Kiếm Đạo Độc Thần

chương 1250: quá ba mươi tuổi ra ngoài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn tuyệt trước mắt không có giao thủ, bởi vậy không biết bài danh thế nào. Bùi Vô Thủ rất muốn chiến một trận, nhưng mà ba người khác lại có ý lảng tránh.

Thiên Hoang biện viện rất lớn cũng có rất nhiều Kiếm giả vào ở. Có một ít người thuần túy là tới đục nước béo cò. Trừ Tứ tuyệt ra, những người khác tuyệt đại đa số đều không có tên tuổi gì. Sở Mộ cũng là một thành viên trong nhóm người không có tên tuổi đó.

Đương nhiên, nếu như hắn nguyện ý, trong khoảng khắc có thể quét ngang THiên Hoang biệt viện, không ai có thể ngăn cản hắn.

Bùi Vô Thủ năm lần bảy lượt khiêu chiến, Sở Mộ năm lần bảy lượt cự tuyệt. Không phải hắn sợ hãi, mà là hắn đã từng nhìn qua Bùi Vô Thủ chiến đấu. Thực lực quả thực rất cường đại, cũng coi như là thiên tài trong thiên tài. Nhưng ở trong mắt Sở Mộ mà nói, vẫn quá non, hoàn toàn không khiến cho hắn có hứng thú ra tay.

Chuyện này rơi vào trong mắt những người khác, Sở Mộ lần lượt cự tuyệt đó chính là sợ hãi. Cho nên lập tức có một đám người cười nhạo hắn.

- Ta sẽ khiến cho ngươi phải ra tay.

Bùi Vô Thủ nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, lầm bầm nói.

Thời gian nhoáng cái trôi qua, lại hai ngày qua đi.

Một đạo thanh âm vang lên, truyền khắp Thiên Hoang biệt viện, muốn tất cả mọi người tập hợp trên bãi đất trống ở biệt viện.

Kích động tràn ngập trong lòng đám Kiếm giả ở trong biệt viện. Tuyển chọn trăm năm một lần của Thiên Hoang địa cung rốt cuộc cũng sắp bắt đầu.

Không tới một phút đồng hồ, tất cả mọi người rời phòng, tụ tập trên mảnh đất trống trong biệt viện. Rậm rạm, chằng chịt, ước chừng có mấy vạn người. Không thể không nói. Thiên Hoang giới tuy rằng không quá lớn, nhưng mà thiên tài xuất hiện lớp lớp, không đơn giản một chút nào.

Trên không trung trước mặt đám người Sở Mộ có một đạo thân ảnh đang lơ lửng, chắp hai tay sau lưng. Là một trung niên mặc trường bào màu vàng nâu, vẻ mặt uy nghiêm. Ánh mắt đảo qua đã khiến cho người ta cảm thấy áp lực trầm trọng.

Người này là người Thiên Hoang địa cung, chủ trì tuyển chọn một trăm năm một lần trong Vạn Hoang đại thành này.

Mặc kệ thực lực của hắn thế nào, chỉ cần là xuất thân từ trong Thiên Hoang địa cung, đã tràn ngập sắc thái thần bí, đủ để trấn trụ rất nhiều người.

Đồn rằng người Thiên Hoang địa cung thường thường lúc bắt đầu tuyển chọn mới xuất hiện. Để tránh người ta tìm tới, hối lộ, nịnh nọt...

- Lời nói dư thừa ta không nói nhiều, muốn tiến vào Thiên Hoang địa cung, cần trải qua ba cửa khảo hạch.

Kiếm giả Thiên Hoang địa cung cao giọng nói.

- hiện tại tiến hành cửa khảo hạch thứ nhất.

Nói xong trong hai mắt trung niên này bắn ra hai đạo quang mang màu vàng nâu. Bắn ra, tạo thành hình quạt, khẽ quét qua. Lúc quét tới khu vực chỗ Sở Mộ, ánh mắt trung niên này ngưng tụ, trực tiếp nhìn vào người Sở Mộ.

Sở Mộ cảm giác mình bị nhìn, quang mang kia trực tiếp thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, bao phủ xương cốt hắn.

hắn thoáng cái đã hiểu rõ, đây là dò xét cốt linh. Cái gọi là cốt linh là tuổi của xương cốt vậy.

Bề ngoài thường thường có tính lừa gạt. Những Kiếm giả tu luyện công pháp đặc thù, hoặc là phục dụng linh dược đặc thù. Một lão nhân bảy tám chục tuổi bề ngoài cũng có thể giống như hai chục tuổi. Nhưng mà tuổi của xương cốt thì không giả vờ được.

