Tha đi rồi…
Đi rồi…
.
.
.
Lại nói từ ngày ấy trở đi, Tiêu Hàm thích ứng rất nhanh với thân phận mới của mình.
Chưa bao giờ làm hoàng đế ư? Đừng lo, đã có kịch bản.
Không biết phê tấu chương ư? Đừng lo, đã có kịch bản.
Không biết cai quản quốc gia, không biết mưu tính đế vương, không biết mở rộng biên giới, không biết cân bằng thế lực triều đình? Đừng lo đừng lo, chỉ cần biết chuyện yêu đương là đủ rồi!
Bất cứ ai khi còn là học sinh đều từng mơ ước mình có một chú mèo máy, có thể dùng những bảo bối kỳ diệu nhét tất cả tri thức vào trong não mình. Tiêu Hàm cũng không phải ngoại lệ, tuy rằng trước mắt, dường như hắn đã thực hiện được nguyện vọng trẻ con này tới một mức độ nào đó, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể vui vẻ.
Vì thế trong mắt đại thần, thái giám, phi tử, tính tình hỉ nộ vô thường của Thanh đế càng ngày càng trở nên trầm trọng thêm, lại càng khiến người khác lo sợ hơn cả ngày trước.
Tuyết rơi, bay lả tả từng bông, hoàng cung như được khoác thêm một tấm áo bạc.
Nhàn Phúc cầm đèn đi thẳng một đường, thoáng dừng lại trước Trường Thanh điện, sửa sang lại quần áo xong rồi mới chậm rãi bước vào. Chiếc cửa gỗ cao lớn sơn đỏ ngăn cách gió tuyết lại bên ngoài.
Gã khom người đi vào phòng trong, chỉ thấy Thanh đế khép mắt nằm tựa trên cái tháp bằng gỗ Lê Hoa. Trên tháp có lót một tấm lông bạch hổ dày và ấm áp, đỉnh được đốt lên để sưởi ấm. Trong cái bình sứ men xanh đặt trên bàn là vài cành mai vàng được Lễ bộ Trác thị lang đưa tới hôm qua.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thanh đế chậm rãi mở mắt, Nhàn Phúc vội vàng bưng trà nóng đưa lên, vừa âm thầm quan sát vẻ mặt bệ hạ, vừa thầm nói bằng chất giọng quan tâm: “Bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, bệ hạ đi ngủ cũng phải cẩn thận không nhiễm phong hàn.”
Thanh đế miễn cưỡng đứng dậy, áo khoác bằng nhung cáo trên vai trượt xuống, lộ ra một bộ áo dài màu đen mạ vàng được may sát với vóc người. Hắn có vai rộng eo hẹp, càng làm nổi bật thân hình cao lớn anh tuấn.
“Tuyết lại rơi ư?” Mặc dù hỏi vậy, Tiêu Hàm cũng không nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên bình hoa mai vàng. Mới chỉ một ngày mà đã có vẻ sắp tàn lụi.
“Đúng vậy thưa bệ hạ.” Nhàn Phúc chú ý tới tầm mắt của Thanh đế, vội vàng nói: “Nô tài vừa gặp Trác thị lang. Thị lang còn hỏi nô tài mấy cành mai này đã tàn hay chưa, thị lang sẽ hái vài cành tươi mới dâng cho bệ hạ thưởng ngoạn.”
Chẳng bao lâu sau chuyện lần đó, Trác Phồn được hắn phong làm Lễ bộ thị lang. Đây đó trên dưới mặc dù không dám nói trực tiếp cái gì, nhưng đều ngầm đồn đãi, chuyện nhảm bay đầy trời. Tất cả đều không ngoài chuyện Trác Phồn dựa vào chuyện trèo lên giường rồng dùng sắc đẹp mê hoặc quân vương nên mới một bước lên mây, ngồi vào vị trí Lễ bộ thị lang nhanh như vậy.
Lời này tuy khó nghe, nhưng đúng là sự thật.
