Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh ta đẹp trai hay anh đẹp trai?”
Vì một cây kẹo đường bươm bướm mà trên người Hứa Tinh Không lại có thêm vài dấu răng.
Dấu răng mới sau một đêm, sáng hôm sau thường hơi ngứa.
Hứa Tinh Không híp mắt, rèm cửa sổ trong phòng hơi hé mở, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường.
Bây giờ cô đang ở trong phòng Hoài Kinh, phòng của anh thuộc kiểu căn hộ, chỉ mỗi phòng ngủ cũng lớn hơn cả căn phòng của cô rất nhiều. Nghe kỹ còn có tiếng nước loáng thoáng, đó là tiếng chảy của nước nóng được dẫn vào phòng.
Cô đưa tay sờ sau lưng, phần lưng trần ê ẩm đến khó chịu cho thấy đêm qua họ đã vui vẻ thế nào.
Ngón tay mảnh khảnh của Hứa Tinh Không gãi lên lưng mấy cái nhưng không đến chỗ ngứa. Cô ngứa đến cuống cuồng, đôi mắt ngái ngủ dần mở ra, hốc mắt ửng đỏ.
Vào lúc ngón tay cô đang ngọ nguậy thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng trùm lên tay cô. Bàn tay này vừa khéo lớn hơn tay cô, ôm trọn bàn tay cô, ngón tay thon dài cong cong, gãi nhẹ vào chỗ ngứa của cô.
Tay bị lòng bàn tay anh bao trùm, Hứa Tinh Không cảm nhận được nhiệt độ của anh, ngón tay cô cứng đờ, rút tay ra, chỉ để lại bàn tay anh trên lưng mình.
Đầu ngón tay anh gãi nhẹ lên những vết hồng hồng làm cô ngứa, xung quanh làn da trắng nõn như bị nhuộm, dần dần đỏ lên.
“Cắn một cái là một viên kẹo.” Hoài Kinh trầm giọng nói. Ánh mắt anh nhìn dọc từ lưng xuống eo cô, ngón tay cũng di chuyển theo tầm mắt, nhẹ nhàng chạm vào mấy vết hồng hồng, nghiêm chỉnh công bằng nói: “Anh còn nợ em ba viên kẹo.”
Nghe anh nói vậy, người cô khẽ run lên. Cô cong xương bướm lên, chỗ giữa lưng lõm xuống, làm cơ thể mình cách xa ngón tay anh.
Yết hầu Hứa Tinh Không chuyển động, tuy đã cách xa ngón tay anh nhưng cô vẫn có chút tức tối. Mi tâm cô nhăn lại, nhẹ giọng nói: “Em không đồng ý.”
Hoàn Kinh ở phía sau khẽ cười, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm.
“Em nói gì?” nghe xong, mi tâm vừa giãn ra lại nhíu chặt.
Hứa Tinh Không mở mắt, quay người lại. Cô nhìn Hoài kinh, chưa nói chuyện mà mặt đã đỏ lên, lớn tiếng lặp lại lần nữa.
“Em không đồng ý.”
“Hả?” Hoài Kinh cao giọng, tầm mắt thản nhiên chạy dọc trên người cô. Cuối cùng, đuôi mắt anh nhếch lên nhìn thẳng vào mắt cô. Trong lúc mắt Hứa Tinh Không đang dần trợn to thì anh cúi người cắn mạnh lên đầu vai cô.
“A…” Hứa Tinh Không kêu khẽ.
Hoài Kinh cười, ngẩng mặt lên, chóp mũi hơi chạm vành tai ửng đỏ của cô, nói: “Bốn viên.”
Hứa Tinh Không: “…” tầm mắt thản nhiên chạy dọc trên người cô
Thấy mặt cô đỏ rực vì luống cuống và hoảng loạn, mắt Hoài Kinh lóe lên một tia sáng, môi hơi giương lên, giọng nói chứa ý cười: “Vẫn muốn mua kẹo cho em ăn.”
