, chảy tràn lên gương mặt, đôi mắt Bành Vũ nhắm chặt không nhìn thấy tình thế lúc này. Anh cảm nhận mực nước trong bồn đang từ từ dâng cao, đã lên đến lồng ngực mình. Không phải định dìm anh chết đuối đấy chứ?
Đây là lần thứ hai anh cận kề với cái chết, thế mà tâm tình vẫn bình tĩnh, trừ việc lo lắng sau này Bành Tiểu Quách sẽ không ai săn sóc, ngoài ra anh chẳng nghĩ đến gì khác.
Có vẻ không đạt được di nguyện của anh trai anh rồi, không thể chăm lo cho Tiểu Quách đến khi thành niên.
Ý thức Bành Vũ dần dần mất đi, nếu Lam Bác có nhấn chìm anh xuống bồn nước, anh cũng sẽ không ôm bất cứ hy vọng trốn thoát nào.
Dù sao chăng nữa một người bình thường chẳng thể đấu lại một kẻ điên.
Anh không biết chẳng bao lâu sau khi anh mất ý thức, Ôn Gia rốt cục chạy đến nơi, hắn cầm chìa khóa mở cửa phòng rồi bay vọt vào, nhìn thấy người đang nằm trong bồn tắm, cùng với thanh niên đứng bên cạnh, một Lam Bác dường như đang mất đi khả năng cảm giác. “Mày có biết mày đang làm gì không?!” Kéo Bành Vũ ra khỏi bồn tắm, Ôn Gia quay về phía Lam Bác nghiến răng nghiến lợi.
Lam Bác nửa tỉnh nửa mê nghe thấy, tựa hồ thoáng bừng tỉnh một lúc, “Cậu ba?” Y bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt an tĩnh không còn điên cuồng như trước, “Anh đến tìm em ư?”
Tìm mày cái đầu á, Ôn Gia không trả lời, im lặng không nói một câu, hắn đặt Bành Vũ nằm ngửa trên sàn nhà, vén mớ tóc dính vào khuôn mặt sang một bên.
“Cậu ba, anh đang làm gì?!” Lam Bác không dám tin trừng lớn mắt, giọng nói từ trong họng trở nên sắc nhọn cao vút lên quãng tám. Y như con thú hoang bị xâm phạm lãnh địa, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp đe dọa.
“Mày hại người ta đến nỗi này, mày nói xem tao đang làm gì?” Hắn tức giận hung hăng trừng nhìn tên thủ phạm đầu sỏ, sau đó Ôn Gia lại thổi hơi vào miệng Bành Vũ lần nữa.
“Không, không được!” Lam Bác lao tới, đẩy Ôn Gia ra, tuyên bố chủ quyền sở hữu của mình, “Anh là của em!”
“Buông ra!” Ôn Gia thật sự nổi giận, “Tao là cậu mày!”
“Em không quan tâm.”
“Tao quan tâm! Trên người chúng ta chảy chung dòng máu.” Ôn Gia định nhẹ nhàng khuyên bảo y, cơ mà người kia quá mức cố chấp. Đôi mắt Lam Bác ngấn lệ, bộ dáng ngoan ngoãn thật sự làm người khác muốn thương yêu, nhưng Ôn Gia hiểu rõ bản chất điên cuồng trong người y nên không hề bị vẻ bề ngoài ấy mê hoặc.
“Chúng ta rõ ràng đã làm với nhau.” Lam Bác vừa nói tay vừa bứt nút áo của Ôn Gia. Ôn Gia lại bị chọc giận bèn xáng cho y một bạt tai.
“Chát” một tiếng vang giòn, như bị bật nút công tắc, động tác Lam Bác dừng lại vì cú đánh này, y nghiêng đầu sang đối diện với gương mặt Ôn Gia một cách máy móc.
“Xuống!” Ôn Gia nghiêm khắc quát lớn, lần này Lam Bác ngoan ngoãn bỏ tay ra, dường như biến thành người khác, y lẳng lặng làm theo lời hắn.
“Cậu ba, Lam Bác sẽ ngoan, đừng ghét Lam Bác được không?” Y siết chặt gấu áo của Ôn Gia, trở nên hết sức bất an. Ôn Gia thở dài, tốc độ trở mặt của đứa nhỏ này nhanh hơn lật sách. Rồi hắn ôm lưng Bành Vũ đứng lên dìu vào trong phòng ngủ.
Lam Bác nhìn theo, sắc mặt vốn trắng bệt trong nháy mắt biến thành xám ngoét như tro. Y vội bám theo, đã quyết tâm không thể nào buông tay. Ai dám cản trở trước mặt y, đều đáng chết!
