Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại trạch Hoài gia cách nhà Hoài Kinh khoảng hai mươi phút đi xe, chẳng qua nhà Hoài Kinh ở ven biển còn đại trạch lại gần núi. Đại trạch Hoài gia chiếm một vùng lớn trong một khu rừng trên núi.
Tuy đại trạch Hoài gia lớn nhưng phần lớn diện tích là vườn hoa và đài phun nước, còn có cả sân golf. Đối diện cửa chính là biệt thự mang theo lối kiến trúc thời dân quốc, qua ước chừng là năm tầng. Hai bên biệt thự là hai khu nhà khác, trông như một công trình kiến trúc được dày công thiết kế.
Đi vào cửa chính, xe vững vàng chạy trên đường dẫn vào trong sân, đến đài phun nước trước nhà thì dừng lại. Nhìn thấy Hoài Hoàn, nét mặt bà càng dịu hiền hơn, bờ môi cũng giương lên,
Xe vừa dừng thì có người ra mở cửa. Sau khi xuống xe, Hoài Hoàn liền vui vẻ kéo tay Hứa Tinh Không, vừa kéo cô đi về phía cửa vừa nói: “Đi thôi, cô giáo.”
Hứa Tinh Không bị kéo: “…”
Hoài Hoàn là người quyết đoán, không đạt mục đích thì không từ bỏ, sự quyết đoán này xuất phát từ hoàn cảnh và con người xung quanh em ấy. Có thể nhìn ra được bình thường cô bé rất dễ đạt được ý nguyện nên có chút kiêu căng. Nhưng qua thời gian chung đụng trên đường đi, thì có vẻ cô bé không kiêu căng quá đáng, mà còn có suy nghĩ riêng. Vừa không hành xử quá đáng ghét vừa có thể đạt được mục đích của mình.
Vào cửa chính đại trạch, cách bày trí bên trong không xa hoa đến mức làm Hứa Tinh Không lóa mắt. Phòng khách rất rộng nhưng rất nhiều khoảng trống, chắc hẳn đây là nơi tổ chức tiệc tối. Hiện tại xung quanh yên tĩnh, chỉ có đèn treo và thảm, nhìn có vẻ trống trải.
Hoài Hoàn kéo Hứa Tinh Không bước tiếp, qua hành lang dài trưng bày tranh rồi đến bậc thang, đi vào một phòng khách nhỏ khác. Mà phòng khách nhỏ cũng là là một cách gọi mà thôi. Bên trong phòng có người, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua bóng cây chiếu lên mặt đất làm phòng khách có vẻ ấm áp.
Trong phòng khách, hai người vừa vào cửa thì người phụ nữ tóc hoa râm ngồi trên ghế sofa đặt chén sứ trắng trong tay xuống, rồi quay đầu nhìn lại.
Bà ấy khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc ngắn hoa râm, dáng người cao gầy, đoan trang, gương mặt xinh đẹp, trông rất hiền hòa. Nhìn thấy Hoài Hoàn, nét mặt bà càng dịu hiền hơn, bờ môi cũng giương lên, làm trên mặt hiện vài nếp nhăn.
Hoài Hoàn thấy bà, cũng ngoan ngoãn cười gọi một tiếng: “Bà nội.”
Lúc ở IO, Hứa Tinh Không đã từng nghe không ít chuyện bát quái về nhà họ Hoài, nói chung đa phần tin đồn đều là không có lửa thì sao có khói, song cũng có vài chuyện là đúng với sự thật, chẳng hạn như gia phả nhà họ Hoài.
Người ngồi trên ghế sofa chắc hẳn là người nắm quyền lực thật sự của tập đoàn Hoài thị, cũng chính là bà nội Hoài Kinh – Mai lão phu nhân.
“Chào lão phu nhân.” Hứa Tinh Không lễ phép gật đầu với Mai lão phu nhân.
Cô nói xong thì Mai lão phu nhân mới chú ý đến cô, sau đó khó hiểu nhìn sang Hoài Hoàn.
“Đây là…” Mai lão phu nhân không trách Hoài Hoàn càn quấy
“A, đây là nhân viên công ty anh cháu, đến đưa tài liệu cho anh cháu rồi bị cháu bắt đến làm cô giáo dạy tiếng Đức.” Hoài Hoàn giới thiệu với Mai lão phu nhân, giọng cô bé không hề khẩn trương, dường như mình làm không hề sai mà hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Nghe Hoài Hoàn nói xong, Mai lão phu nhân cũng không thấy giật mình. Đứa bé này đã làm nhiều chuyện khác thường hơn thế này nhiều, nhưng bà vẫn phải dạy dỗ một chút.