Hoài Kinh chỉ công tác ở Văn Thành một ngày rồi mang theo món nợ bốn viên kẹo rời khỏi suối nước nóng Mậu Bạch, trở về Hạ Thành.
Khi anh đi rồi, Hứa Tinh Không cũng dậy, trước khi bắt đầu làm việc thì đi về phòng mình.
Hai người trải qua một đêm yêu đương vụng trộm đầy kích thích, Hứa Tinh Không không thể phủ nhận đêm đó anh đã làm cô vui sướng, thậm chí hai ngày tiếp theo ở Văn Thành, khi dấu răng trên người đã phai mất, cô vẫn không quên.
Anh đã để lại trên người cô những ấn ký không thể xóa nhòa.
Hứa Tinh Không không biết thế này với mình là tốt hay xấu.
Chuyến công tác ở Văn Thành kết thúc vào thứ bảy, sau khi Hứa Tinh Không về nhà, đầu tiên là đến bệnh viện thú cưng đón Meo Meo về. Mấy ngày không gặp, dường như Meo Meo rất nhớ cô nên càng dính người hơn. Hứa Tinh Không ôm nó, tim như mềm ra.
Lấy đồ ăn cho Meo Meo xong, Hứa Tinh Không liền gọi điện thoại cho Trần Uyển Uyển.
Trần Uyển Uyển nhanh chóng bắt máy, vui vẻ hỏi: “A lô, Tinh Không, cậu đã về rồi à?”
Bên kia điện thoại hơi ồn ào, lại có tiếng bé trai giòn giã: “Dì Tinh Không, dì Tinh Không…”
Tiếng đứa nhỏ ngọt ngào làm lòng Hứa Tinh Không như bôi mật, khóe mắt cong cong.
“Khang Khang.”
“Haizz, con gấu nhỏ này.” Trần Uyển Uyển có chút bất đắc dĩ, nói: “Chờ mẹ nói chuyện điện thoại đã.”
“Hôm nay cậu bận sao?” Nghe giọng bé trai ở đầu bên kia xa dần, Hứa Tinh Không liền hỏi Trần Uyển Uyển. Cô gọi cho Trần Uyển Uyển là để xác nhận chuyện hợp đồng cho thuê cửa hàng trà sữa.
“A?” Trần Uyển Uyển bận đến choáng váng, vọi nói xin lỗi: “Hôm nay tớ không có thời gian. Bố mẹ chồng tớ từ quê lên, dẫn theo một đống bà con thân thích. Hôm nay tớ đang tiếp đón họ đấy. Có phải cậu hỏi chuyện hợp đồng cửa hàng không? Lão Chiêm đã chuẩn bị xong, chúng ta hẹn vào ngày mai nhé?”
“Được.” Ngày mai Hứa Tinh Không vẫn được nghỉ nên sao cũng được.
Trần Uyển Uyển nghe bên Hứa Tinh Không im ắng, nên quan tâm hỏi thăm: “Thứ bảy này cậu chỉ làm ổ trong nhà à?”
Hứa Tinh Không mím môi, nhắc nhở bạn thân: “Còn có Meo Meo nữa.”
“Meo cái gì mà meo!” Thái dương Trần Uyển Uyển giật giật, nói: “Cậu nên làm việc của một cô gái độc thân nên làm. Ra ngoài ăn cơm, xem phim, tối đi quán bar, hẹn hò!”
“Hả?” Nghe thấy hai chữ hẹn hò, mặt Hứa Tinh Không đỏ lên.
Trần Uyển Uyển cũng biết mình vừa mạnh mẽ hù dọa Hứa Tinh Không nên cười nói: “Tớ nói đùa đấy. Không hẹn hò, vậy xem phim thôi được chứ? Haizz, thần tượng Hứa Trí Viễn của cậu mới ra một bộ phim, cậu không đi xem sao?”
