Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhận được bưu thiếp của Tống Trường Nhạc, là chuyện của nửa năm sau .
Giang Lâm đạp dép lào đến hòm thư dưới lầu lấy báo, sau đó một cái thư từ bên trong rơi ra, cậu vừa cầm lên vừa nhìn, đầu tiên nhìn thấy bưu thiếp in hình vẽ cung điện Potala, sau đó cậu phát hiện ra không phải thời gian sẽ làm xóa mờ đi mọi thứ, ít nhất hiện tại, những hồi ức kia liền giống như là thuỷ triều dìm mất cậu, căn bản không phải chính cậu có thể khống chế được.
Bên trong bưu thiếp, cái gì cũng không viết, chỉ có địa chỉ nhà hắn, nhưng đầu bút lông quen thuộc này, cậu chắc chắn mình không nhớ lầm.
Cậu lên phòng, nhìn cực kỳ lâu, sau đó tâm tình rối bời
Rõ ràng là hai người từng cùng nhau ước định, lại chỉ có một người thực hiện.
Tại sao cậu lại cảm thấy tức giận chứ?
Giang Lâm lấy điện thoại ra gọi vào dãy số bên trong bưu thiếp, cuối cùng thì nam nhân cũng không cam lòng xóa đi số điện thoại của mình, kết quả dĩ nhiên là tắt máy. Cậu thở dài một hơi, cũng không đổi giày, xỏ đôi dép lào rồi chạy lạch bạch xuống lầu.
Lúc Tống Trường Nhạc ra phi trường, tùy ý liếc nhìn dòng người bên trong một cái, sau đó liền thấy thân ảnh kia làm cho tim hắn suýt chút nữa thì ngừng đập.
Người giống người mà thôi? ! Hắn cố ý thả chậm bước chân, đi về hướng kia lại liếc mắt nhìn, kết quả vừa vặn đối diện với ánh mắt đối phương, hắn sợ đến mức lập tức quay đầu, rồi lại không khống chế được tâm tình kịch liệt, thật sự quá giống... Nhưng làm sao Giang Lâm lại ở nơi này?!
Hắn có chút ảo não, rõ ràng nghĩ chính mình buông xuôi, nhưng chỉ là một cái bóng dáng tương tự thì lại làm lòng hắn rối như tơ vò, hắn không nhịn được hơi quay đầu, lại phát hiện lại không thấy cái thân ảnh kia, quả nhiên là chính mình nhìn lầm đi... Hắn có chút mất mát, tâm tình vừa đi du lịch về cũng bị mất.
Mà Giang Lâm ở phi trường chờ đợi chừng mấy ngày nhìn hắn thực sự buồn cười, lại vừa có chút đau lòng. Tống Trường Nhạc so với lúc rời đi đen rất nhiều, tóc cắt ngắn ngủn, mang kính râm, trên cằm một vòng râu chỉa chỉa, chỉ mặc một bộ áo thun trắng, lộ ra bắp tay cường tráng, phía sau cõng lấy một balo du lịch lớn, mặc dù có điểm chán nản, thế nhưng rất có tinh thần.
Đối phương từ lúc chú ý đến cậu thì không ngừng mà hướng mắt nhìn, bộ dạng muốn tiến lên để hỏi rõ ràng nhưng lại không dám, vốn là muốn để hắn liếc mắt nhìn cậu thì có thể nhận ra, không nghĩ tới trái lại đem hắn dọa sợ rồi, thế là Giang Lâm không thể không chủ động tiến công, vòng tới phía sau Tống Trường Nhạc, nhìn hắn đi ra rất xa vẫn cứ từng lần từng lần một mà nhìn quanh bốn phía.
Cậu muốn cười, cuối cùng lại nặng nề dụi dụi con mắt.
"Này, cậu như thế nào mà không giữ lời hứa, một mình đi."
Đột nhiên nam nhân dừng lại làm cho Giang Lâm suýt chút nữa đụng vào, bọn họ cứ như vậy một trước một sau mà đứng yên thật lâu, sau đó cậu mới nghe được phía trước truyền tới âm thanh run rẩy
"Giang Lâm, phải cậu hay không?"
"Tự cậu xoay lại nhìn xem một chút chẳng phải sẽ biết?"
Thời điểm Tống Trường Nhạc xoay người, đã lấy kính râm xuống, hắn run rẩy đưa tay ra, lại ở giữa không trung liền thu về, sau đó bị Giang Lâm một tay nắm chắc.
"Nếu như là cậu, đại khái có thể."
Nam nhân sửng sốt một hồi lâu, viền mắt trong nháy mắt trở nên đỏ ửng, thế là Giang Lâm lập lại một lần, cậu một tay cầm tay của Tống Trường Nhạc, một tay thay hắn lau giọt nước mắt chảy xuống.
"Lần sau, có thể dẫn tôi đi cùng? Hai người... Cùng nhau."
Tống Trường Nhạc há miệng, cổ họng giống như bị nghẹn lại, không nói ra được một câu, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó nắm bàn tay kia càng chặt.
Hắn biết, chỉ cần là nam nhân này, không quản hậu quả sẽ như thế nào, hắn đều sẽ không phản kháng mà bước về phía cậu. Đồng tình cũng hảo, hữu tình cũng hảo, ít nhất, hắn cuối cùng chạm được cậu
Hoàn chính văn
( '▽`)
Cung điện Polata