"Chị, sắc mặt chị kém như vậy, thân thể không thoải mái sao?" Hoàng Phủ Nhất Đóa quan tâm mà nhìn Hứa Tinh Không hỏi.
"Có lẽ lạ giường, ngủ không quen." Hứa Tinh Không miễn cưỡng cười cười.
"Hôm nay trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi." Đỗ Nhất Triết dặn dò nói.
Đỗ Nhất Triết cùng Bạch Trúc ở nhà kia đã chuẩn bị xong cơm sáng, cậu là tới kêu các cô ăn cơm. Hứa Tinh Không cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa rời khỏi giường, Đỗ Nhất Triết đi ra ngoài nói: "Nhất Đóa em đi kêu Nghê giáo sư các cô ấy, anh đi gọi thầy Bạch Trúc."
"Anh ấy không ở nhà sao?" Hoàng Phủ Nhất Đóa vừa chải đầu vừa hỏi.
"Buổi sáng dậy thật sớm đã đi hồ nước vẽ mặt trời mọc." Đỗ Nhất Triết giúp cô cột tóc, cười nói.
"Ta đi thôi." Hứa Tinh Không đột nhiên nói.
Đỗ Nhất Triết nhìn Hoàng Phủ Nhất Đóa liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn Hứa Tinh Không, kêu một tiếng: "Chị......"
Hứa Tinh Không cười cười, duỗi duỗi tay nhéo nhéo đuôi tóc cô vừa cột, đứng dậy ra cửa.
Sương mù bay đặc che phủ núi lớn, ngày hôm qua mưa to, trời như được tỉ mỉ rửa sạch một lần, sạch sẽ sáng sủa hẳn lên. Phóng tầm mắt ra xa, sương mù vờn quanh sườn núi xanh rì làm người cảm thấy như đang trong tiên cảnh hư vô mờ mịt.
Tiên cảnh bỗng nhiên bị ánh dương hồng trên đỉnh núi chiếu tán, sáng rỡ núi lớn đối diện. Mặt trời còn chưa hoàn toàn lên khỏi sườn núi, thôn trang nhỏ đã tỉnh. Từ các nhà các hộ khói bếp lượn lờ bay lên, dung hợp với sương sớm, từ từ biến mất trong không trung.
Hứa Tinh Không đi theo đường nhỏ tới hồ nước, trên đường còn đυ.ng vài thôn dân cầm nông cụ. Đường nhỏ vì ngày hôm qua mưa trở nên có chút lầy lội, đi tới bên hồ nước, Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên thấy được Bạch Trúc đang đứng vẽ tranh.
Y phục Bạch Trúc thường là màu nhạt, nhưng ít khi nào bị dính màu, lúc nào nhìn cũng sạch sẽ, thanh triệt.
Hiện tại Bạch Trúc đang đứng bên hồ giữa đám cỏ mùa xuân, trên khoác một cái áo gió màu trắng, có thể thấy rõ bên trong áo sơ mi màu xanh lam. Dưới mặc cái quần màu xám đậm, chân mang một đôi giày leo núi.
Anh thường xuyên ra ngoài vẽ vật thực, mỗi lần đều hay mặc như vậy. Quần áo đi núi cho người ta cảm giác giống như lạnh lẽo, nhưng trên người Bạch Trúc giống như được khí chất của anh cảm nhiễm, lại mang theo một cổ cao lãnh xuất trần.
Hứa Tinh Không vừa đến gần hồ nước, Bạch Trúc đã nhận ra ngay. Quay đầu lại nhìn Hứa Tinh Không một cái, khuôn mặt thanh đạm bỗng nhiên trở nên thần thanh khí sảng, tinh thần sáng láng, khóe môi gợi lên một chút.
"Chào buổi sáng." Bạch Trúc tiếp đón.
Sương sớm vờn trên da, có chút lạnh. Mà trên mặt hồ lại phủ thêm một tầng sương đặc, so với chỗ khác còn muốn lạnh hơn. Đi đến bên người Bạch Trúc, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua giá vẽ, cười nói: "Ngày hôm qua không thấy anh mang theo giá vẽ."
"Ừ." Lau chỗ thuốc màu dính ở ngón cái, Bạch Trúc trả lời: "Ở trong thôn anh có một cái."
Bách Diêm thôn mỗi thời mỗi khắc đều có những nét đẹp khác nhau, những khi Bạch Trúc tới đây, nếu có thời gian đều sẽ họa vài bức. Sau đó vì mang giá vẽ tới lui không tiện, anh liền để lại ở trong thôn một bộ.