“Hồ đồ.” Mai lão phu nhân nói, “Anh cháu sẽ giận cháu đấy.”
Nhưng bà cũng chỉ nói thế, sau đó nhìn Hứa Tinh Không, hiền lành nói: “Cô là nhân viên IO à?”
Hứa Tinh Không gật đầu, trả lời đúng mực: “Vâng, cháu làm ở phòng phiên dịch. Cháu đến đưa tài liệu cho Hoài tổng, sau đó…”
Cô không nói tiếp nữa.
Mai lão phu nhân nghe vậy thì thở dài, lườm Hoài Hoàn rồi quay đầu lại nói Hứa Tinh Không: “Tạm thời cô làm giáo viên dạy tiếng Đức cho cô bé nhé. Nó ở trong nước không lâu, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô. Về phần thù lao thì sẽ tính như tiền lương cho giáo viên ngoại ngữ.”
Hứa Tinh Không: “…” Cúi đầu nhìn qua tài liệu bị Hoài Hoàn nhét vào tay lúc gần đi,
Cô mấp máy nhưng không lên tiếng.
Mai lão phu nhân không trách Hoài Hoàn càn quấy mà lại còn xử lý giúp cô bé. Cuối cùng cô cũng biết vì sao Hoài Hoàn lại có thể làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm rồi.
Dứt lời, Mai lão phu nhân mới áy náy cười nói: “Tôi quên không hỏi cô có đồng ý không.”
Hứa Tinh Không giương mắt lên, cười nói: “Được ạ, cháu đồng ý.”
Mai lão phu nhân gật đầu, cười dịu dàng hơn.
Bà nội đã xử lý giúp chuyện này nên Hoài Hoàn càng yên tâm hơn. Cô bé kéo tay Hứa Tinh Không, vừa đi vừa huyên thuyên: “Đi thôi, đến phòng của em đi, đúng lúc em có chuyện muốn hỏi chị.”
Nói xong, em ấy mới nói với Mai lão phu nhân một câu.
“Bà nội, cháu đi học trước đây.”
Hứa Tinh Không đi theo Hoài Hoàn đến phòng sách trên tầng hai. Căn phòng quá lớn, sau khi lên cầu thang, muốn đến phòng sách tầng hai thì còn phải đi một đoạn nữa. Trên đường đi, chuông điện thoại của Hoài Hoàn vang lên. Em ấy lấy điện thoại ra rồi nhấn nghe, trên đó hiện thị người gọi đến là ‘Anh trai’.
Hứa Tinh Không nhìn theo.
Cô không báo cho Hoài Kinh là mình đến đại trạch vì di động của cô đặt trong phòng ngủ, mà lúc đó Hoài Hoàn ở đó nên cô không tiện đi lấy.
Hoài Hoàn lại kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Cô bé đi trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Em đưa một người phiên dịch của công ty anh về đây rồi, chị ấy đến đưa tài liệu cho anh, dù sao đến trưa anh cũng về đại trạch mà. Em muốn chị ấy dạy tiếng Đức. A? Bảo chị ấy nghe điện thoại à? Được.”
Hoài Hoàn quay đầu lại, đưa điện thoại cho Hứa Tinh Không, nói: “Anh trai em bảo chị nghe điện thoại.”
Yết hầu Hứa Tinh Không chuyển động, cầm điện thoại, nhỏ giọng nói.
“A lô, Hoài tổng.” Cả căn phòng đều được trang trí theo phong cách thiếu nữ.
Bên kia điện thoại, giọng điều Hoài Kinh vẫn bình thản: “Tài liệu đâu?”
Cúi đầu nhìn qua tài liệu bị Hoài Hoàn nhét vào tay lúc gần đi, Hứa Tinh Không mím môi nói: “Ở chỗ tôi.”
“Ừ.” Anh đáp, vừa lật một trang tài liệu vừa nói: “Trước tiên em cứ ở lại đại trạch dạy Hoài Hoàn đi, lát nữa anh sẽ đến lấy tài liệu.”