Trác Phồn vốn là người có tấm lòng thanh cao, hơn nữa được hoàng ân ban ơn quá nhanh, ở trong triều lại bị người khác đố kỵ, nhân duyên không được tốt lắm. Ngoại trừ đám tiểu nhân nịnh nọt, chỉ có vị thám hoa đồng khoa tên là Thiệu Trạch là có chút thân cận với y. Trác Phồn khinh thường chuyện làm bạn với đám tiểu nhân nịnh nọt, mà Thiệu Trạch tuy có tình nghĩa bạn cùng một trường, nhưng lại cực kỳ bài xích quan hệ dây dưa mập mờ của y và Thanh đế, hễ có cơ hội thì lập tức khuyên y đừng cuồng dại mà gửi gắm nhầm người, đừng ngu muội giao tấm chân tình cho Thanh đế. Trác Phồn nghe thấy câu này tự nhiên sẽ nổi giận, không muốn nhiều lời với gã nữa. Cứ như vậy, mỗi ngày vào triều hạ triều cũng chỉ có Trác Phồn cô đơn bóng chiếc.
Cho đến gần đây, thế tử Ôn Mộ Ngôn do Thân vương tự phong kế thừa tước vị Văn vương trở về kinh thành nhận sự ban thưởng của Thanh đế.
Nghĩ đến chuyện này, cõi lòng lạnh lùng của Tiêu Hàm như được phơi nắng, ánh mắt lại càng tỏa ra sự dịu dàng, đầu ngón tay nghịch ngợm lên đóa hoa mai đỏ mềm mại, như thể đang mơn trớn gò má tình nhân: “Y thân mình đơn bạc, sao chịu được gió tuyến lớn như thế, mau triệu y vào điện đi.”
Nhàn Phúc lĩnh mệnh lui ra.
Đợi cửa đóng hẳn, Tiêu Hàm phất ống tay áo một cái, mai đỏ rụng xuống đầy đất, trên cành chỉ còn lại vài bông hoa linh tinh, trơ trọi thật là không thể không thương xót.
Trác Phồn tới rất nhanh.
Trên thực tế ngay sau đêm hôm đó, y đã được phong làm Lễ bộ thị lang. Nhưng trong lúc đường quan trường thoả thê mãn nguyện, dường như Thanh đế lại dần dần mất đi hứng thú với y, không còn hàng đêm sủng hạnh nữa. Tuy rằng đế vương vẫn ôn tồn, nhưng y càng ngày càng thấy mình giống như là con chó con mèo nhỏ bên chân Thanh đế. Thỉnh thoảng hắn có hứng thì sẽ đến đây xoa đầu, nhìn một cái, ôm trong tay mà đùa giỡn, rồi sau một cái chớp mắt cũng vứt sang một bên, chẳng buồn quan tâm nữa.
Chỉ số thông minh của kẻ sa chân vào bể tình luôn là âm vô cùng. Hễ ai sáng suốt thì đều có thể nhìn ra Trác Phồn đã thất sủng, nhưng y còn bị hãm ở trong đó thì vẫn chờ đợi sự may mắn, ngày ngày lo được lo mất. Nhưng số lần Thanh đế triệu kiến y càng ngày càng ít, mỹ nhân trong cung càng ngày càng nhiều. Đến khi thấy mình sắp sửa trở thành một trong vô số oán phụ bị Thanh đế lãng quên, cuối cùng Trác Phồn đã cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa.
“Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.”
Tiêu Hàm chậm chạp quay đầu nhìn Lễ bộ thị lang quỳ trước mặt mình, hôm nay ngay cả áo choàng y cũng không khoác thêm, trên vai đầy những bông tuyết. Có lẽ y đã đứng lâu trong gió tuyết, gương mặt đông lạnh hơi xanh xao, chóp mũi hơi đỏ lên, đôi mắt u oán khép nửa, mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa cũng dường như rủ xuống dán vào sau lưng. Cơ thể y càng có vẻ mỏng manh gầy yếu, mảnh dẻ đáng thương.
