Giường rất lớn lại còn mềm, Trình Gia Mục bị ném lên có hơi thô bạo nhưng cũng không thấy đau, ngược lại còn có chút cảm giác kích thích kỳ quái.
Làn da của cậu trắng trẻo lại bóng loáng, mang hương sữa tắm nhàn nhạt, mái tóc cũng hơi ẩm ướt, toàn bộ thân thể lộ ra đều thơm thơm mềm mềm.
Ban đầu, Hoắc Dật rất nhẹ nhàng và dịu dàng, gần như cúng bái mà liếm mút toàn thân cậu, tựa như đang cẩn thận che chở một món đồ sứ mỹ mạo có giá trị vô cùng lớn.
Dáng người của Hoắc Dật rất đẹp, Trình Gia Mục đã nhìn qua vô số lần, nhưng vẫn sẽ mê mẩn đến chảy nước miếng khi nhìn thấy dáng người đối phương.
Đường cong cơ bắp vừa phải, không phải kiểu bắp thịt cuồn cuộn như người Châu Âu, nhưng so với đại đa số người Châu Á thì cũng rất lực lưỡng.
Cơ thể hoàn mỹ hình tam giác ngược, màu da đậm màu lúa mạch hơn so với mình, đại khái thì đây chính là dáng người cực phẩm trong lòng mọi người.
Chả trách có rất nhiều cậu trai chạy tới weibo của Hoắc Dật, gọi hắn một tiếng ‘lão công’.
Trình Gia Mục bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, đối với động tác cẩn thận từng li từng tí của đối phương.
Kỹ thuật hôn của Hoắc Dật rất tốt nhưng lại trêu chọc cho Trình Gia Mục phát bực, cậu cảm thấy như bị nung trong lò lửa vậy.
Cậu không nhịn nổi mà giãy dụa thân thể, ý nói mình muốn nhiều hơn nữa, thế nhưng đối phương lại vẫn cứ giả bộ mang dáng vẻ khiêm tốn, cậu ghét nhất là cái kiểu ra vẻ phong độ này của hắn.
“Rốt cuộc là có làm tới hay không?” Hô hấp của Trình Gia Mục có chút loạn, Hoắc Dật vốn định làm khâu chuẩn bị nhiều một chút, miễn cho lát nữa cậu lại bị đau.
Thế nhưng Trình Gia Mục lại ngẩng đầu lên, chủ động trao cho hắn một nụ hôn triền miên, sau màn dây dưa này khí tức của hai người đều có chút bất ổn.
Trình Gia Mục: “Cậu không đến thì tôi đến.” Ánh mắt Hoắc Dật nhìn cậu có chút mê đắm, nghe thấy giọng nói mềm nhũn của cậu cũng không nén nổi dục vọng trong lòng nữa, hắn xoay người đè lên trên hổn hển nói: “Như anh mong muốn.”
Sau một giờ, Trình Gia Mục cảm thấy sảng khoái vô vàn, lúc Hoắc Dật nhiệt tình lên quả đúng là một bạn đời cực kỳ hoàn mỹ.
Sau hai giờ, Trình Gia Mục bắt đầu có chút hối hận, tại sao mình lại phải khiêu khích hắn cơ chứ? Tên này không hổ là chó ngao tây tạng hình người mà, ngay cả năng lực ở phương diện kia… Đúng là không nên xem thường lực eo mạnh mẽ kia mà!
Hai giờ sáng.
Trình Gia Mục: “Họ Hoắc kia, m nó cậu đã xong chưa hả?! Sáng mai ông đây còn phải đẩy nhanh tiến độ quay phim nữa đó!”
Hoắc Dật vẫn như cũ, cần cù vất vả mà cày cấy, còn hàm hồ nói: “Ngày mai đừng đi, em sẽ tự tới tìm Thạch Trường An xin nghỉ thay anh.”
Trình Gia Mục: “Xéo đi! Đi làm cái gì? A… nhẹ thôi, cậu muốn tìm hắn để bày tỏ cái gì? Hắn là cha cậu chắc?”
Ngày kế tiếp, Trình Gia Mục mang hai hốc mắt đen xì đến đoàn làm phim.
Cậu cũng không giống mấy tiểu thụ mảnh mai trong tiểu thuyết Mary Sue kia, có thể dựa vào sự che chở của tổng giám đốc bá đạo mà ngày hôm sau liền không cần đi làm, từ đây ngày đêm ca hát.
Trên thực tế, nếu như cậu còn dám vô cớ trốn việc rồi cho đoàn làm phim leo cây… Lấy tính cách muốn tốt nay còn tốt hơn của Thạch Trường An, nói không chừng dạo diễn Thạch đầy chuyên nghiệp kia sẽ đích thân kết liễu cậu, đồng thời còn dùng thủ đoạn hết sức tàn nhẫn.
Vả lại, đời trước của Trình Gia Mục cũng chính là dựa vào chính mình, từng chút từng chút dốc sức mà trở thành một vị ‘vua màn ảnh’, không nhờ vả bất cứ ai.
Từ lúc bắt đầu, cậu và Hoắc Dật đã thua kém nhau quá nhiều, cậu muốn trở thành một người đàn ông có thể cùng sánh vai với hắn, chứ không phải một phế phẩm sống phụ thuộc vào người khác.
Hoắc Dật không ngăn cản nổi đồng học Trình Gia Mục, cậu muốn đi làm tiếp, làm một diễn viên ba tốt đầy chuyên nghiệp, thế là hắn bèn vui vẻ cùng cậu qua đó.
Mỗi lần Trình Gia Mục tới đoàn làm phim, Hoắc Dật cũng sẽ trở về thành phố H để dự ‘họp’.
Cho nên thi thoảng hắn sẽ thuận lý thành chương, tìm tới thăm hỏi hai vị nghệ sĩ đang nổi danh của công ty mình, thuận tiện học hỏi chỗ đạo diễn Thạch một chút.
Căn cứ vào tính hiếu học và tấm lòng quan tâm cấp dưới, từ tư tâm của mình mà Hoắc Dật đã tự chế tạo nên một hình tượng thật tốt đẹp.
Hắn hài lòng ngồi trên ghế quan sát dưới mái che nắng mà ngắm nàng dâu nhà mình quay phim, thực sự là nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp.
Hôm nay nhìn Hoắc tổng rất khác với mọi khi, khí tức ‘người sống chớ lại gần’ đã tan thành mây khói.
Cả người hắn đều tràn ngập vẻ xuân phong đắc ý, thậm chí còn có chút vui mừng hớn hở.
Lúc Đồng Hoài Cẩn đến chào hỏi, Hoắc Dật nghe xong mấy lời lấy lòng của y thậm chí còn mỉm cười, thỏa mãn vỗ vỗ bả vai y: “Vì chờ A Mục mà phải điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi của cậu, vất vả rồi.”
Đồng Hoài Cẩn thực sự cho rằng mình nghe lầm rồi, chậm chạp đáp: “Không hề vất vả! Tiểu Mục là đàn em của tôi mà, là chuyện nên làm.”
Ý cười trên mặt Hoắc Dật càng thêm sâu.
Đồng Hoài Cẩn tiến đến cạnh Trình Gia Mục, người vẫn đang nỗ lực làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày suốt đêm, hoảng sợ nói: “Không ổn! Hoắc tổng bị người ta đoạt xá!”
Tối hôm qua Trình Gia Mục quá mệt mỏi, hôm nay lại còn phải ra sức diễn.
Cậu vừa mệt lại vừa phải chịu đựng cảm giác khó chịu sau lưng, bởi vì người nào đó quá mức nhiệt tình mà lưu lại.
Đã vậy, lại còn phải gánh thêm một người đàn ông ngốc nghếch chưa đủ trưởng thành khác, quả thực cảm giác như gân xanh trên trán đều muốn nổi cả lên.
Đồng Hoài Cẩn vẫn líu lo không ngừng: “Hoắc tổng chưa từng đối xử dịu dàng với tôi như vậy, chuyện này quá quỷ dị.
Cậu không biết đâu, vừa rồi hắn ta còn cười với tôi! Không đúng, có khi còn đáng sợ hơn, so với loại cười cợt bình thường còn chân thành hơn chút! Nghĩ lại đúng là quá kinh khủng, cậu nói xem có phải là hắn muốn đuổi việc tôi không? Không có lý nào, tôi chính là lão đại của giải trí Gia Sang đó, tôi chính là cây rụng tiền số một của hắn!”
Trình Gia Mục bị lời nói của y làm cho đau đầu không thôi, bèn vô trách nhiệm nói rằng: “Có lẽ là hắn coi trọng anh rồi, kiểu quy tắc ngầm ấy.”
Đồng Hoài Cẩn khoa trương che lại bộ ngực vốn không tồn tại của mình: “Tôi sẽ không khuất phục! Thân thể của tôi, nếu như có ai đó muốn làm nhiễm bẩn, vậy chỉ có thể là… giống như Doãn Khang Hòa thì còn có thể.”
Bị Trình Gia Mục lườm nguýt một cái, Đồng Hoài Cẩn bèn an ủi cậu: “Thực ra cậu cũng rất tốt, nếu như cậu nguyện ý…”
Trình Gia Mục: “Cút.”
Đồng Hoài Cẩn: “…”
Bởi khí thế trên người Hoắc Dật đều đã tan biến, nên lá gan của nhiều người cũng to lên, ví dụ như Lý Tử Bồng.
Trải qua những lần thất bại trước, cô nàng có vẻ càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh, nhà quân sự vĩ đại từng tự cạo đầu cho chính mình đã từng nói: “Có lúc bại thì mới có lúc thắng.” Hiện giờ cô nàng đã bị đạo lý này thuyết phục.
Trợ lý Lý Song Song của Lý Tử Bồng không uổng phí một thân toàn thịt của mình, thoải mái nhấc ghế ngồi của Lý Tử Bồng lên đặt xuống bên cạnh Hoắc Dật.
Lý Tử Bồng nhìn Hoắc Dật cười ngọt ngào nói: “Có thể mượn chút râm mát ở chỗ anh không, không ngại chứ?”
Hoắc Dật nhìn thoáng qua tán ô che nắng của mình, vô cùng lịch thiệp đáp: “Đương nhiên, cứ ngồi ở chỗ của tôi đi.” Dứt lời liền đứng dậy rời đi, tất cả xảy ra quá nhanh chỉ để lại một mình Lý Tử Bồng đầy sững sờ.
Nói đùa cái gì thế, vất vả lắm mình mới có thể theo đuổi được A Mục, mà còn đang ở ngay trước mặt cậu, là đất dưới mí mắt Trình Gia Mục.
Đừng nói chi tới việc hắn thật sự muốn giữ mình trong sạch, ngay cả với mấy tên đàn ông bình thường, trước mặt vợ nhà mình kiểu gì cũng phải bày ra dáng vẻ bảo vệ trinh tiết có biết không?
Cơ mà một màn đầy đứng đắn và có lập trường của hắn lại, không đạt được khen ngợi.
Trên thực tế, căn bản còn không chiếm được sự chú ý của Trình Gia Mục.
Trình Gia Mục còn đang chuyên tâm quay phim, mặc dù trước đó cậu bị thương cũng không làm chậm tiến độ của đoàn làm phim, nhưng cậu phải phối hợp những cảnh quay ngắt quãng với rất nhiều người, không thể không đẩy nhanh tốc độ.
Thế nhưng vì không ngủ đủ, lại cũng không nghỉ ngơi cho tốt cho nên rất khó để phát huy tối đa khả năng.
Sau mấy cảnh, Trình Gia Mục càng ngày càng mất tinh thần.
Cậu quá buồn ngủ, mà sức lực cũng đã chạm tới mốc cực hạn.
Cậu nhận lấy lon Red Bull mà Triệu Khang Nhạc mua về cho mình, tựa như uống thuốc mà nuốt xuống một ngụm thật lớn.
Hương vị này cậu thực sự rất ghét, vừa ngọt lại vừa dính, còn không có bọt khí, hoàn toàn trái ngược với thức uống yêu thích của cậu.
Nhưng mà không uống thì sẽ không có tinh thần làm việc, Trình Gia Mục đành phải bịt mũi, gắng gượng uống vào từng ngụm.
Hoắc Dật càng nhìn càng đau lòng, thật muốn ngay lập tức đưa người về nhà.
Tuy nhiên, hắn vừa mới đứng lên đã bị Trình Gia Mục nghiêm nghị liếc mắt nhìn qua.
Hoắc Dật lại chột dạ ngồi xuống, hôm nay Trình Gia Mục mất tinh thần như vậy không thể nói là không có công của hắn.
Lúc này Hoắc Dật có hơi hối hận, sớm biết thế này thì đêm qua hẳn là nên tiết chế một chút.
Nếu như vì chuyện này mà chọc giận A Mục, vậy nếu sau này không được hưởng phúc lợi nữa thì phải làm sao? Vẫn nên tính toán lâu dài một chút.
Hoắc Dật ngồi bên này nhíu mày suy nghĩ thật kỹ, khiến đám người xung quanh tò mò đoán không biết vị tổng tài này đang suy tính công to việc lớn gì, cũng không dám tới quấy rầy nữa.
Một nhân vật tinh anh của xã hội cỡ này, lại nhiều lần tìm tới đoàn làm phim, nói là muốn học tập kỹ năng biểu diễn từ chỗ đạo diễn Thạch.
Nhưng căn bản là hắn cũng chẳng mấy khi giao lưu cùng với đạo diễn, nói không chừng là có hứng thú với bộ phim này đi? Chẳng lẽ là bởi vì vô cùng yêu thích nên mới muốn chen ngang một chân, sau này còn đòi chia hoa hồng nhiều một chút?
Hoắc Dật cao thâm khó dò trước mắt mọi người còn đang thầm nghĩ: ‘Cứ quyết định như vậy đi.
Một ngày một lần vẫn tốt hơn, tế thủy trường lưu mà! ()
Lúc này, Thạch Trường An đi ra từ phía sau máy giám thị, chủ động nói: “Tiểu Mục, hôm nay trạng thái của cậu không tốt sao.”
Trình Gia Mục có chút xấu hổ, ráng chống đỡ cảm giác bối rối và sự khó chịu trên thân thể, nhìn hắn nói: “Xin lỗi đạo diễn Thạch, tối hôm qua tôi có hơi mất ngủ, uống chút nước tăng lực là không sao rồi.”
Thạch Trường An không đồng ý, lắc đầu nói: “Nước tăng lực dù gì cũng chỉ là đồ uống, cậu còn xem nó như thuốc kích thích hay sao? Nếu không ổn thì cứ đi về trước đi.”
Trình Gia Mục gần như không thể tin nổi mà nhìn Thạch Trường An một chút, sao lại có cảm giác cuộc đối thoại này bị đảo ngược rồi nhỉ? Với tính cách của đạo diễn Thạch, không phải là hắn sẽ đen mặt kêu mình kiên trì thêm một lúc, vì thời gian không thể đợi người ư?
Thạch Trường An: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Không dám tin à? Bình thường nhìn tôi giống dân phát xít lắm ư?” Không hổ là đạo diễn, nói một câu liền trúng tim đen, nhưng Trình Gia Mục đã vội vàng lắc đầu: “Không có không có, ý tôi là thật ra tôi vẫn còn có thể kiên trì.”
“Kiên trì cái gì? Nhìn là biết cậu đang không có tinh thần, nếu như thân thể có vấn đề thì nhanh tới bệnh viện đi, còn nếu chỉ là ngủ không được thì mau trở về ngủ bù đi, để ngày mai lại nói.”
Thấy Trình Gia Mục vẫn không nhúc nhích, Thạch Trường An lại nói: “Mau cút đi, đừng ở đây lãng phí phim nhựa của tôi.
Đó không phải là tiền chắc?”
Lúc này, Trình Gia Mục mới cảm kích mà nhìn hắn bật cười một tiếng, xoay người ngáp một cái rồi đi thay đồ hóa trang.
Triệu Khang Nhạc rất nhanh nhạy, vội vàng đi theo, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Dật hắn lại rất biết điều mà lui ra.
Hoắc Dật đi theo cậu vào phòng thay đồ, ân cần giúp Trình Gia Mục thay quần áo, đổi lại là vô số ánh nhìn khinh khỉnh.
Hắn tự biết mình đuối lý nên đành ngoan ngoãn nghe theo, so với hình tượng chó ngao hình người mọi khi thì khác xa vạn dặm, hai người cứ như vậy cùng nhau rời đi.
Lý Tử Bồng nắm chặt nắm đấm, đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi.
Phụ tá Lý Song Song của cô giơ một cây ô che nắng đi qua, Lý Tử Bồng hất rơi cái ô trên tay Lý Song Song, cáu giận nói: “Không biết xấu hổ.”
Lý Song Song giật nảy mình, nan ô siêu nhẹ không chịu nổi sức gió mà bị thổi đi lăn ra thật xa.
Lý Song Song run rẩy chạy qua, rốt cuộc cũng đuổi kịp được nó.
Về đến nhà, Trình Gia Mục vừa ngả lưng xuống đã ngủ mất, lúc cậu tỉnh lại thì bên ngoài đã tối đen.
Hoắc Dật thì cứ như cô vợ nhỏ, nấu sẵn thức ăn đợi cậu tỉnh lại.
Trình Gia Mục uốn éo trong chăn, cảm thấy quá hạnh phúc tới mức không muốn rời khỏi giường, lại theo thói quen mà mở di động xem.
Phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc từ người đại diện, cậu liền mở ra xem rồi lại có chút kinh ngạc.
.
.
() Tế thủy trường lưu: Mang ý nghĩa gần giống với tích tiểu thành đại.