“Đã chiếu rồi à?” Hứa Tinh Không hỏi.
Vừa nói cô vừa nhìn qua lịch vạn niên, đúng là đã đến ngày công chiếu.
Cô đi công tác có vài ngày mà đã quên luôn ngày tháng.
“Được.” Hứa Tinh Không nói tạm biệt với Trần Uyển Uyển rồi cúp máy.
Hứa Tinh Không tìm phần mềm đặt vé, đặt vé xem phim vào ba giờ chiều. Buổi trưa cô nấu cơm ăn, ngủ trưa dậy rồi ra ngoài.
Gần nhà cô có rạp chiếu phim Hướng Thần, Hứa Tinh Không ngồi mấy trạm xe buýt là đến.
Cô không hẳn là đặc biệt hâm mộ các ngôi sao, chỉ thích vài ca sĩ và diễn viên. Mà Hứa Trí Viễn vừa là ca sĩ vừa là diễn viên, cô đã thích anh ấy rất nhiều năm, anh được xem như một ngôi sao gạo cội trong giới giải trí.
Nghĩ tới đây, Hứa Tinh Không hơi sửng sốt rồi bật cười.
Chẳng qua là Hứa Trí Viễn ra mắt sớm mà thôi, năm nay anh cũng mới tuổi, không lớn hơn cô bao nhiêu, vậy mà cô lại xem người ta là gạo cội.
Lúc Hứa Tinh Không đến rạp mới hai rưỡi, lấy vé xong, cô đi mua một cốc trà sữa và một hộp bắp rang bơ lớn. Bắp rang bơ ở rạp này rất ngon, vụn đường dính trên bắp rang bơ, vị như viên đường nhỏ. Tuy chỉ một mình nhưng lần nào cô cũng mua hộp to nhất.
Chờ đến ba giờ, Hứa Tinh Không kiểm vé vào xem. Tên phim là “Mò kim”, là một bộ điện ảnh đề tài trộm mộ. Hứa Trí Viễn vô cùng coi trọng danh tiếng, nên phim nhận tình tiết luôn không tệ, Hứa Tinh Không xem rất say sưa.
Phim chiếu được một nửa thì điện thoại trong túi xách rung lên. Cô lấy điện thoại nhìn thoáng qua màn hình rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Là Hoài Kinh gọi đến. “Vậy anh đến rạp chiếu phim quốc tế Hướng Thần đi.”
Rời khỏi phòng chiếu phim tối đen, ánh đèn bên ngoài làm Hứa Tinh Không hơi híp mắt, trong tay cô vẫn ôm bắp rang bơ, cầm điện thoại di động bắt nghe.
“Đã về rồi à?” Tiếng đàn ông trầm trầm, giọng điệu rất thảnh thơi.
“Ừ.” Hứa Tinh Không cắn một viên bắp rang bơ, đáp.
Cô đứng ở cửa rạp, nên vẫn nghe âm thanh bên trong truyền ra, dường như anh cũng nghe thấy hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Hứa Tinh Không thành thật trả lời: “Xem phim.”
Nghe cô nói đang xem phim, Hoài Kinh buộc miệng thốt lên: “Ở đâu?”
“Anh đừng đến.” Hứa Tinh Không nói, “Em xem sắp xong rồi.”
Nghe cô nói vội, Hoài Kinh cười cười, hình như anh chuyển động cơ thể nên trong điện thoại có tiếng vải cọ sát. Anh nín cười, nhẹ giọng mập mờ nói: “Xem xong rồi thì anh đến đón em.”
Giọng đàn ông khe khẽ lại hơi khàn khàn tựa như ma sát quanh tai cô. Tim Hứa Tinh Không hơi dao động, cô bỏ một viên bắp rang bơ vào miệng, chậm rãi nhai, rồi nói: “Vậy anh đến rạp chiếu phim quốc tế Hướng Thần đi.”