Nghe anh nói sắp đến đây, Hứa Tinh Không cảm thấy như sắp được thoát thân, tâm trạng cũng bớt căng thẳng hơn. Cô gật đầu nói: “Được.”
“Em có bị ngốc không?” Giọng anh không có vẻ nghiêm túc mà lại mang ý cười. Anh hạ giọng, nói một câu: “Vậy mà bị bắt đi.”
Hứa Tinh Không: “…”
Cô bị nói mặt đỏ lên, nắm chặt di động, cẩn thận liếc nhìn Hoài Hoàn. Hoài Hoàn vẫn đi trước dẫn đường, hình như không quan tâm hai người họ nói gì.
Hứa Tinh Không vừa muốn hạ giọng phản bác lại Hoài Kinh thì đầu dây bên kia đã dứt khoát cúp máy.
Cô bị em gái bắt đi, còn bị anh trai nói ngu ngốc, người nhà họ Hoài rốt cuộc có nói đạo lý không hả?
Hứa Tinh Không cúp điện thoại rồi trả cho Hoài Hoàn.
Hoài Hoàn nhận điện thoại, thấy sắc mặt Hứa Tinh Không có vẻ không tốt, bèn hỏi: “Anh em có phải rất nghiêm khắc không?”
Hứa Tinh Không giương mắt lên. Quả thật phát âm của Hoài Kinh rất tốt,
Khi Hoài Kinh làm việc thì quả thực rất nghiêm khắc. Nhưng vì chức vụ của cô và anh cách nhau qua xa, nên trong công việc cơ bản không xuất hiện cùng nhau. Ngược lại thường ngày khi ở cạnh nhau thì anh không hề nghiêm khác.
“Ừ.” Hứa Tinh Không đáp, cùng vào phòng sách với Hoài Hoàn.
Đây thật ra là căn hộ của Hoài Hoàn, bên trong có phòng ngủ, phòng bếp và phòng giải trí, nhìn giống một ngôi nhà bình thương, có điều diện tích còn lớn hơn.
Cả căn phòng đều được trang trí theo phong cách thiếu nữ.
Hứa Tinh Không còn chưa quan sát nhiều thì Hoài Hoàn đã mở cửa phòng sách ra, rồi hai người đi vào.
Phòng sách của Hoài Hoàn đã rộng gần bằng nhà trọ cô, cửa ở trong cùng bên trái, đối diện là bàn học. Ở bên phải bàn học là một cửa sổ một cánh rất to. Nắng ấm mùa đông chiếu vào làm sofa cạnh cửa sổ trông ấm áp hơn rất nhiều. Bên cạnh sofa là giá sách treo tường, phía dưới giá sách là thảm màu nhạt.
Cách trang trí phòng sách nghiêng về hướng an tĩnh mộc mạc nhưng cũng mang chút phong cách thiếu nữ. Chẳng hạn trên thảm dưới giá sách là hai băng ghế vải bố. Ghế có hình động vật, một cái hình ngựa vằn và một cái hình gấu bắc cực.
Trên sofa có mấy quyển sách nằm rải rác, Hứa Tinh Không nhìn lướt qua, đa số đều có liên quan đến tiếng Đức. Chắc Hoài Hoàn thật sự muốn học tiếng Đức nên mới nghiêm túc đến vậy.
Hứa Tinh Không cũng vì thích ngoại ngữ nên mới học tiếng Đức, thấy Hoài Hoàn thích như vậy, trong lòng bất giác thấy gần gũi hơn.
Hoài Hoàn đi đến bên cạnh sofa, co đôi chân dài lại, ngồi xuống. Cô bé cầm sách lên, cười nói với Hứa Tinh Không: “Chị đến ngồi cạnh em đi! Hôm nay em đã xem vài trang, có mấy chỗ không hiểu, định đi hỏi anh, không ngờ lại gặp chị nên kéo chị qua đây trước.”
Nụ cười của Hoài Hoàn rất trong sáng và tươi mát, cứ như nụ sen vừa hé nở sau cơn mưa.
Tuổi mười lăm vốn là độ tuổi tươi đẹp nhất. Nhìn thấy Hoài Hoàn, nét mặt bà càng dịu hiền hơn, bờ môi cũng giương lên,
“Được.” Hứa Tinh Không đi tới, ngồi bên cạnh cô bé, vén tóc ra sau tai, sau đó xem sách và hỏi: “Không hiểu chỗ nào?”