Anh hẳn là đã ra ngoài đây từ sớm, trên áo gió, sương đã ngưng kết thành bọt nước, theo động tác của anh mà chảy dài xuống tay áo. Bức vẽ trong tay cũng đã họa gần xong, bức tranh vẽ mặt trời đang mọc trên núi, sắc thái sáng lạn, thật làm phấn chấn tinh thần.
Thiên nhiên mỹ sắc, cho dù ánh sáng biến ảo như thế nào nhưng mỗi một lần đều có một vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Lông mi rũ xuống nhìn qua bức họa, Hứa Tinh Không lại ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mặt trời sắp vượt lên khỏi ngọn núi, cô hít thật sâu một ngụm không khí đồng ruộng, khí lạnh lạnh nhập vào trong thân thể, Hứa Tinh Không cảm khái nói: "Nơi này mặt trời mọc thật đẹp, ở Hoài thành xem mặt trời mọc giống như cách qua một tầng tro bụi."
Hoài Thành là thành phố công nghiệp, chất lượng không khí không thể nào tốt được.
Tay hoàn chỉnh những bước cuối cùng cho bức họa, Bạch Trúc nhìn người phụ nữ dịu dàng nhã nhặn trước mặt, tim anh cũng trầm tĩnh không ít.
"Còn Hạ Thành?"
Làm như nhớ lại cảnh mặt trời mọc ở Hạ Thành, khóe môi Hứa Tinh Không giơ giơ lên, "Mặt trời mọc ở bờ biển Hạ Thành cũng thật đẹp, nhưng mà em càng thích mặt trời lặn ở Hạ Thành."
"Em thích xem mặt trời lặn?" Bạch Trúc giương mắt hỏi cô một câu.
Ánh mắt Hứa Tinh Không hơi chựng lại, cô đối diện với tầm mắt Bạch Trúc. Hai tròng mắt long lanh của người phụ nữ phản chiếu một chút ánh hồng từ tia nắng mặt trời.
Là sung sướиɠ, lại là thẹn thùng.
"Phải." Hứa Tinh Không trả lời, đáy mắt ôn nhu lóng lánh, "Có lẽ là thích cảm giác ở cùng bên người kia, cho nên sẽ cảm thấy cảnh sắc chung quanh cũng là đẹp nhất."
Thần sắc ngưng trụ, ý cười trên mặt Bạch Trúc dần dần tan đi, anh nhìn Hứa Tinh Không, tròng mắt đen bóng như bị che phủ một tầng sương mù.
Bị trực tiếp nhìn đến như vậy, Hứa Tinh Không cũng không né tránh, cô tới tìm Bạch Trúc chính là muốn một lần nữa trả lời câu hỏi trước đây của anh.
Hứa Tinh Không nắm một đoạn cỏ xanh, một vòng lại một vòng quấn quấn quanh ngón tay, gió nhẹ vờn quanh sợi tóc lõa xõa trên mặt, cô cười như một đóa hoa mùa hạ, thật sáng lạn. Cô nhìn lòng bàn tay dần dần biến hồng, nói với Bạch Trúc.
"Em có người em yêu thích."
...
Trước khi về tới Hạ Thành, Hứa Tinh Không gọi điện thoại cho Trần Uyển Uyển. Trần Uyển Uyển bởi vì lần này IO lâm vào vụ án lừa gạt, còn ở trong công ty tăng ca.
Vừa đến Hạ Thành, Hứa Tinh Không liền kêu taxi đi cao ốc IO.
Vừa ra khỏi taxi, Hứa Tinh Không liền nhìn thấy 3 chiếc xe màu đen chạy tới dừng trước cửa cao ốc IO.
Cửa xe mở ra, mấy người đàn ông mặc tây trang giày da đi xuống. Đi đầu là người đàn ông kia, khuôn mặt như trẻ con, bộ dáng cợt nhả lần trước thấy đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ thật nghiêm túc.
Thần sắc anh ta như vậy lại có chút như bóng dáng Hoài Kinh.
Hoài Dương Hàn cầm văn kiện trên tay, đến cửa xoay bất chợt quay đầu lại nhìn lướt qua mặt sau. Nhìn đến Hứa Tinh Không, ánh mắt anh ta không lộ ra vẻ gì, sau đó thu hồi tầm mắt đi vào trong.