Hứa Tinh Không cúp điện thoại rồi quay về phòng, trên màn hình đang chiếu đến đoạn Hứa Trí Viễn đang làm anh hùng cứu mỹ nhân. Sau khi Hứa Tinh Không nói chuyện điện thoại trở về, trong lòng như suy đoán một chuyện.
Hai mươi phút sau, điện thoại Hứa Tinh Không rung lên, cô nhận được một tin nhắn ngắn “Dãy E gần lầu hai”. Là chỗ để xe, anh đã đến.
Hứa Tinh Không ăn bắp rang bơ, xem phim mà trong lòng lại có chút phân tâm. Chờ đến khi đoạn nhạc cuối phim vừa vang lên, Hứa Tinh Không liền lập tức đứng lên.
Đôi tình nhân trẻ ngồi phía sau nhỏ to với nhau.
“Chúng ta không đi sao?” Vấn đề này làm Hứa Tinh Không phải suy nghĩ,
“Phần cuối có cảnh hậu trường, xem xong rồi đi.”
Hứa Tinh Không dừng lại, nhìn thoáng qua màn hình, là danh sách nhân viên chế tác, chữ có rất nhiều và nhỏ.
Dù sao sau này cũng có thể xem cảnh hậu trường trên mạng mà.
Hứa Tinh Không tự nhủ một câu rồi ra khỏi rạp.
Vào thang máy, Hứa Tinh Không trực tiếp chọn phím , thang máy xuống rất nhanh, cô ra khỏi thang máy, bắt đầu tìm dãy E.
Rạp chiếu phim quốc tế Hướng Thần rất lớn, hôm nay lại là thứ bảy nên có rất nhiều người đến xem phim. Trong tầng hầm để xe, xe ô tô để rất trật tự, kín cả tầng hầm.
Hứa Tinh Không tìm được khu E, liếc mắt một cái đã thấy chiếc xe châu âu của anh.
Chiếc xe châu âu của anh có màu sắc rất bình thương nhưng lại là dòng xe cao cấp, nên nhìn thoáng qua một cái là cô đã nhận ra.
Hứa Tinh Không đi về phía chiếc xe, đến trước xe thì dừng lại.
Người đàn ông ngồi trong xe mặc một cái áo len cao cổ nhạt màu, bên ngoài khoát áo jacket màu đen, dáng người cao to, lười biếng dựa lưng vào lưng ghế lái. Ánh đèn tầng hầm bãi đỗ xe xuyên qua kính xe chiếu vào, chiếu sáng nửa gương mặt lạnh lùng nhã nhặn của anh. “Chúng ta không đi sao?”
Anh đang cầm điện thoại di động xem gì đó, mi tâm nhăn lại, môi mỏng hơi nhếch lên, cái cằm trơn bóng cũng hơi căng.
Hứa Tinh Không vừa đi tới thì anh đã nhận ra. Dời tầm mắt khỏi điện thoại, thấy Hứa Tinh Không đứng trước xe, mi tâm anh giãn ra, khóe môi giương lên.
Hứa Tinh Không cười cười, đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa ngồi vào.
Cô vừa đi vào liền mang theo một mùi hương ngọt ngào của bắp rang bơ. Hoài Kinh thấy cô ôm một hộp bắp rang bơ lớn trong ngực, đợi cô vừa lên xe thì đưa tay tới hộp bắp rang bơ. Vấn đề này làm Hứa Tinh Không phải suy nghĩ,
Dường như cô đã nhận ra ý đồ của anh, co người vào góc theo bản năng, hai tay ôm lấy hộp bắp rang bơ, ánh mắt to tròn lấp lánh cảnh giác nhìn anh, trông cực kỳ giống con chuột nhỏ bảo vệ thức ăn của mình.
Hình như không ngờ rằng cô sẽ hành động thế này, Hoài Kinh nhìn cô, trong mắt mang theo chút bỡn cợt.