“Bình thân.” Tiêu Hàm lạnh nhạt phun ra hai chữ, hàng lông mày thoáng cau lại có chút châm biếm. Hắn thật sự không thể lý giải sở thích quái quỷ của cái kịch bản này…
… Thân là rường cột của một quốc gia, không suy nghĩ làm sao để đền đáp triều đình, lại suốt ngày ai oán nghĩ về hoàng đế, biến thành một “nương pháo []” mù quáng tin vào người ta thì có gì hay ho?
[] Nương pháo: Ngôn ngữ mạng TQ, chỉ những người đàn ông có các hành động bộc lộ sự nữ tính hóa.
Tưởng mình đang diễn Chân Huyên truyện [] chắc?
[] Chân Huyên truyện (tác giả Lưu Liễm Tử): Câu chuyện xoay quanh những đấu đá của các phi tần nơi hậu cung. Chân Huyên là một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn nên được Hoàng thượng nhất mực yêu mến. Cũng vì thế, cô trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu. Tuy nhiên, bằng sự thông minh của mình, Chân Huyên đã vượt qua mọi trò hãm hại của Hoàng hậu và dần khẳng định quyền lực của mình chốn hậu cung (trích blog olasontrang).
“Bệ hạ, hoa mai này…” Trác Phồn trong lòng ôm mấy cành mai vừa hái, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trong cái bình sứ Thanh Hoa cắm vài cành lan quân tử nụ hoa chớm nở.
Theo ánh mắt của y, Tiêu Hàm nhìn bình hoa lan, cười cười ý vị thâm trường, làm như vô tình nói: “Đó là hoa lan vừa rồi Mạc Lan đưa tới, Trẫm thấy hoa mai đã rụng nên gọi người tới đổi. Vụn hoa rơi đầy đất, thật là mất hứng.”
Nghe thấy tên Mạc Lan, trong lòng Trác Phồn run lên, đây không phải tên của nam sủng hôm trước mới nhập cung hay sao? Mới hai ngày ngắn ngủn, người đó đã khiến Thanh đế vui vẻ?
“Hóa ra bệ hạ không thích hoa mai, quả là vi thần đã làm điều thừa thãi…” Trác Phồn ôm thật chặt vài cành mai trong lòng, trái tim như lửa nóng cũng dần dần nguội lạnh. Y hy vọng Thanh đế có thể nói nhiều hơn đôi câu với y, nhưng hắn chẳng hề nói thêm gì.
Hóa ra, hóa ra, từ đầu tới cuối đều là y tự mình đa tình…
Nhìn sắc mặt thất hồn lạc phách của Trác Phồn, Tiêu Hàm cũng không có nhiều cảm xúc lắm. Mặc dù hắn không muốn làm tổn thương y, nhưng vô tình chính là y lại yêu hắn.
Tiêu Hàm chỉ lạnh lùng lặp lại lời thoại kịch bản: “Ái khanh còn có chuyện gì không? Nếu không còn gì nữa thì lui xuống đi.”
Trác Phồn dường như còn muốn nói điều gì, nhưng không khéo là, ngoài cửa vừa lúc truyền đến tiếng bẩm của Nhàn Phúc: “Bệ hạ, Mạc Lan ở ngoài điện xin cầu kiến.”
“Để y vào.” Tiêu Hàm chẳng buồn để ý tới Trác Phồn, lại quay lại nằm xuống tháp ấm đệm êm, khép mắt dưỡng thần.
Trác Phồn vẫn sững sờ đứng tại chỗ như trước. Lý trí nói cho y biết y phải chạy thật nhanh, rời khỏi cung điện lạnh như băng này. Nhưng y nghe thấy tiếng cửa điện bị Mạc Lan đẩy ra, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của người ấy, cả người y như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Mạc Lan là mỹ thiếu niên còn rất trẻ, diện mạo có chút thanh tú, lại thức tình thức thời. Y quay đầu thản nhiên cười với Trác Phồn, nụ cười tràn đầy sự châm biếm.