Khi cô vén tóc thì đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh luồn vào trong tóc, động tác đơn giản làm lộ ra gò má mềm mại. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, mạ một lớp vàng sáng. Làn da cô mịn màng, đường cong gò má xinh đẹp, khí chất dịu dàng, trông rất có phong phạm của giáo viên.
Hoài Hoàn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, lòng càng thích cô hơn.
Sau khi Hứa Tinh Không giải thích cho Hoài Hoàn hai vấn đề xong thì cô bé rất vui vẻ. Cô bé lấy bút đánh dấu rồi nói: “Cảm ơn cô giáo.”
Hứa Tinh Không nghe thấy hai tiếng “cô giáo” thì mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng nói: “Không cần gọi chị là cô giáo.”
Hoài Hoàn làm như không nghe thấy lời cô, cười hì hì nói: “Cô giáo cũng cỡ tuổi anh trai em nhỉ. Lần nào em hỏi anh trai vấn đề gì thì anh ấy cũng bảo em tự nghĩ đi. Em thích như chị hơn, hỏi gì chị cũng giải thích cho em. Sau này tan việc thì chị đến chỗ em nhé!”
Đương nhiên Hứa Tinh Không sẽ không thể đến chỗ Hoài Hoàn sau khi tan việc rồi.
Thứ nhất vì cô không thích đại trạch, nơi đây có chút trống trải lạnh lẽo. Thứ hai, quan hệ của cô và Hoài Kinh chỉ là bạn giường, hai người không nên tiếp xúc sâu, nhất là về gia đình. “Anh đã mời giáo viên tiếng Đức cho em rồi, buổi chiều sẽ bắt đầu học.”
Hứa Tinh Không không trả lời, mà chỉ cười hỏi: “Tiếng Đức của em là anh trai dạy à?”
Hứa Tinh Không thành công đánh lạc hướng Hoài Hoàn, cô bé gật đầu nói: “Đúng vậy, anh em giỏi tiếng Đức lắm, anh ấy đã ở Đức một thời gian nên phát âm rất tốt.”
Quả thật phát âm của Hoài Kinh rất tốt, giọng anh trầm thấp, nói tiếng Đức khá giống người Đức, vừa êm tai vừa dễ nghe.
Khoảng hai mươi phút thì ngoài phòng sách truyền đến tiếng mở cửa. Theo tiếng mở cửa là tiếng bước chân vững vàng đang dần tiến vào, cuối cùng, cửa phòng sách được mở ra.
Bên trong phòng sách, Hứa Tinh Không và Hoài Hoàn cùng ngồi xếp bằng trên sofa cạnh cửa sổ. Mái tóc đen của cô buông trên vai, đen nhánh tỏa sáng, càng tôn lên làn da trắng mịn của cô. Mặt cô bị ánh nắng chiếu lên, lông mi run run, đôi môi khép mở, đang nghiêm túc nói với Hoài Hoàn gì đó. Hoài Hoàn bên cạnh đang duỗi hai tay đấm lưng, mỉm cười cui vẻ, cẩn thận lắng nghe.
Hai người, một dịu dàng, một tươi sáng, cứ như vậy ngồi dưới ánh nắng lẳng lặng trò chuyện với nhau, cứ như một bức tranh làm người xem thấy thật an lòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Tinh Không quay đầu trước. Anh đứng ngoài cửa, anh tuấn đẹp đẽ, đôi mắt nâu hơi rũ xuống, thản nhiên nhìn hai người.
Mặt Hứa Tinh Không đỏ lên, cô thu hai chân lại, để sách trên tay lên bàn rồi đứng lên, nhỏ giọng gọi anh.
“Hoài tổng.” Mai lão phu nhân có thể nhìn thấy Hoài Hoàn
“Ừ.” Hoài Kinh nhàn nhạt đáp, lướt qua cô nhìn sang Hoài Hoàn, nhíu mày nói: “Anh đã mời giáo viên tiếng Đức cho em rồi, buổi chiều sẽ bắt đầu học.”
Nhìn thấy Hoài Kinh, Hoài Hoàn cũng đứng lên khỏi ghế sofa. Cô bé cau mày nhìn Hứa Tinh Không rồi nói: “Em thích chị ấy cơ.”
