L Bạn gái thứ của Giang Triều: Post của Lộ Bách có chút xíu quan hệ gì tới chúng ta không? Lầu trên xin mời ra cửa quẹo phải là đường qua động fan Bách.
L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Nếu nói không có chút xíu quan hệ gì… cậu đi xem thì biết…
L Không vẽ được SSR không đổi danh: Mới từ bên cách vách về… Ai có thể giải thích cho tôi tình huống gì đây không??? Bây giờ bên đó đang đồn ầm lên bạn gái lý tưởng của Lộ Bách là chị gái Emilia trong CLB manga anime cuối tuần trước???
L Bách ca hôm nay tán fan không: Lộ ca nhà tôi mấy hôm trước để số điện thoại của mình lại cho Emilia??? Từ từ… cốt truyện này sao nghe quen quá vậy…
L Chị gái có gai: Hình như phát hiện một bí mật gì không nên biết… run bần bật.
L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Hình như phát hiện một bí mật gì không nên biết… run bần bật.
L Bạn gái thứ của Giang Triều: Hình như phát hiện một bí mật gì không nên biết… run bần bật.
L Bách ca hôm nay tán fan không: Hình như phát hiện một bí mật gì không nên biết… run bần bật.
L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Các tiểu nhị đừng run sợ!! Bây giờ lửa sắp xém lông mày rồi!! Bên cách vách đã xắn tay điều tra thân phận thật sự của Emilia. Lỡ đâu có người qua đường rảnh rỗi tới đau trứng mò vào post này, chủ thớt nên quay ngựa…
L Không vẽ được SSR không đổi danh: Chỉ có một mình tôi tò mò về chủ thớt phía sau màn thôi hả…
L Anh giai có thiếu bạn trai không: Bảo vệ chủ thớt, mỗi người đều có trách nhiệm. Đề nghị anh áo đỏ khóa tạm mấy lầu mới nhất của chủ thớt đi. @Giang sơn.
L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Đã khoá từ năm rồi, không ai phát hiện hả? Nếu có nhu cầu, post cách vách tôi cũng có thể xóa được.
L Bách ca hôm nay tán fan không: Vô duyên vô cớ xóa bài bên cách vách sẽ bị nghi ngờ, theo tôi cách giải quyết tốt nhất vẫn là nhờ Lộ ca nhà tôi lấy thân phận đương sự đứng ra nói chuyện.
L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức : Chỉ cần không quấy nhiễu đến cuộc sống, đó giờ Lộ Bách luôn mặc kệ những chuyện trên diễn đàn trường.
L Không vẽ được SSR không đổi danh: Ủa, post cách vách bị Sơn ca xóa rồi hả?
L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Không phải tôi, cậu không nói tôi còn không phát hiện nữa là. Hình như bị ai hack mất rồi.
L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức : ….
L Chị gái có gai: Chân ca lầu trên hình như có điều muốn nói, là Chân ca hack hả?
L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức : …
L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức : … Bạn cùng phòng của tôi á.
L Nặc danh:
Chào mọi người, tôi quay lại rồi đây. Bây giờ tôi muốn kể một chuyện rất bất hạnh. Trong mấy ngày ngắn ngủi bị dày vò, tôi đã vi phạm nguyên tắc không tán trai thẳng của bản thân rồi. Trong khoảnh khắc đi nước cờ vớ vẩn kia, lòng tôi chứa đầy mặc cảm tội lỗi sâu sắc. Nhưng mà tôi vẫn không ngăn được đôi tay mình, ngăn không được trái tim muốn nhích lại gần anh giai trong lồng ngực.
Nếu bạn nói dối một lần, bạn sẽ phải bịa càng nhiều lời nói dối hơn để bảo vệ lời nói dối đầu tiên. Trong quá trình này, lời nói dối của bạn sẽ giống quả cầu tuyết càng lăn càng to.
Đạo lý này tôi hiểu hết, nhưng mà tôi thật sự không làm được.