“Mạc Lan thỉnh an bệ hạ. Nghe Nhàn công công nói bệ hạ chính sự vất vả, nô tài cố ý hầm cháo nấm tuyết cho bệ hạ, xin bệ hạ nếm thử.”
Tuy rằng Mạc Lan cũng không phải mẫu người Tiêu Hàm thích, nhưng người này tốt xấu cũng coi như thức thời. Tiêu Hàm vẫy tay với y, y lập tức thông minh đến sát cạnh hắn, mập mờ thổi từng muỗng cháo đút cho hắn.
“Bệ hạ cảm thấy thế nào?” Mạc Lan lấy lòng vuốt ve trên lồng ngực Thanh đế, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng.
“Coi như không tệ.”
Được sự khẳng định, Mạc Lan như một con cún cưng, lập tức vẫy vẫy đuôi, cười ha ha.
Bị lạnh nhạt ở một bên xem hai người tình nồng ý mật, Trác Phồn như nứt ra từng vết. Y không biết mình đã rời khỏi Trường Thanh điện thế nào. Gió tuyết mãnh liệt, bông tuyết tán loạn, Trác Phồn bị gió lạnh thốc tới, mặt trắng như giấy vàng. Y ngơ ngác đứng phía dưới cánh cửa sổ ngoài Trường Thanh điện, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười của Mạc Lan hòa với tiếng thở dốc ngọt ngấy, tưởng tượng thấy người được Thanh đế đặt dưới thân khiêu khích yêu thương biến thành người khác, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, hận không thể lập tức chết đi.
Y yêu Thanh đế như vậy, Thanh đế có thể nào vô tình với y đến thế?
Nhưng Tiêu Hàm ở bên trong cùng mỹ thiếu niên diễn trò cũng không cảm thấy tốt hơn chỗ nào – nhìn cái “gương mặt trẻ con” mới mười sáu mười bảy tuổi này, Tiêu Hàm thật sự không dậy nổi nửa điểm hứng thú. Mới tùy tay luồn vào trong quần áo sờ soạng hai cái đã kêu còn gợi tình hơn cả mèo hứng tình. Đau trứng hơn là, hắn không muốn ăn cháo-nấm-tuyết!!!
Má nó [] chứ không phải trà sâm thì là đủ thứ cháo, không phải bánh hoa quế thì cũng là bánh hạch đào. Làm một vị hoàng đế, hắn cũng có quyền lợi được gặm chân gà chứ!
[] Nguyên văn là ni mã (你妈), từ này có cách đọc giống mẹ nó (尼玛), ngôn ngữ mạng TQ, được dùng như trợ từ thể hiện sự rít gào khi biểu cảm, chửi thề nhưng không làm mất sự nho nhã, xuất hiện đầu tiên năm . Từ này giống dân mình thay vì “đm” thì hay nói “đờ mờ” vậy.
Tiêu Hàm đã ăn ngọt đến mức sắp ói ra rồi. Hắn cảm thấy Mạc Lan này kiếp trước nhất định là thiên sứ ăn muối mặn quá mà chết phải không? Cho nên kiếp này không ngọt chết thì không hạnh phúc phải không?
Giờ phút này, từ trong sâu thẳm cõi lòng hắn bỗng dâng lên một điều ước. Hi vọng có một ngày hắn mở được một nông trường trồng đầy cỏ, trong nông trường sẽ chất đầy lạc đà [], sau đó có thể mỗi ngày đứng trong sân hô to: Thảo nê mã, thảo nê mã!
[] Lạc đà (羊驼): Thực chất đây là giống lạc đà nhà Nam Mỹ, tên quốc tế là Alpaca. Alpaca có vẻ bề ngoài gần giống một con llama (lạc đà không bướu) nhỏ, về cơ bản thì giống con Thảo nê mã.