Hứa Tinh Không lấy lại tinh thần, đỏ mặt đưa hộp bắp rang bơ ra, cho anh một viên bắp rang bơ.
Hoài Kinh nhận lấy viên bắp rang trong tay cô bỏ vào miệng, mùi thơm bắp rang bơ tan ra trong miệng, ngọt ngào. Hoài Kinh mỉm cười, vừa khởi động xe vừa nói chuyện phiếm với Hứa Tinh Không.
“Xem phim gì?”
Ngửi thấy vị ngọt kia, Hứa Tinh Không lại muốn ăn. Cô lấy hai viên bắp rang bơ bỏ vào miệng, nói: “Mò kim.”
“Đẹp không?” Hoài Kinh nghiêng nhìn sang cô, hỏi.
“Ừ.” Hứa Tinh Không gật đầu, nói: “Hứa Trí Viễn, em là fan của anh ấy.”
Xe dừng ở cửa xuất nhập khẩu, Hoài Kinh nghiêng mặt qua nhìn cô một cái, hỏi: “Thích anh ta ở điểm nào?”
Vấn đề này làm Hứa Tinh Không phải suy nghĩ, cô cúi đầu nhìn bắp rang bơ trong ngực, vừa ăn vừa nói: “Anh ấy đẹp trai, giọng nói dễ nghe, dáng người cũng rất đẹp.”
Bảo vệ mở cửa, Hoài Kinh khởi động xe, vừa lái xe vừa nghe Hứa Tinh Không nói, nghe xong, mi tâm vừa giãn ra lại nhíu chặt.
Đúng lúc xe dừng lại ở cột đèn giao thông trước giao lộ, Hoài Kinh nhìn qua Hứa Tinh Không, giọng nói nặng nề: “Anh ta đẹp trai hay anh đẹp trai?”
“Hả?” Hứa Tinh Không hơi sửng sốt, cô dời mắt từ hộp bắp rang bơ sang mặt Hoài Kinh.
Hiện tại là giờ chiều, mặt trời đã lặn, bầu trời vừa được phủ một tầng bóng đen. Mặt mày anh vốn sắc nét, dưới bóng tối lại càng đẹp trai lạ thường.
Tầm mắt Hứa Tinh Không chuyển động một cái, cô thu hồi ánh mắt, nhìn hộp bắp rang bơ, nói dối lòng: “Anh ấy đẹp trai.”
Chiếc xe di chuyển từng chút, Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không, ánh mắt đen láy như dần chìm đen vào bóng đêm.
“Giọng của anh ta dễ nghe hay giọng anh dễ nghe?”
Giọng anh trầm thấp, đặc biệt từ tính như nhạc trong đĩa phát ra, làm người nghe hết sức thoải mái.
Hứa Tinh Không khẽ mím môi, cô nghe ra anh muốn phân thắng bại.
Cố gắng nâng khóe môi, Hứa Tinh Không nghiêm túc nói: “Giọng anh ấy dễ nghe.”
Hai lần đều bị thua nhưng Hoài Kinh bám riết không tha, anh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không hỏi: “Dáng người anh ta đẹp hay dáng anh đẹp?”
Bị hỏi đến đây, mặt Hứa Tinh Không hơi đỏ lên, cô như muốn trêu anh, không đợi anh hỏi xong đã đáp: “Anh ấy đẹp.”
“Em đã từng sờ rồi sao?” Hoài Kinh nhìn cô, khóe môi bên phải hơi nhếch. Đèn xanh sáng lên, anh đi về phía trước, thản nhiên nói: “Em chỉ từng sờ anh.”
Hứa Tinh Không: “…”
Hứa Tinh Không muốn trêu đùa anh nhưng lại nhảy vào cái hố mà anh đào, ngược lại có cảm giác bị anh trêu đùa. “Hứa Trí Viễn, em là fan của anh ấy.”