Tôi chưa bao giờ ý thức rõ như bây giờ, tự chủ của mình thì ra lại hỏng bét như vậy. Bạn cùng phòng của tôi hiếm thấy không cười nhạo tôi, hình như nó biết cái người nó nhìn trúng hôm bữa là tôi rồi, cũng không trách tôi tiếng nào. Thậm chí còn thực hiện đúng lời hứa, mời tôi đi ăn tôm hùm đất.
Lúc ăn tôm hùm đất tâm trạng tôi rất chán nản, bây giờ tôi đang gặp phải một vấn đề cực kỳ khó giải quyết, biết rõ nên buông tay nhưng mãi mà không buông được. Tôi chưa từng phát hiện tự chủ mình kém đến như vậy.
Không ngờ bạn cùng phòng lại an ủi tôi: “Rất nhiều lúc, không phải tự chủ của mày kém mà là mày gặp được một người hoặc một việc đẩy lùi tự chủ của mày. Đây là nhân tố không thể khống chế được.”
Tôi đoán chắc lúc nào nó cũng chú ý đến trạng thái của tôi trong post này, tôi với bạn cùng phòng đều biết đến sự tồn tại trên mạng của đối phương, trong lòng đều ngầm hiểu mà không nói ra, trước nay chưa hề nghĩ sẽ đối diện nhau chọc thủng nó. Tuy rằng bạn cùng phòng của tôi có một đống thói hư tật xấu, nhưng mà tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn nó tại đây.
Tôi biết có lẽ mọi người đều đang đoán xem rốt cuộc tôi đã làm gì. Thật ra cái này… ừm… không khác gì con trai chơi game chơi nick nhân yêu lừa hôn người ta… Sau khi tự dày vò mấy ngày đủ mọi kiểu, tôi không nhịn nổi, chạy ra cửa hàng di động mua một cái điện thoại mới, sau đó lấy số khác gửi tin nhắn cho anh giai —
nam chơi account nhân vật nữ, một số người sẽ giả làm con gái để kết hôn lừa tiền nhân vật nam
Dùng danh nghĩa và giọng điệu của một cô gái.
Tin nhắn chỉ là lời chào hỏi đơn giản, viết hai chữ “Chào anh”. Sau khi gửi tin, trừ bỏ tràn đầy chờ mong trong lòng, tôi còn ôm lấy một tia may mắn. Hi vọng rằng đối phương sẽ không trả lời một số lạ, bởi vì nếu vậy có lẽ tôi sẽ không mặt dày quấy rối anh ấy tiếp nữa.
Kết cục như vậy với tôi và anh giai mà nói, có lẽ đều xem như là chuyện tốt.
Nhưng mà ảnh lại trả lời tôi, thậm chí còn trả lời rất nhanh. Mấy con chữ lạnh như băng không hề che giấu tâm trạng vui vẻ của ảnh: “Uầy, đợi lâu như vậy, còn tưởng cậu đã ném số điện thoại của tôi vào thùng rác rồi.”
Tôi nơm nớp lo sợ đánh chữ, do dự mấy giây xong vẫn ấn gửi đi: “Anh không hỏi tôi là ai hả? Lỡ đâu tôi là kẻ dùng thủ đoạn không chính đáng có được số của anh thì sao?”
Thật ra tôi không muốn nói chuyện phiếm chút nào, lời nói cũng cộc lốc. Trước khi gửi câu này đi, tôi đã đánh ra vô số bản nháp, cứ xoá xoá bớt bớt cẩn thận từng chữ. Thậm chí trong lòng còn tự suy đoán một chút xem sau khi nhận được tin nhắn này ảnh có thể trả lời những kiểu nào.
Nói thực ra tư tâm của tôi cực lớn. Tôi đã từng nghe bạn cùng phòng phổ cập kỹ xảo tán tỉnh khi nhắn tin với con gái. Câu trần thuật mãi mãi là sát thủ kết thúc cuộc hội thoại, bạn không bao giờ biết, giây tiếp theo đối phương sẽ im lặng biến mất không trả lời tin nhắn của bạn nữa.