Xuyên qua cửa kính quay tròn, Hứa Tinh Không nhìn đoàn người cùng nhau đi vào trong thang máy, mày dần dần cau lại.
Lần này hợp đồng lừa gạt là Hoài Dương Hàn cùng Hoài Xương Triều làm ra sao? Thời điểm như thế này, anh ta tới IO làm gì?
Hứa Tinh Không đầu óc thật loạn, đẩy cửa đi vào trong đại sảnh. Mặt trời chính ngọ chiếu thẳng lên mặt đất, nhưng toàn bộ đại sảnh lại lạnh như băng, cuối tuần không có đông đúc như ngày thường, ngẫu nhiên sẽ có một hai người vội vàng đi qua. Như vậy càng làm cho IO có vẻ như yên lặng trước bão táp.
Hứa Tinh Không đi tới văn phòng phiên dịch, trong văn phòng có hai ba người đang tăng ca. Hứa Tinh Không vào cửa trực tiếp đi đến văn phòng Trần Uyển Uyển.
Cô cho rằng Trần Uyển Uyển sẽ vội đến sứt đầu mẻ trán, đâu ngờ Trần Uyển Uyển chỉ đang ngồi xem văn kiện, không có vẻ vội vàng chút nào, chỉ là mặt mày mang một tia lo âu.
Thấy Hứa Tinh Không đi vào, Trần Uyển Uyển không nhìn đến văn kiện nữa. Hứa Tinh Không ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Trần Uyển Uyển, hỏi: "Tình huống hiện tại của công ty như thế nào?"
Hứa Tinh Không lúc ấy gọi điện thoại cho cô nói muốn gặp cô, làm Trần Uyển Uyển cho rằng có chuyện gì đại sự, không nghĩ tới Hứa Tinh Không chỉ là quan tâm tình huống công ty.
Tình huống cụ thể thế nào, Trần Uyển Uyển là phó phòng cũng không biết nhiều lắm, chỉ có thể đem những gì mình biết nói cho Hứa Tinh Không.
"CG lừa dối chuyện này là giả, chúng ta hiện tại cùng CG hợp tác còn đang tiến hành, đài truyền hình không biết từ chỗ nào thu được tin tức bịa đặt này. Nhưng tuy rằng là bịa đặt, ảnh hưởng vẫn là rất lớn, nếu muốn tình huống không chuyển biến xấu, phải bác bỏ tin đồn trước đã."
"Đã bắt đầu thao tác sao?" Hứa Tinh Không hỏi.
"Không có nha!" Điểm này, Trần Uyển Uyển cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, "Phía trên hoàn toàn không có chỉ thị. Bất quá chị Gia Lâm đã bay đi Đức trấn an TIE, trong quốc nội không có động tĩnh gì. Trong công ty nhân viên đều hoảng sợ, nhưng Hoài tổng giống như chẳng vội vã chút nào."
Nguy cơ trong xã hội muốn giải quyết phải giành giật từng giây. Anh ấy muốn làm cái gì? Hứa Tinh Không mày nhăn chặt.
"Nếu muốn bác bỏ tin đồn, chỉ cần tìm đài truyền hình lần trước chịu quảng cáo tuyên truyền cho chúng ta tới tuyên bố bác bỏ tin đồn." Trần Uyển Uyển nhìn bộ dáng lo lắng của Hứa Tinh Không, cho rằng cô đang lo lắng cho chén cơm của mình.
Nói như vậy xong, Trần Uyển Uyển chính mình cũng thở dài, "Bất quá cũng có chút khó khăn. Hiện tại hướng gió truyền thông đều là bị khống chế, muốn xoay chuyển tình huống hiện tại chỉ có thể từ chính phủ ra mặt. Nhưng vợ chính Hoài Xương Triều vốn là gia đình quan chức, bên bà Hoài Dương Hàn cũng quen biết rất nhiều người có vai vế, hiện tại muốn hướng gió quay về phía Hoài tổng thật rất khó."
"Chuyện này là Hoài Dương Hàn vì hãm hại Hoài Kinh mà làm." Hứa Tinh Không nói.
Nghe Hứa Tinh Không trực tiếp kêu tên Hoài Kinh, Trần Uyển Uyển trong lòng vi diệu một chút, nhưng không để ý nhiều hơn.
Theo lý thuyết, nếu thật là Hoài Dương Hàn hãm hại Hoài Kinh, vậy Hoài Kinh hiện tại chính là cá nằm trên thớt, mặc cho cha con Hoài Xương Triều xâu xé.