Ngay cả xương cốt cũng tu luyện tới tình trạng cực kỳ mạnh mẽ. Năm tháng tổi qua, cũng lưu lại vô số dấu vết trên xương cốt. Cái loại dấu vết này không có tác dụng phụ, cũng không có lợi gì. Chỉ là một loại dấu vết chứng nhận năm tháng mà thôi.

Sở Mộ biết rõ tuổi thật của mình tuyệt đối đã vượt qua ba mươi tuổi. Trong lòng hắn không khỏi khẩn trương. Lúc này một đạo khí tức hoang vu phảng phất từ trong hư vô tràn tới, lập tức tràn ngập toàn thân hắn.

Đó là lực lượng Thiên Hoang kiếm lệnh, tràn ngập bề ngoài xương cốt.

- Ồ?

Tiếng kêu kinh dị vang lên, trung niên kia nhìn Sở Mộ thật sâu. Hắn cảm giác được có một cỗ khí tức rất là kỳ lạ, lại rất là quen thuộc, rồi lại có chút lạ lẫm. Hắn không khỏi nhớ tới một truyền thuyết trong Thiên Hoang địa cung, trong lòng chấn động, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng.

Hắn lại nhìn thêm Sở Mộ mấy lần, rồi ánh mắt mới rời đi chỗ khác, đảo qua những người khác.

Chỉ chốc lát sau, trung niên này thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn còn kích động.

- Người tuổi vượt qua ba mươi tuổi tự mình đứng ra, rời đi.

Trung niên kia không nhanh không chậm nói, ngữ khí có một loại uy nghiêm.

- Nếu không, có lẽ các ngươi cũng từng nghe qua hậu quả khi muốn lừa gạt rồi đó.

Mọi người nhìn nhau, có một ít người thì biến sắc. Do dự một hồi, có người thứ nhất đi ra, cũng có người thứ hai, thứ ba.

- Xem ra vẫn không thể tránh được.

Sở Mộ âm thầm thở dài, cũng từ trong đám người đi ra. Bất quá hắn định đi tìm người của Thiên Hoang địa cung, đưa ra Thiên Hoang kiếm lệnh, nhìn xem có thể dàn xếp một phen hay không.

Không ngờ lại có hơn một ngàn người từ trong đám người đi ra, vẻ mặt rất là khó coi.

Khó có thể tưởng tượng được, người đục nước béo cò lại nhiều như vậy.

- Hôm qua ta mới đầy ba mươi tuổi nha.

Có một người giải thích.

- Đi ra ngoài.

Người trung niên của Thiên Hoang địa cung nói thẳng, lại chợt nhìn về phía Sở Mộ:

- Ngươi ở lại.

Hơn một ngàn người vốn định rời đi lập tức khẽ giật mình, toàn bộ ánh mắt đều nhìn vào người Sở Mộ.

- Chuyện này không công bằng, vì sao cũng đều qua ba mươi tuổi mà chúng ta phải rời đi. Hắn lại có thể ở lại chứ?

Có tiếng thét vang vọng, đại biểu cho suy nghĩ của rất nhiều người ở đây.

- đi ra ngoài.

Kiếm giả trung niên của Thiên Hoang địa cung không có bất kỳ lời giải thích nào. Sắc mặt âm trầm, một tia sát cơ tràn ra. Áng sáng bốn phía giống như bị cắn nuốt, trở nên âm u. Bóng ma tử vong xuất hiện trong lòng hơn ngàn người kia.

Bọn hắn có thể khẳng định, nếu như không đi nhất định sẽ chết.

Mang theo phẫn nộ và không cam lòng thật sâu, những người này lục tục rời đi. Sở Mộ ở lại, trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục. Trừ Kiếm giả trung niên của Thiên Hoang địa cung ra, người khác không rõ, bản thân Sở Mộ đứng ra tỏ vẻ tuổi hắn đã quá ba mươi. Vậy vì sao lại được ở lại?

Chẳng lẽ người này là con riêng?

Có một ít người ác ý thầm nghĩ.

Đương nhiên loại lời này bọn hắn không dám nói ra, nếu không nhất định sẽ gặp phiền phức.

Sở Mộ mơ hồ có chút suy đoán, chỉ là hắn không có cách nào hoàn toàn xác định được. Bất quá, có thể ở lại, ít nhất nói rõ còn có hi vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio