Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Lén gửi phim G vào hòm thư của đối phương, sau đó kêu Chân ca xâm nhập vào máy tính của đối phương, tìm xem có lịch sử xem phim không?
L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức : Sơn ca ơi cậu đã quên đối phương cũng học ngành Máy tính hả?
L Chị gái có gai: Tôi cảm thấy cách này của Sơn ca cũng ổn đó, lần trước trên báo có nói, bây giờ rất nhiều sinh viên ngành Máy tính lên đại học không chịu học hành đàng hoàng, chỉ biết trốn trong phòng ngủ chơi game. Sau khi tốt nghiệp đến lập trình cũng chẳng biết.
L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Tìm một cô gái nào thử theo đuổi đối phương xem.
L Anh giai có thiếu bạn trai không: Kế ca đưa ra cái ý chết tiệt gì vậy, lỡ đâu theo đuổi được thật thì chính là mất nhiều hơn được đó.
L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Vậy chủ thớt tự mình ra trận thử thì tốt hơn đó.
L Bách ca hôm nay tán fan không: Vậy chẳng phải sẽ bại lộ xu hướng giới tính của chủ thớt?
L Bạn gái thứ của Giang Triều: Thứ cho tôi nói thẳng… Sao tôi lại có cảm giác, xu hướng giới tính của chủ thớt đã bại lộ trước mặt anh giai từ sớm rồi???
L Không vẽ được SSR không đổi danh: Đừng làm loạn. Tổng hợp lại tất cả ý kiến của bà con, chi bằng kêu chủ thớt mặc váy ngắn đi thăm dò có phải tốt rồi không.
L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: …
L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức : …
L Nặc danh:
Nghiêm túc đọc hết, quả thật toàn là mấy ý tưởng xấu không hề có chút thực dụng nào. Nhưng mà cuối cùng cái cách tôi dùng để thử anh giai, ở một mức độ nào đó mà nói lại khá ăn khớp với đề nghị của lầu .
Trên thực tế, ban đầu tôi hoàn toàn không thèm suy xét tới tính khả thi của việc này, kể ra phải kể từ hoạt động của CLB manga anime hồi cuối tuần trước. Học kỳ này CLB manga anime có kế hoạch tổ chức một cuộc thi lồng tiếng, nhưng mà người của CLB đã đứng ở quảng trường trước cửa ký túc xá quảng cáo vài ngày, nhưng chả có mấy ai tới hỏi.
Sau khi hội trưởng suy nghĩ thật lâu, tìm ra một cách thu hút ánh nhìn của mọi người, chính là… ừm… là cosplay. Tuy rằng từ lúc vào trường tôi đã tham gia CLB manga anime, nhưng mà tôi chỉ luôn ở trong ban trang trí thôi. Lần này lại bị hội trưởng kéo ra, yêu cầu gia nhập vào ban tuyên truyền của CLB.
Khoảng chừng giờ sáng thứ bảy, hội trưởng đã chờ sẵn dưới ký túc xá chúng tôi. Tôi vừa xuống lầu, còn chưa kịp ăn sáng, lập tức bị kéo đến văn phòng CLB đóng cửa lại, cái cô bé trang điểm cho cosplayer nhìn tôi cười hì hì.
Lúc ấy trong lòng tôi lập tức có dự cảm không lành, muốn cạy miệng mấy cổ hỏi xem vai diễn của mình là gì, mấy cổ lại ngậm chặt miệng không nói, chỉ bảo là sẽ cho tôi một bất ngờ. Bởi vì trong văn phòng của chúng tôi không có gương, cho nên tôi chỉ có thể để mặc cô bé trang điểm làm loạn trên mặt mình.
Chờ trang điểm xong xuôi, mọi người cùng đợi một cô bé nữa đem trang phục tới. Bởi vì nôn soi gương nên lúc ấy tôi không nghĩ gì nhiều, vì sao đồ tôi mặc lại do một cô bé mang tới chứ không phải thằng con trai nào khác. Tôi lấy di động trong túi ra, mở camera trước giơ lên mặt mình, thiếu chút nữa sợ ngây người.
Tôi không thể nhận ra gương mặt mình trên màn hình luôn, chỉ nhìn thấy một cô gái lạ với cặp lông mày mảnh dài, kẻ mắt hồng phấn, lông mi cong cong, đôi môi hồng. Tôi thoáng quay đầu ra sau lưng theo bản năng, chẳng có ai hết. Tôi duỗi tay ấn ấn vào mặt mình, cô gái trên màn hình cũng giơ tay theo.
Tôi cúi đầu nhìn ngón tay mình một cái, bên trên dính một lớp phấn dày từ gương mặt.
Hội trưởng hô một tiếng vọt tới túm chặt tay tôi: “Cậu không được chùi lem lớp trang điểm trên mặt.”
Tôi… tôi không biết nên nói gì mới tốt.
Cuối cùng sự thật đã chứng minh dự cảm xấu mãnh liệt trong lòng tôi, là bộ đồ mấy cô ấy lấy cho tôi mặc. Nói ra chắc mọi người không tin, bởi vì chính tôi còn chẳng dám tin nữa mà… Mấy cổ kêu tôi cosplay Emilia nữ chính trong Re:Zero…
Phải nói thêm, từ năm ngoái tới nay Emilia luôn là nữ thần của tôi. Bây giờ lại kêu tôi mặc quần áo của nữ thần… Chuyện này khiến tôi có chút khó tiếp thu. Mái tóc dài màu xám bạc và lỗ tai nhọn của tinh linh, quần áo hở vai hở lưng, vớ dài màu trắng, thêm cả một đôi giày hơi cao gót nữa.
Lúc đó ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầu tôi chính là — rút khỏi CLB cầu bình yên.
Đương nhiên, kết quả có thể đoán được, tôi không chỉ không rút khỏi CLB thành công, ngược lại còn phải đầu hàng mặc quần áo đội tóc giả vào… nếu không bây giờ tôi cũng đâu ngồi trước máy tính kể chuyện này cho mọi người.
Tôi nhất định không chịu mặc như vậy ra khỏi văn phòng, sau đó đổi được thêm một cái áo choàng to rộng màu trắng, cùng với lời thề may kín miệng của hội trưởng. Ven tường trước cửa có một chiếc gương không biết ai đem từ phòng ngủ của mình tới, lúc tôi đi ngang qua tấm gương, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân mang vớ dài màu trắng của mình.
Tuy rằng có vẻ hơi khoác lác… nhưng mà không thể không nói, rất giống chân con gái đó nha. Về sau lúc nói chuyện với thành viên khác trong CLB về vụ này, đối phương kêu chắc là vì tôi mang vớ áp lực, có tác dụng làm thon chân.
Lúc ấy tôi nổi da gà liền, ngồi xổm người xuống trước gương cẩn thận ngắm nghía mặt mình. Xác nhận gương mặt trong gương trang điểm đến mức mẹ tôi còn nhận không ra, mới từ từ thoải mái hơn.
L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: … Chời má ôi, Emilia bữa đó chính là cậu???
L Chị gái có gai: Chủ thớt à tôi muốn biết vớ áp lực cậu mang là của hiệu nào!!!
L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: A a a hôm bữa tôi có đi ngang qua chỗ đó với bạn trai! Nhưng mà có nhiều nhân vật manga anime mang vớ dài đội tóc giả như vậy, ai mới là Emilia?!
L Không vẽ được SSR không đổi danh: Chỉ có mình tôi để ý thấy hành động tiếp theo của chủ thớt không hẹn mà lại giống đề nghị tôi đưa ra hả?! Đã hứa mời cơm rồi đó chủ thớt có nhớ không?! Tối nào tôi cũng rảnh hết, mời lúc nào cũng được hi hi hi.