Lam Bác chưa bao giờ là một người hiền lành, chung sống với cậu ba từ lúc bảy tuổi đến mười bốn tuổi, thời gian đầu y chỉ dọa cho những kẻ đến gần cướp Ôn Gia phải chạy mất, hoặc kéo bầy kéo đảng bắt nạt kẻ ấy, càng về sau ham muốn chiếm hữu của y bắt đầu diễn biến càng nghiêm trọng. Rõ ràng lúc đầu y chỉ đơn thuần không hy vọng bị Ôn Gia quên lãng, dần dần biến thành mong mỏi người kia trong mắt chỉ có duy nhất một mình mình.
Vào phòng ngủ, Ôn Gia cởi bỏ quần áo đã bị nước thấm ướt trên người Bành Vũ, sau đó dùng chăn bông quấn anh lại.
Tiết trời lúc này đã chớm lạnh, Bành Vũ bị xối nước nóng lại nằm trên đất một lúc lâu, thể nào cũng sinh bệnh.
Đứng một bên, Lam Bác nhìn Ôn Gia tất bật làm này nọ, đáy mắt y lóe lên dụng tâm đen tối. Ánh mắt y nhìn Bành Vũ tràn ngập sự quyết tâm cao độ. Nếu bảo lúc trước chỉ đơn giản là muốn anh biến mất trước mặt Ôn Gia, thì bây giờ đã trở nên khao khát mãnh liệt phải làm cho anh bốc hơi khỏi trái đất. Lam Bác sẽ không để cho bất cứ người hay vật nào tồn tại bên cạnh Ôn Gia ngoại trừ y.
Bành Vũ đang hôn mê một lần nữa nằm không cũng trúng đạn.
Xử lý xong tất cả, Ôn Gia nhìn Bành Vũ một chút, lại quay đầu sang nhìn cái đứa cháu trai đang trừng chằm chằm vào Bành Vũ, hắn cảm thấy đau đầu.
Lúc này hắn có thể lập tức, ngay lập tức độn thổ trốn đi được không?
Hắn nâng tay xoa ấn huyệt thái dương đang giật nảy không ngừng, một giây sau vị trí kia đã được hai bàn tay khác bao phủ lấy.
“Cậu ba và Lam Bác ở với nhau đi.”
Ở với mày chắc tao một mẩu xương cũng không còn! Ôn Gia yên lặng oán thầm, bên ngoài lại ra vẻ thật sự nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của vấn đề này. “Cũng không phải không được, có điều mày biết khẩu vị tao rất kén, mày không biết nấu ăn, thức ăn ở khách sạn lại khó nuốt. Cho nên……” Hay là thôi đi!
“Không sao đâu, kêu anh ta nấu.” ‘Anh ta’ ở đây chính là Bành Vũ đang hôn mê.
“……”
“Cậu ba không thích? Hay…… không nỡ?” Nói đến không nỡ, giọng điệu y nặng trĩu xuống.
Thấy thế, Ôn Gia vội lắc đầu phủ nhận, hắn không thể lôi Bành Vũ xuống vũng lầy thêm nữa. Thủ đoạn của Lam Bác không phải hắn chưa từng thấy. Nghe Ôn Gia phủ nhận, Lam Bác cười tươi rói như hoa, nụ cười rõ ràng thuần khiết đến thế, nhưng vẫn toát ra một cảm giác u ám đến rùng rợn. Ôn Gia run lên, hai tay khó chịu chà xát vào nhau, hay là nhờ Hứa Minh Trạch đưa Bành Vũ về vậy.
Nhận được điện thoại, Hứa Minh Trạch lập tức lao đến, ôm cả thân người Bành Vũ đang nóng rực như lửa thiêu vào trong ngực. Gã hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Gia.
Nháy mắt vài cái, Ôn Gia cười cười, “Khụ khụ, hình như Bành Vũ sốt cao……”
Đứa ngốc cũng nhìn ra được!
Hứa Minh Trạch không mất thời gian với hắn nữa, gã ôm Bành Vũ đi đến vị trí xe đang mở cửa, rồi đặt anh vào băng ghế phía sau. Đến bệnh viện, Hứa Minh Trạch bị bác sĩ vô cớ quở mắng một tràng, đơn giản là vì sao đến bây giờ mới đưa bệnh nhân tới, nếu chậm vài phút có thể sẽ chuyển biến nghiêm trọng.
Hứa Minh Trạch im lặng cúi đầu nghe trách cứ, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào Bành Vũ đang nằm ngủ trên giường bệnh. Gã đã không còn dáng vẻ phong độ đẹp trai như xưa.