Mặt Hoài Kinh vốn đang nghiêm túc thoáng dịu lại, nhìn lướt qua Hứa Tinh Không, sau đó hỏi Hoài Hoàn.
“Thích cô ấy?”
Hoài Hoàn gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Bờ môi anh cong lên cười khẽ, giương mắt nhìn hai người họ rồi nói: “Chuyên môn của cô ấy không phải là giáo viên.”
Dứt lời, Hoài Kinh lại nhìn sang Hứa Tinh Không, thản nhiên nói: “Làm phiền cô rồi, chúng ta xuống lầu trước đi.”
Hoài Hoàn biết tính anh mình, vì vậy cũng biết nên khuất phục đúng lúc. Nghe thấy lời Hoài Kinh, dù cô có hơi mất hứng nhưng vẫn lưu luyến nhìn Hứa Tinh Không mà nói: “Cảm ơn chị.”
Đại tiểu thư dù kiêu căng nhưng vẫn rất đúng mực.
Hứa Tinh Không mỉm cười, cúi người cầm lấy áo khoác rồi nói: “Không cần khách sáo.”
Ba người cùng nhau ra khỏi cửa, Hoài Hoàn biết không thể thay đổi chuyện Hứa Tinh Không không thể dạy mình nên dứt khoát dời hết sự chú ý lên người thầy tiếng Đức mới.
“Giáo viên mới là nam hay nữ? Có dịu dàng giống chị ấy không?”
“Dịu dàng” trong miệng Hoài Hoàn là chỉ Hứa Tinh Không, Hoài Kinh bước đi ổn định, bờ môi cong lên, nói.
“Không bằng cô ấy.”
“Cái gì?” Hoài Hoàn không nghe được.
Hoài Kinh không nhắc lại, đằng sau là Hoài Hoàn đang ngờ vực và Hứa Tinh Không mặt đỏ cùng theo anh xuống lầu.
Mới vừa xuống lầu liền nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Trong phòng khách, ngoài Mai lão phu nhân ra thì còn có một người đàn ông trung niên, hai người đang nói chuyện, nghe thấy âm thanh trên lầu nên ngẩng đầu nhìn sang.
Người đàn ông trung niên có dáng người cao ráo, hơi phát tướng, khuôn mặt bình thản chứa ý cười, trông rất bình dị gần gũi.
Hoài Hoàn nhìn thấy ông thì gọi một tiếng.
“Chú hai.” “Không tồi, Hoài Hoàn còn biết sử dụng tài nguyên có sẵn nữa.”
Hoài Kinh phía sau Hoài Hoàn cũng lạnh nhạt gọi một tiếng.
Còn Hứa Tinh Không thì gật đầu chào: “Chủ tịch Hoài.”
Nếu Hoài Hoàn và Hoài Kinh đều gọi ông là chú hai thì chắc ông là chủ tịch đương nhiêm của tập đoàn Hoài thị – Hoài Xương Triều.
Hoài Xương Triều mỉm cười, nhìn thấy Hứa Tinh Không thì hỏi: “Đây là…”
“Phiên dịch viên của công ty Hoài Kinh, bị Hoài Hoàn kéo đến làm giáo viên tiếng Đức.” Mai lão phu nhân cười nói.
“Ha ha.” Hoài Xương Triều dường như cũng hiểu rõ cách làm việc của Hoài Hoàn, nên bật cười rồi tán thưởng: “Không tồi, Hoài Hoàn còn biết sử dụng tài nguyên có sẵn nữa.”
Hoài Hoàn cười ngại ngùng. Hoài Kinh bên cạnh nhìn qua, thản nhiên nói: “Càn quấy vớ vẩn mà thôi. Cháu đã mời giáo viên tiếng Đức cho nó rồi. Bây giờ cháu sẽ đưa cô ấy trở về.”
Mai lão phu nhân có thể nhìn thấy Hoài Hoàn rất thích Hứa Tinh Không nên khuyên.
“Để cô ấy dạy đi, Hoài Hoàn rất thích cô ấy. Hơn nữa nếu làm thêm thì lương sẽ trả theo ngày, không phải ít.”
“Ừ.” Hoài Xương Triều cũng gật đầu.
Hoài Kinh giương mắt nhìn hai vị trưởng bối, trầm giọng nói: “Thôi đi ạ, cháu đã xem kết quả kiểm tra đánh giá thành tích của cô ấy rồi, thành tích bình thường, năng lực cũng không tốt lắm.”
