” Cha, hôm nay ngươi phải ly khai?” Mộc Thanh Lưu cười nhạt một tiếng, đưa tay múc thêm một chén cháo nữa đặt lên trước mặt Hoàng Di Nguyệt. Nghe xong lời vừa rồi của Hồng Ức không thể không đoán ra, y đã đến lúc ly khai.
” Ân.”
Mộc Thanh Lưu cười nói:” Như vậy, bảo trọng.”
Ngày hôm qua hắn cũng không phải thật muốn làm cho Hoàng Di Nguyệt lưu lại cùng mình, chỉ là khó tránh khỏi có chút lo lắng an nguy của y. Bây giờ nghe khẩu khí của Hồng Ức giống như đã triệu tập được trăm vạn nhân mã, còn làm gì để hắn quan tâm?
Hoàng Di Nguyệt vẫn là nhàn nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ, ánh mắt của hắn vẫn như trước không biết đang nhìn về đâu, thế nhưng hắn lại nâng tay cầm một hạt châu đen như mực đưa cho Mộc Thanh Lưu, nói:” Nếu muốn tìm ta, bảo Hồng Ức truyền tin cho ta. Nếu có chuyện, cái này có thể điều động toàn bộ nhân mã của Ảnh Trọng lâu.”
Mộc Thanh Lưu nắm chặt lại tay của hắn, đôi mắt ôn như nước mùa xuân.” Được.”
Thời gian bọn họ gặp nhau chỉ còn lại có hai canh giờ, thiên hạ có buổi tiệc nào không tan. Hoàng Di Nguyệt không có khả năng dẫn hắn đi, Mộc Thanh Lưu cũng không khả năng đáp ứng cùng y đi.
Hoàng Di Nguyệt sẽ không để cho Mộc Thanh Lưu đối mặt với đao quang kiếm ảnh bên ngoài, Mộc Thanh Lưu cũng không thể làm mình trở thành nhược điểm của Hoàng Di Nguyệt.
Một đứa bé đi theo lâu chủ Ảnh Trọng lâu xuất sinh nhập tử có nghĩ cũng không dám nghĩ, huống chi lâu chủ Ảnh Trọng lâu lúc này đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Mộc Thanh Lưu hỏi:” Vậy sau này còn có thể gặp lại?”
Hoàng Di Nguyệt đáp trả:” Ân.”
Lời nói cũng đã nói hết, vậy chỉ còn lại có ly biệt.
Trong nội viện tụ một đám Hắc y nhân, y phục của bọn hắn so với đêm tối càng làm người áp lực, khí tức của bọn hắn so với cái chết càng làm người sợ hãi.
Hoàng Di Nguyệt đứng ở giữa bọn họ, duy có y sam của hắn là thấm màu sương tuyết, thậm chí so với sương tuyết càng linh hoạt kỳ ảo. Khí tức của hắn tựa như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặc dù so với trăng đêm càng thêm tịch mịch.
Hồng Ức vẫn như trước giống như cười mà không phải cười đứng ở trên một cỗ quan tài, xa xa mà nhìn qua, nhìn đoàn người càng đi càng xa, sau đó hắn chậm rãi hỏi hài tử đứng một bên:” Ô, hắn ngay cả đầu cũng không quay lại.”
Mộc Thanh Lưu không cho rằng ngạo mạn, thản nhiên cười nói:” Có lẽ hắn trời sinh không thích hợp quay đầu lại.”
Loại người này trời sinh đã như thế, có mấy lời không cần phải nói ra, chỉ ở trong lòng của hắn. Có ít người không cần nhìn tới, chỉ lẳng lặng ở trong lòng của hắn, cảnh như vậy mới là thích hợp với hắn.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan. Ly biệt, là vì ngày gặp lại.
Hồng Ức lại ngân nga nói:” Ngươi không muốn cùng hắn đi?”
Hồng Ức vẫn luôn cho rằng đứa bé này tuy cổ quái lại già dặn, nhưng cũng luôn yêu mến Hoàng Di Nguyệt. Lại không ngờ y vẫn bình tĩnh mà ôn nhu mỉm cười.
” Hắn không phải có chuyện trọng yếu hơn cần phải đi làm sao…… Hơn nữa, luôn có cảm giác thời gian gặp lại sẽ không quá xa.”
Nghe xong lời này, thanh y nam tử trên quan tài lại không đếm xỉa tới mà cười cười, cảm thán năng lực nhận thấy rõ của người này.