Nhưng Hoài Kinh không hề có động tĩnh gì.
"Hoài tổng luôn là người có chủ ý, anh ta hiện tại còn không có động thái gì, hẳn là có ý đồ?" Trần Uyển Uyển nói tới đây, tiết lộ cho Hứa Tinh Không thêm một chút tin tức ngoài lề cô nghe được.
"Nghe nói lúc trước mẹ Hoài Dương Hàn qua đời là bởi vì Hoài Xương Triều nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên Hoài Dương Hàn có chút phê bình với cha mình. Nhìn thấy anh ta giúp Hoài Xương Triều, kỳ thật là hợp tác cùng Hoài tổng. Mấy ngày trước có người nhìn thấy Hoài tổng cùng Hoài Dương Hàn vào hội sở Long Hoành, nói là Hoài Dương Hàn giật dây để Hoài tổng quen biết con gái bộ trưởng Bộ Tuyên truyền. Có bộ tuyên truyền ra mặt, nguy cơ này của IO sẽ được hóa giải trong một giây. Tớ xem hiện tại Hoài tổng vẫn ngồi yên như vậy, chuyện này tám phần mười là đáng tin cậy."
Hứa Tinh Không thần sắc chấn động.
Trần Uyển Uyển nói tới đây, sửa sửa lại phần văn kiện trên tay, nhìn văn kiện mà nhấp miệng, cảm khái nói: "Hoài tổng của chúng ta ưu tú như vậy, nếu thật là kết hôn với con gái bộ trưởng Bộ Tuyên truyền sẽ làm vô số trái tim phụ nữ đau khổ. Bất quá đàn ông ưu tú như Hoài tổng, đối tượng kết hôn khẳng định là môn đăng hộ đối. Tỷ như cha của Hoài tổng cưới con gái lớn Hà gia, Hoài Xương Triều cưới con gái nhà quan..."
Mỗi lời mỗi chữ này của Trần Uyển Uyển như băng rót vào tim Hứa Tinh Không. Cô một lần lại một lần hồi tưởng thần sắc Hoài Dương Hàn khi vào cửa, thân thể trở nên dần dần căng thẳng.
"Đúng rồi, cậu tìm tớ vì chuyện này sao?" Trần Uyển Uyển nhìn Hứa Tinh Không hỏi.
Giương mắt nhìn Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không tâm loạn như ma. Cằm cô khẽ run, nghĩ tới lời Trần Uyển Uyển vừa nói, thanh âm phát run, "Tớ yêu Hoài Kinh."
"A?" Trần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, cảm thấy có chút không thể hiểu được, cô cười cười nói: "Tớ cũng thích nha, nhưng mà tớ có chồng rồi, anh ta sau này cũng sẽ là chồng người khác."
Như dây đàn cuối cùng bị cắt đứt, hốc mắt Hứa Tinh Không đỏ bừng mà nhìn Trần Uyển Uyển. Tối hôm qua cả đêm cô không ngủ, tròng mắt đầy tơ máu, hiện giờ dâng lên một tầng hơi nước.
"Không lâu sau khi tớ vào công ty đã trở thành bạn giường của anh ấy, mãi vẫn cho đến hiện tại... Uyển Uyển, tớ thật sự yêu anh ấy."
Nghe thanh âm run rẩy của Hứa Tinh Không, Trần Uyển Uyển hai mắt dần dần mở to.
...
Thời điểm Hoài Dương Hàn đến văn phòng Hoài Kinh, Hoài Kinh đang xem văn kiện. Bên ngoài người ngã ngựa đổ, anh vẫn như cũ khí định thần nhàn. Ánh mặt trời giờ ngọ xuyên qua cửa sổ chiếu xạ lên mặt đất, phản xạ chiếu lên khuôn mặt anh tối lại một chút.
Duỗi tay mở cổ áo, Hoài Dương Hàn thần sắc căng chặt không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
Đi đến trước bàn làm việc, Hoài Dương Hàn đem văn kiện trong tay thảy xuống trước mặt Hoài Kinh, đôi tay chống ở bàn làm việc nhìn thẳng Hoài Kinh, ngữ khí trấn định: "Tôi tới nói chuyện hợp tác với anh."
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc mắt cũng chưa nâng lên, ngòi bút trên tay ngoay ngoáy viết, nói: "Cậu hiện tại không có tư cách gì nói chuyện với tôi, nếu có, cậu sẽ không chủ động lại đây tìm tôi."