Ngược lại, dùng câu hỏi là chiêu tốt nhất. Không cần biết có phải chỉ xuất phát từ lễ phép khi nói chuyện với người khác hay không, người kia hẳn sẽ không bơ hết mọi câu hỏi, chỉ cần vấn đề đó không vượt quá giới hạn của đối phương là được.
Không biết mọi người có hiểu tâm trạng lo âu chờ tin nhắn không. Không phải nhìn chằm chằm vào di động từng giây từng phút không rời, mà là chỉ hận không thể quẳng di động vào két sắt, xuống lầu chạy một vòng rồi mới về xem. So với tâm trạng hụt hẫng vì lâu lắc mà chưa thấy trả lời, càng khốn nạn hơn chính là tiếng báo có tin nhắn vang lên, bạn mở ra nhìn thì thấy là của nhắc nhở số dung lượng đã sử dụng.
Tôi gửi tin nhắn xong, hấp tấp nhét di động xuống dưới gối đầu trên giường, sau đó xoay người ngồi trước bàn học, vẻ mặt cố gắng nhàn nhã như không, ám chỉ bản thân không được vấn vương vụ tin nhắn điện thoại.
Nhưng mà tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, tôi làm ra mấy hành động lừa mình dối người thế này, không cái nào là không chứng minh rằng tôi cực kỳ để ý đến tin nhắn của đối phương, để ý đến mức không dám đi xem di động luôn.
Không biết là trong phòng quá yên tĩnh, hay là bụng dạ tôi đã bay lên giường hết rồi. Di động dưới gối rung lên một tiếng nặng nề ngắn ngủi, tôi lập tức chống bàn đứng dậy.
Ghế dựa ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh bén nhọn, bạn cùng phòng ngồi đối diện không hiểu nguyên nhân quay đầu nhìn tôi, tôi hơi chột dạ xoa xoa thái dương. Sau đó tôi mới đứng lên lấy di động dưới gối ra, quét mã mở khoá đọc nội dung tin nhắn hiển thị: “Vậy cậu có phải không?”
Anh ấy không trả lời thẳng tôi, ngược lại vứt quyền lựa chọn đáp án về cho tôi. Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy mình giống như đang đứng bên cạnh vực sâu nhìn xuống bên dưới. Lương tâm và tư tâm của tôi lần thứ hai lao vào đánh nhau.
Nếu tôi nói “phải”, vậy sau đó chắc ảnh sẽ không bao giờ phản ứng lại tôi nữa, sẽ không còn bất kỳ liên lạc hay lừa dối nào, ai cũng bình an vô sự. Nếu tôi trả lời “không phải”, dường như tôi đã tưởng tượng ra cảnh bản thân rơi thẳng xuống vực sâu rồi.
Tôi im lặng, ngón tay dừng lại thật lâu trên bàn phím, không có dũng khí bấm xuống.
Gọi tôi tỉnh lại là tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá tan bầu không khí, quét mắt qua màn hình, tôi cảm giác trái tim mình như ngừng đập trong nháy mắt. Tôi hốt hoảng từ chối cuộc gọi, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó tiếng báo tin nhắn vang lên, nhìn một hàng chữ đen trên nền trắng, tôi thậm chí có thể đoán được bộ dạng đối phương nhướng mày cười khan: “Còn tưởng đâu tôi bị cô gái đáng yêu block rồi chứ.”
Nhưng rõ ràng anh giai mà tôi quen vốn không phải dạng này. Cái người tôi từng gặp từng tiếp xúc, tính tình cục súc lại còn rất thiếu kiên nhẫn, chẳng thèm quan tâm tới mọi thứ xung quanh. Tựa như cho dù có nỗ lực tới mức nào cũng không thể đổi lấy một giây chú ý của đối phương.
So sánh với cái đó, cách màn hình di động lạnh như băng, anh giai thế này thật sự là — quá động lòng người.
Tôi không thể nào kháng cự.