Nên nói là cái thứ văn phong quỷ dị vừa nghiêm túc vừa khó đỡ này có chút không đúng, hay vẫn nên nói kỳ thật mỗi gã tra công trong những câu chuyện bị bức bách đều có một trái tim lúc nào cũng rít gào giấu dưới vẻ bề ngoài?
Tiêu Hàm ho khụ một tiếng, giận tái mặt ra hiệu cho Mạc Lan mang cháo đi. Hắn khoác thêm áo đi đến phía trước cửa sổ, lặng lẽ nhấc lên một góc cửa gỗ. Từ góc độ của hắn vừa vặn có thể thấy một bóng người lung lay sắp đổ cách đó không xa.
Nội dung vở kịch tiến hành đến đây, cái gọi là nam phụ si tình chắc cũng sắp lên sàn rồi.
Thanh đế ẩn thân phía sau màn tùy tay nắm lấy một vốc hạt dưa trên bàn, vừa cắn hạt dưa vừa bắt đầu xem kịch vui. Mạc Lan đứng phía sau vẻ mặt vô cùng khó tả, y vốn chuẩn bị bước lên đem tất cả vốn liếng ra mà hầu hạ, kết quả lại bị đối phương một cước đá văng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
�
Tuyết rơi dần dần bớt đi, nhưng hạt mưa lại to thêm rất nhiều. Mặc dù Trác Phồn tránh dưới mái hiên, nhưng một lát mà đã ướt sũng, tứ chi lạnh lẽo, mặt cắt không còn giọt máu, tóc đen cũng ướt đẫm dán trên người, nhưng bất luận nhìn kiểu gì Tiêu Hàm cũng chưa thể nhìn ra vẻ đẹp điềm đạm đáng yêu “quần áo ướt đẫm dán vòng quanh dáng người mảnh mai”, “làn da tái nhợt như trong suốt”, “bóng lưng cô đơn càng lộ ra vẻ quật cường, lặng yên như đóa hoa trên đỉnh núi []” như miêu tả của kịch bản.
[] Hoa trên đỉnh núi: Thành ngữ. Nếu là một đóa hoa mọc trên đỉnh núi cao thì chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn. Chỉ một thứ cao quý, một cảm giác không cách nào chạm tới được, một cái đẹp cách quá xa cuộc sống thực tế.
Chi bằng nói là một thủy quái vừa xuất hiện thì chính xác hơn?
Tiêu Hàm có chút nói không nên lời. Không phải hắn muốn châm biếm Trác Phồn, chẳng qua đối với sở thích của kịch bản vừa ngược tiện thụ, đặt tiện thụ ở địa vị đáng thương của người bị hại; vừa dùng bao từ ngữ xây dựng đủ điều tốt đẹp khiến người ta thương yêu, thật khiến Tiêu Hàm buồn nôn.
Trác Phồn cảm giác rất lạnh, cơ thể lạnh, tâm còn lạnh hơn, nhưng đầu y rất nóng, nóng đến mức muốn nổ tung.
Trong mông lung, dường như y thấy có người che ô đến gần. Hạt mưa hắt vào mặt y, dồn dập dầy đặc, mắt của y sớm đã giống như không còn tiêu cự, chỉ cảm thấy khắp thế giới là một tấm màn trắng xóa, có một cơ thể cao lớn dùng một tấm áo choàng ấm áp bao lấy mình, cây ô giơ ra che lên đầu mình, một tay người đó ngăn cản mưa tuyết đầy trời cho mình.
Nếu… là Thanh đế thì thật tốt.
Nghĩ như vậy, nghĩ như vậy, Trác Phồn ngất xỉu.
Người này tất nhiên không phải Thanh đế, trước mắt thì Tiêu Hàm hãy còn đang núp sau cửa sổ xem cuộc vui.
Người này có cơ thể cao gầy đẹp đẽ, gương mặt tuấn lãng ôn hòa, nhất là một đôi mắt dài mảnh đen nhánh thâm thúy khiến người ta cảm thấy như đang được nhào nặn trong một bể dịu dàng, vô cớ mà đa tình.