Bị Hoài Kinh nói trúng vào chỗ đau, cằm Hoài Dương Hàn căng thẳng lên, anh liêm liếʍ môi dưới, giương mắt nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu, trong giọng nói vẫn là lãnh ngạnh.
"Chúng ta tám lạng nửa cân. Chứng cứ trên tay anh muốn vặn đảo ba tôi cũng không đầy đủ, hiện tại IO nước sôi lửa bỏng, anh mặc kệ nó đi xuống như vậy?"
Ngòi bút trên tay hơi ngừng lại, Hoài Kinh rốt cuộc ngẩng đầu liếc Hoài Dương Hàn một cái. Nhưng rồi thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ cũng không bị lời Hoài Dương Hàn ảnh hưởng đến chút nào.
"IO ngay từ đầu là do các người đạp hư, lần trước sự tình Lâm Vĩ Du cũng vậy, lần này hợp đồng lừa gạt cũng vậy."
Nhìn trong mắt Hoài Kinh chỉ có lạnh lùng, tim Hoài Dương Hàn như bị ngâm vào nước đá.
Hai tay Hoài Dương Hàn vẫn chống lên bàn làm việc, hầu kết lăn lộn. Cúi đầu nhìn thoáng qua mặt bàn, sau đó lại ngẩng đầu lên, tròng mắt đã phủ một tầng cầu xin.
Hoài Dương Hàn hốc mắt đỏ bừng, ngữ khí dần dần xuống thấp, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy.
"Anh cho ba tôi một con đường sống, được không? Bà nội đã lớn tuổi như vậy, hiện tại chỉ còn ba tôi là con. Anh hiện tại chỉ cần cưới Đường Thanh Hầu, giải quyết nguy cơ lần này của IO cho hội đồng quản trị nhìn xem. Tư liệu ba tôi hãm hại IO lần này, tôi cùng hội đồng quản trị, còn có bà nội, đều sẽ duy trì anh tiếp nhận Hoài thị. Về sau, Hoài thị chính là của anh. Chờ sự tình kết thúc, tôi sẽ quay về Australia, không bao giờ chạm đến Hoài thị nữa."
"Cưới Đường Thanh Hầu?" Hoài Kinh ngước mắt nhìn Hoài Dương Hàn hỏi.
Đường Thanh Hầu chính là đời thứ hai của gia đình quan chức kia mà ngay từ đầu Hoài Dương Hàn muốn giới thiệu cho Hoài Kinh, lúc đó anh chỉ muốn kiểm tra xem Hoài Kinh có phụ nữ bên mình hay không, không nghĩ tới hiện tại thật đem cô ấy vào trong kế hoạch lần này.
Hoài Kinh ngay từ đầu đã nghĩ đến Hoài Dương Hàn sẽ tra Hứa Tinh Không, mà Hoài Dương Hàn cũng xác thật có tra xét. Chẳng qua động tác Hoài Dương Hàn quá chậm, khi ý thức được thì thời điểm đã chậm. Còn chưa sờ được người phụ nữ bên cạnh Hoài Kinh là ai, người đó đã bị dấu đi rồi.
Anh biết Hoài Kinh yêu người phụ nữ kia, bằng không sẽ không khẩn trương như thế.
"Đường Thanh Hầu chỉ cần danh phận." Hoài Dương Hàn giải thích nói, "Chỉ là trên danh nghĩa kết hôn, sau khi kết hôn, anh ở cùng ai cũng không sao cả."
Mũi gian cười hừ một tiếng, Hoài Kinh cúi đầu tiếp tục nhìn văn kiện, nhàn nhạt mà nói: "Tôi không đồng ý."
Cổ họng căng thẳng, Hoài Dương Hàn nhìn Hoài Kinh, nói: "Anh không muốn buông tha ba tôi?"
"Phải." Hoài Kinh lên tiếng, động tác trên tay cũng không dừng lại, bổ sung: "Còn có, danh phận tôi đã cấp ra ngoài."
"Cái gì?" Hoài Dương Hàn tựa hồ không nghe rõ.
Lông mi chớp chớp, Hoài Kinh ngước mắt nhìn Hoài Dương Hàn. Thần sắc bình tĩnh, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, thêm một mạt ôn nhu.
"Danh phận vợ của tôi, tôi đã cấp ra ngoài cho người khác."