Có trời mới biết, ngày đó sau khi gã rời đi, lúc về nhà đã thống khổ tuyệt vọng như thế nào, giao thiệp bạn bè cũng cắt đứt, cả ngày ngồi thẫn thờ trong phòng không phải uống rượu thì cũng ngủ. Đến tận khi nhận được cú điện thoại từ Ôn Gia, gã mới miễn cưỡng chỉnh đốn lại bề ngoài đôi chút để lao đến ngay bên cạnh Bành Vũ.
Chờ bác sĩ đi rồi, Hứa Minh Trạch lôi một chiếc ghế dựa đặt cạnh giường, sau đó ngồi lên, gã nhìn ngắm say sưa gương mặt của Bành Vũ.
Bành Vũ sốt cao, trên tay anh ghim một cây kim, đầu khác là túi nước biển, một ống dẫn nối liền hai vị trí với nhau. Anh nhắm chặt mắt, trán rịn đầy mồ hôi. Hứa Minh Trạch rút ra một chiếc khăn, thật cẩn thận lau cho anh, khi ánh mắt chạm đến quần áo trên người Bành Vũ, sự bực tức bỗng hiện rõ trong đáy mắt. Thân thể trước mặt này nếu như khoác lên quần áo của gã, nhất định phải thật đẹp hơn so với bây giờ. Đầu óc đầy ghét bỏ, gã chưa hề nghĩ đến việc mình trước giờ như con chim khổng tước, mà quần áo hàng hiệu lòe loẹt có phù hợp với Bành Vũ hay không, vả lại Bành Vũ có nguyện ý mặc không mới là vấn đề khó.
Khóe mắt mơ hồ khẽ giật lên, những gì hiện ra trước mắt chỉ là trần nhà trắng lóa như tuyết, vì sốt cao nên có vẻ ý thức của Bành Vũ cũng bị ảnh hưởng, qua một lúc lâu anh mới nhận biết mình đang ở đâu, “Nước……” Anh mở miệng, cuống họng như bị thiêu đốt, thật khô khốc khó chịu.
Hứa Minh Trạch nghe thấy giọng nói anh, lập tức hồi phục tinh thần, vểnh tai lên tập trung hết sức mới nghe được anh đang lẩm bẩm gì đó.
Nước —-
Gã vội đứng bật dậy, chạy ra bên ngoài hành lang đến chỗ máy lọc nước lấy một ly nước ấm, sau đó nhanh chóng về phòng. Nhưng khó khăn lại lập tức đến với gã.
Nơi này không có muỗng, Bành Vũ không tự ngồi dậy uống được, nên làm gì đây?
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, không có muỗng thì dùng miệng? Có tiện nghi không chiếm là kẻ ngu, huống hồ đây là người gã si mê thương nhớ lâu rồi.
Hứa Minh Trạch ngửa đầu uống một hớp nước, rồi cúi người kề môi sát vào miệng Bành Vũ.
Nước được truyền qua, gã nhận ra động tác này còn lâu mới đơn giản như người ta diễn trên phim. Thực tế thì khi bệnh nhân mất ý thức, lúc đưa nước vào miệng gã lo lắng chết đi được, không biết khí quản có bị sặc không. Vì thế gã chỉ dám dùng lưỡi đẩy nước một ít từng chút một, đừng nói gì đến tiết mục hôn nhau.
Cổ họng khô cháy nhận được ít nước thì dễ chịu hẳn, Bành Vũ không đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến liền hài lòng thiếp đi lần nữa. Hứa Minh Trạch còn lại một mình cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều, sốt giảm nhiều nhưng cơ thể Bành Vũ vẫn còn khá yếu, anh khẽ giật giật bả vai, nghiêng đầu qua thì phát hiện bên cạnh cánh tay mình một cái đầu tóc đen.
“Cậu……” Bành Vũ nhớ lại loáng thoáng hôm qua có người chăm sóc mình. Hứa Minh Trạch thấy Bành Vũ tỉnh dậy, con sâu ngủ lập tức bị đuổi chạy mất, cả người trở lên hưng phấn hớn hở.
“Anh tỉnh rồi.” Hứa Minh Trạch ngượng ngùng dụi mắt, đứng lên từ trên ghế, “Hôm qua không phải em đưa anh đến bệnh viện, cũng không phải em chăm anh nguyên đêm đâu.” Nói xong, đầu óc gã tự đứng hình, này, đây không phải điều gã muốn nói, gã cũng không định tranh công!!
“……” Ngủ được giấc dài, Bành Vũ cảm giác mình khá hơn nhiều rồi, “Vậy chứ sao cậu lại ở đây?”