Hứa Tinh Không: “…” tranh thủ để lúc đánh giá hằng năm được thành thích tốt.
Mai lão phu nhân và Hoài Xương Triều nghe lí do này xong liền đồng tình với cách làm của Hoài Kinh.
Hoài Kinh thấy họ không nói gì nữa thì quay đầu nói với Hứa Tinh Không: “Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của cô rồi. Bây giờ tôi sẽ tiễn cô ra ngoài đón xe.”
Hứa Tinh Không gật đầu nói: “Cảm ơn Hoài tổng.”
Thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, Mai lão phu nhân đứng dậy gọi Hoài Kinh: “Buổi trưa cháu về đại trạch ăn cơm đi, Hoài Hoàn cũng đã trở về rồi.”
Nghe Mai lão phu nhân nói vậy, Hoài Kinh quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hoài Hoàn rồi gật đầu đáp: “Vâng.”
Câu trả lời của Hoài Kinh khiến Mai lão phu nhân thở phào, bà cười rộ lên, nói: “Bà bảo má Hà chuẩn bị đồ ăn.”
Sau khi lên xe của Hoài Kinh, Hứa Tinh Không vẫn còn hơi buồn bực không vui.
Sáng nay đã bị kéo đến đây mà chẳng biết tại sao, cô vốn không muốn nhận việc dạy Hoài Hoàn, kết quả lại được cứu đi với lý do thành tích kém, năng lực thấp.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không có chút tức tối, cô ngồi cạnh ghế tài xế, nhỏ giọng lầm bầm.
“Bởi vì có người trả thù em nên kết quả đánh giá thành tích của em mới thấp như vậy.”
Cô nói rất nhỏ, lời nói dù oán giận nhưng nghe giống như đang lẩm bẩm hơn.
Nghe cô nói vậy, Hoài Kinh bèn liếc nhìn sang cô. Cô cúi đầu nhìn ngón tay, gương mặt trắng nõn vì buồn bực mà ửng đỏ, biểu tình cũng trông hơi ủ rủ.
Hoài Kinh nghiêng đầu nhìn cô, bờ môi giương lên, giọng nói êm dịu.
“Em nói gì?” hình như là bảng kết quả đánh giá thành tích.
Lỗ tai nóng lên, Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn anh, thấy ý cười trong mắt anh, cô lại nhớ đến lần trước ở Văn Thành, cô đã phiên dịch trước mặt anh, lại còn bị Nhan Gia Lâm chữa lỗi.
Hứa Tinh Không hơi chột dạ, cúi đầu nói nhỏ: “Không có gì.”
Hoài Kinh liếm môi dưới, mắt dịu dàng, ý cười càng rõ hơn.
Hoài Kinh về đại trạch chơi với Hoài Hoàn nên cuối tuần Hứa Tinh Không rất rảnh. Cô ở nhà ôm Meo Meo, rảnh rỗi không có việc gì nên lấy hai cuốn chuyên ngành căn bản ra đọc. Cô muốn nâng cao trình độ nghiệp vụ, tranh thủ để lúc đánh giá hằng năm được thành thích tốt. Không để người khác vì đánh giá thành tích rồi nhận định năng lực cô kém nữa.
Sáng sớm thứ hai, Hứa Tinh Không vào phòng làm việc, vừa quẹt thẻ xong thì thấy một đám người vây trước bảng thông báo. Cô nhìn vào trong đám đông, thấy trên bảng thông báo viết gì đó, hình như là bảng kết quả đánh giá thành tích.
Hứa Tinh Không đã biết kết quả đánh giá thành tích của mình ở chỗ Trần Uyển Uyển rồi nên không có ý định xem nữa. Dù sao kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi. Lúc cô đang định xoay người rời đi thì bị Trần Uyển Uyển gọi lại.
Mắt Trần Uyển Uyển sáng rực, mặt hưng phấn nói với Hứa Tinh Không.
“A! Hứa Tinh Không, kết quả đánh giá thành tích của cậu là A!”
Hứa Tinh Không sững lại, cô nhìn sang, tìm tên mình trong danh sách. Sau khi nhìn thấy kết quả đánh giá thì hai mắt cô dần mở lớn.
Đúng là A thật! Nhìn thấy Hoài Hoàn, nét mặt bà càng dịu hiền hơn, bờ môi cũng giương lên,