Hắn đúng là vị vương gia khác họ duy nhất đương triều có tước vị Văn vương – Ôn Mộ Ngôn.
Trong gió tuyết, Văn vương một tay che ô, một tay nắm lấy vai Trác Phồn, cúi nhìn người thanh niên trong lòng. Chiếc ô không ngăn được bông tuyết và hạt mưa, chúng rơi xuống trên tấm áo choàng màu đen và mái tóc dài của hắn. Từ xa xa nhìn lại, thật sự là một bức tranh thuỷ mặc động lòng người.
Tiêu Hàm ăn luôn hạt dưa cuối cùng, vỗ tay cười. Hay cho một cảnh gió tuyết thổi đầy đầu, nhìn hệt như một mái đầu bạc vậy.
Mạc Lan cũng không hiểu rốt cuộc thì Thanh đế nhìn thấy cái gì qua cửa sổ, lại càng không hiểu được hắn đang cười cái gì, chỉ yên lặng bưng trà nóng đưa tới.
Người bên ngoài đang suy nghĩ gì, Tiêu Hàm đương nhiên không thèm để ý. Mắt của hắn đang dõi theo Ôn Mộ Ngôn đang ôm lấy Trác Phồn, nghĩ đến chuyện vận mệnh của cái “lốp xe dự bị” hoàn mỹ này cuối cùng không phải cũng bị tiểu thụ một cước đá văng hay sao? Si tình như vậy là có tội gì~ là có tội gì a~.
Đầu ngón tay nghịch miệng chén ấm áp, Tiêu Hàm cúi đầu uống một ngụm trà nóng, giương mắt nhìn lại, thấy Ôn Mộ Ngôn lảo đảo một cái, thiếu chút làm ngã Trác Phồn đang hôn mê.
Tiêu Hàm có chút kinh ngạc, lại có chút buồn cười. Ai ngờ Văn vương đi được vài bước lại phải ngừng lại, đặt người xuống nghỉ, rồi lại ôm lên tiếp tục đi.
Chuyện này thiếu chút nữa đã khiến Tiêu Hàm cười ra tiếng – theo hắn thấy, như thế tuyệt đối do Trác Phồn quá nặng, Ôn Mộ Ngôn ôm khó quá, ha ha ha ha.
Tiêu Hàm nhìn theo bọn họ đi đến góc của dãy hành lang gấp khúc. Có lẽ Văn vương thật sự sức lực không lớn, lại có lẽ là gió tuyết khiến đường thật sự không dễ đi, Văn vương hoàn toàn không ôm nổi Trác Phồn.
Đành phải thả người ta xuống, ngó trái ngó phải thấy không có người, Ôn Mộ Ngôn đành ngồi xổm xuống nghỉ ngơi, xoa xoa tay, hà hơi khí, giũ hết bông tuyết trên áo choàng, cuối cùng đi quanh Trác Phồn hai vòng, nghĩ ra ý hay – hắn túm lấy hai tay Trác Phồn, hì hục tha y đi như người ta tha một bao tải lớn vậy…
Tha đi rồi…
Đi rồi…
…
Mạc Lan kinh ngạc nhìn Thanh đế nghiêm trang trầm mặt “phì” một tiếng phun ra cả ngụm trà, sợ tới mức ba hồn rời vía, vội vàng quỳ xuống đất run giọng thỉnh tội.
“Bệ hạ, nước trà nóng quá phải không? Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Xin bệ hạ thứ tội!”
“Không liên quan đến ngươi, lui xuống đi.” Tiêu Hàm đặt chén trà nhỏ sang một bên, lạnh lùng vung tay áo. Đợi hắn đẩy cửa sổ ra nhìn lại, trên hành lang đã không còn bất kì bóng người nào.
Hắn lẳng lặng đứng trước cửa sổ nghe mưa đánh gió thổi, bên môi hơi hơi nhếch lên một nụ cười thâm trầm – Ôn Mộ Ngôn này, hình như có chút thú vị hơn kiếp trước.