Có một số việc thật sự là Hoàng Di Nguyệt không làm không được, tỷ như bởi vì hắn mà Cửu Ca phải chết, tỷ như bởi vì Bạch Mi cốc mà hắn phải tìm tới Bà La môn. Mặc dù hắn rời xa huyên náo minh nguyệt, nhưng cũng có thể vì người có thiên ti vạn lũ liên hệ với hắn mà vướng bận (từ gốc là trụy lạc nhưng ta đổi từ).
Huống chi……trong khoảnh khắc cuối cùng rời đi, ánh mắt nam tử lạnh lùng này lưu lại, lại thực sự ôn nhu như vậy.
…………
Lần đi này trải qua không biết bao nhiêu năm, hoa nở rồi lại rơi, nhạn đi nhạn lại về.
Lại là một năm trôi đi, hết thảy đều thay đổi, duy nhất không thay đổi chỉ có con ngỏ tắt nhỏ dơ bẩn mất trật tự kia, những phiến đá trên con đường lúc này vẫn luôn bẩn như vậy, cứ như vĩnh viễn cũng không có người nào muốn đi tẩy trừ, Mộc Thanh Lưu cũng sẽ không. Cũng tương tự như vậy, ngươi biết rõ vĩnh viễn không cách nào triệt để rửa sạch hắn, ngươi còn có thể đi làm loại hành động vô nghĩa này không?
Lúc hắn đi trên đường, gió thổi đi góc áo của hắn, y sam màu thủy lam ma sát qua mặt đất lại không vươn một chút bụi. Nhưng mà, không ai lại đi chú ý loại đồ vật này, mọi người tựa hồ đều tham lam nhìn vào gương mặt của hắn.
Sau nửa ngày, mấy người từ trong góc chậm rãi đứng dậy, không để lại dấu vết ngăn trở ở phía trước con đường.
Hắn cách đám người kia vài thước xa liền dừng lại, mặc dù tầm mắt mà bọn họ nhìn hắn tràn ngập tục tĩu, nhưng khóe miệng của hắn vẫn treo tiếu dung ôn hòa như nước chảy.
Long Nhị nhìn thấy nụ cười kia nhất thời tâm dương khó nhịn, hắn là một trong hai tên cường hãn trong thành này, nếu nói tới những việc đốt nhà giết người đánh cướp gian cẩu trộm ai có thể làm nhiều hơn so với hắn? Hắn từng xem qua vô số mỹ nhân, người trước mắt này cũng không phải là đẹp nhất, nhưng cũng tuyệt đối là một người tối “Nhu”, từ thân thể đến nụ cười……
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhịn không được giơ tay dò xét thiếu niên trước mặt, nhưng trong khoảnh khắc đó y liền đột nhiên biến mất không thấy.Một tay bắt vào hư không, sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thân ảnh thiếu niên kia đã ở chỗ sâu trong ngõ, cơ hồ nhìn không thấy.
Bên đường có một gian (tiệm) bánh bao, vải bạt trên đỉnh đã bị mỡ đông nhuộm đầy, trong tiệm truyền đến một tiếng hừ lạnh.” Huynh đệ ngươi là chán sống?”
Long Nhị vừa định hướng tới người trong bánh bao phát khí, lại nghe người nọ nói:” Ngươi biết hắn từ nơi nào tới?”
Long Nhị nói:” Ở đâu?”
Người mặt mày không chút rạng rỡ nói:” Nơi vị đại nhân trong phố kia.”
Thời tiết rất nóng, Long Nhị lại bất giác rùng mình một cái. Đám bằng hữu trên đường cũng biết, nơi hỗn tạp này có một chỗ là tuyệt đối không thể chọc đến.
Trong con đường này có một quan tài.
Vì nguyên nhân nằm ở lão bản nên này rất ít thứ có thể bán ra. Lão bản kỳ thật phong hoa tuyệt đại, tính cách cũng không tốt, quái đản quái gở, không hảo cùng người ở chung.
Duy nhất cùng ở chính là một thiếu niên.
Đây chẳng qua là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, y sam của hắn luôn là màu thủy lam, một màu cực lãnh đạm, lúc mới nhìn trông cứ như trắng, lại nhìn thêm lần nữa hóa ra là lam, lưu động tựa như một dòng suối. Mi tựa viễn sơn, tiếu như liên, nhãn mâu như châu ngọc, lại thanh tịnh ôn nhu như dòng suối. Hắn cũng không cực đẹp, chỉ là dung nhan làm cho người ta có loại dục vọng muốn vĩnh viễn trầm mê.
Cái chỗ này…… Người người đều khát vọng một thứ thanh tịnh như vậy.
Bất quá…… Nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, có những người, thí dụ như người trong kia, là tuyệt đối không thể chọc đến.
Nhảy cóc cái vèo tới năm ==||| a mần ăn j mà lâu rứa